Mệnh Thư (Tô Vân Kỳ)

Chương 1:




1
Ta nhận lấy chiếc trâm cài tóc, lắc đầu.
Ả ta khẽ cười một tiếng: “Chiếc trâm này ta thưởng cho tỷ…”
Ta cầm cây trâm, vẻ mặt hơi co quắp: “Cây trâm đẹp vậy, ta đâu có xứng…”
“Không phải đồ tốt gì, cứ cầm đi.”
“Tỷ…tỷ cũng có một món quà muốn tặng cho muội, muội…trước hết có thể nhắm mắt lại không?”
Lông mày của ả ta khẽ chau lại nhưng khi thấy ánh mắt mong chờ của ta thì không nhịn được mà nhắm nghiền hai mắt.
Đột nhiên ả bỗng kêu lên thảm thiết, tay bụm lấy mặt, máu tươi chảy qua kẽ tay rơi xuống.
Mà trong tay ta là cây trâm dính đầy máu đã rạch mặt ả.
Ả ta thấy tay đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhìn vào trong gương chỉ thấy một vết thương sâu hoắm, kéo dài từ trên gò má xuống.
Ả gào lên thê lương, xông về phía ta.
Ta nắm lấy bàn tay đang vung đến của ả ta rồi ấn mặt ả xuống bàn, sau đó đổ nước muối vào vết thương của ả.
Ả đau đến run rẩy.
Một tiếng sấm vang rền, tia chớp lóe lên chiếu sáng mặt ta, trong gương, ta đang mỉm cười, những giọt máu bắn trên mặt đỏ chót như hoa mận đỏ trong tuyết.
Ta ngồi ở trước gương bôi máu của thứ muội lên môi làm son, màu son thực sự đẹp đến nao lòng.
Bọn nha hoàn nghe thấy tiếng ồn xông vào trông thấy cảnh này, toàn bộ đều hoảng sợ hét to: “Nhanh đi mời lão gia! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ta bước vào trong màn mưa, gấu váy thấm đẫm nước bùn bẩn thỉu. Nụ cười của ta càng ngày càng không kiềm chế được, mãi cho đến khi cha cầm kiếm đặt lên cổ ta.
“Nghiệp chướng, ngươi càng ngày càng ác độc! Đáng lẽ ngươi phải chết luôn ở bên ngoài mới đúng!”
Ta nắm chặt lấy lưỡi kiếm, máu tươi thi nhau nhỏ xuống:
“Giết đi, cha giết con đi.”
Ta cười to: “Cha chỉ có hai đứa con gái, giết con rồi cha lấy đâu ra người để gả cho thái tử Triệu Phi đây?”
Ta cười đe dọa nhìn cha, không cảm nhận được cơn đau nhức nhối từ lòng bàn tay truyền tới, ta nghiến răng: “Để con quay về làm đích nữ phủ tể tướng, lấy lại tất cả những gì vốn có của con.”
Năm ta mười hai tuổi, mẹ ta nhảy xuống hồ tự tử, bà ấy còn muốn ôm ta theo chết cùng.
Không ai biết rõ lý do, bà ấy xuất thân từ danh gia vọng tộc, luôn hòa hợp hạnh phúc với cha, trong phủ không ai dám bất kính.
Nhưng một đêm nọ, bà ấy đầu tóc tán loạn, chạy chân trần từ trong phòng của bà ấy đến phòng ta. Hai mắt bà đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm:
“A Khinh, cùng chết với ta nhanh. Không kịp rồi! Không kịp rồi!”
Ta hoảng sợ run rẩy nhìn người mẹ bình thường đoan trang cao quý mà hiện tại như ác quỷ đội lốt.
Bà ấy túm lấy ta kéo ra bên hồ như phát điên phát dại, binh lính trong phủ không ai dám tới gần.
Ta khóc lớn, muốn chạy trốn, gào thét:
“Mẹ, đừng giết con, A Khinh không muốn chết.”
Bà ấy hung dữ vả ta một bạt tai: “Bây giờ không chết, lẽ nào ngươi muốn bị vô số đàn ông cưỡng hiếp đến chết?”
Ta cắn vào tay bà ấy một cái, sau đó nhào vào lòng vú nuôi.
Mẹ ta đau khổ nhìn ta rồi nói: “A Khinh ngoan, mau đi theo ta đi.”
Ta lắc đầu, bà ta bắt đầu vừa khóc vừa cười: “Hoa trong gương, trăng trong nước, đâu là thật, đâu là giả.”
“Chỉ cần mực khô, kết quả sẽ được định đoạt.”
Bà ấy ném một cuốn sách mỏng ra rồi xoay người nhảy xuống hồ.
Tất cả mọi người đều nhảy xuống cứu bà, còn ta run rẩy cầm cuốn sách kia lên, trang bìa viết hai chữ <Mệnh Thư>.
Bên trong chỉ có một dòng chữ, vết mực còn chưa khô, tựa như vừa mới viết lên tức thì.
[Chủ mẫu phủ tể tướng Tô Nhược Mai và con gái Tô Vân Khinh ác giả ác báo, cuối cùng trở thành nô lệ của Bắc Địch, bị cưỡng hiếp đến chết.]
Một giây sau, dòng chữ trên giấy đã thay đổi.
[Mấy chữ ‘chủ mẫu phủ tể tướng Tô Nhược Mai’ biến mất, chỉ còn lại ‘Tô Vân Khinh ác giả ác báo, trở thành nô lệ của Bắc Địch, bị cưỡng hiếp đến chết.’]
Trên cuốn sách xuất hiện thêm một dòng chữ khác: [Chủ mẫu phủ tề tướng Tô Nhược Mai nhảy xuống hồ tự tử.]
Tiếng sét vang ầm trên đầu, những tiếng gào khóc sợ hãi xung quanh vang lên, dội vào trong màng nhĩ của ta ngay lúc đó: “Phu nhân chết rồi! Phu nhân đã tắt thở!”
“Phu nhân nhảy xuống hồ tự vẫn!”
Thì ra mẹ ta nhìn thấy trước được tương lai của hai mẹ con bọn ta nhờ cuốn sách này nên muốn tự tử để thay đổi kết cục.
Ngay lúc đó, trên sách hiện lên một dòng chữ khác: “Triều Chu bị Bắc Địch tiêu diệt, Tô Lạc Lạc thành hôn với Bắc Địch vương Ô Lặc Hoài, trở thành mẫu nghi thiên hạ.”
Tô Lạc Lạc là thứ muội của ta, mẹ đẻ của ả là nô tỳ được mẹ ta mua về, là một kẻ vô dụng không biết gì.
Sao ả có thể sống vinh hoa phú quý mà ta lại thê thảm như vậy?
Nhưng mà ngoại trừ dòng chữ mẹ ta nhảy xuống hồ tự tử kia đã khô mực thì những chữ khác vẫn còn ướt chưa khô hết.
Tước khi mẹ ta nhảy xuống hồ đã từng nói: “Chỉ cần mực khô, kết quả sẽ được định đoạt.”
Lẽ nào muốn nói, những tiên đoán này nếu mực chưa khô thì còn có thể sửa đổi được?

Hai ngày sau cha ta mới về đến nhà, ông và mẹ là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt, bên cạnh chỉ có một thiếp hầu mà mẹ ta cố gắng nhét cho ông ấy, cũng là mẹ của Tô Lạc Lạc.
Đêm đó ông ấy khóc lóc và say khướt trong linh đường, đến hôm sau thì tỉnh dậy trên giường của mẹ Tô Lạc Lạc.
Ta cũng không bất ngờ, trên cuốn sách đó đã viết, [Tể tướng trong cơn say rượu, nắm lấy đôi tay của một người phụ nữ, là Nhược Mai sao, ông thầm nghĩ, không phải Nhược Mai, nàng đã bỏ ông mà đi rồi.
Nhưng mùi hương trên người phụ nữ này khiến ông được an ủi, cho nên ông sẵn sàng đâm lao phải theo lao, trầm luân suốt một đêm.]
Trên sách còn viết: [Mặc dù tể tướng yêu vợ cả sâu đậm, nhưng lúc đau khổ nhất lại phát hiện vợ bé cũng thùy mị, cẩn thận.]
Mấy ngày sau khi mẹ ta mất, cha ta thay đổi như trở thành một con người khác, bắt đầu yêu chiều mẹ ruột của Tô Lạc Lạc.
Ta nhìn cuộc đời mình như một vở kịch, đi theo con đường được tiên đoán trong cuốn sách kia.
Đến cuối cùng trở thành nô lệ rồi thành kỹ nữ.
Nhưng ta không cam tâm, ta không muốn chết không rõ ràng như mẹ ta, ta muốn thay đổi kết cục.
Mực chưa khô, tất cả đều chưa được định đoạt.
Cuốn sách nói ta ‘Ác giả ác báo’, vậy ta sẽ làm người có tâm địa Bồ Tát.
Thay vì yêu chiều bản thân, ta ngày ngày phát cháo từ thiện ngoài đường, học y cứu người.
Ta càng làm nhiều việc thiện, kết cục viết trên sách của ta càng mờ đi, ta thầm vui mừng, nhưng khi mỗi lần nó sắp biến đi hết thì Tô Lạc Lạc lại xuất hiện, vết mực lại đậm hơn một chút, tiêu diệt hết tất cả nỗ lực đó của ta.
Ta biết, chỉ cần ả còn ở bên cạnh thì ta sẽ không có cách nào để tránh thoát được kết cục bi thảm.
Nếu muốn sống, ta nhất định phải diệt trừ ả ta.
Ta tìm vài thiếu nam thiếu nữ triều Chu bán cho bọn buôn người của Bắc Địch.
Người kia cười: “Nghe người ta nói Tô đại tiểu thư tâm địa Bồ Tát, hóa ra lại là, mặt như Quan m mà lòng dạ như bò cạp, rắn độc.”
Ta không thèm quan tâm, Tô Lạc Lạc không sai, nhưng ta cũng đâu có sai, ta chỉ muốn sống thôi mà.
Trong lúc hội chùa được tổ chức, ta cố tình bỏ lại Tô Lạc Lạc, ta đứng trên lầu cao nhìn ả ta ở phía dưới hoảng loạn trong đám đông, sau đó bị người ta bịt miệng lôi vào trong ngõ nhỏ.
Ta nắm chặt khăn tay, cố kìm nén cảm giác áy náy trong lòng.
Ta mở ‘Mệnh Thư’ ra, dòng chữ trên sách không hề biến mất, ngược lại rất nhanh khô đi, còn có thêm một dòng chữ khác:
[Tô Vân Khinh kết cục thảm hại, trong lúc nàng ta để bọn buôn người bắt Tô Lạc Lạc đi thì gieo mình tự vẫn.]
Ta hoảng hốt thì ra ‘Ác giả ác báo’ chính là như thế này.
Ta đuổi kịp bọn buôn người, yêu cầu bọn chúng thả Tô Lạc Lạc đi.
Nhưng một người trong đám buôn người đó cho rằng đây là cách phủ tể tướng nghĩ ra để vừa cứu người vừa tóm được cả đám chúng, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Bọn họ đồng nhất không chịu thả người.
Ta nghiến răng: “Ta đi với các ngươi, mấy người thả muội ấy đi.”
Bởi vì ta muốn hại Tô Lạc Lạc nên mấy chữ ‘trở thành nô lệ của Bắc Địch’ đã khô lại, cái này ta không thể nào sửa đổi được nữa, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền, giữ lại được một tia hy vọng sống tránh ‘bị cưỡng hiếp đến chết’.
Ta đẩy Tô Lạc Lạc cho binh lính phủ tể tướng, sau đó bị bán sang Bắc Địch.
Mãi đến khi đi được đến biên giới Bắc Địch, một cô bé trong số những người bị bán ốm rất nặng, trước khi chết nàng ta cầu xin ta chăm sóc con thỏ nhỏ giúp nàng.
Nó bẩn thỉu đến nỗi ta ghê tởm không thôi, định từ chối thì bọn thổ phỉ đến.
Bọn họ đốt, giết, hãm hiếp và cướp bóc.
Một tên thổ phỉ răng vàng xoa đũng quần, đi về phía ta.
Ta mở sách ra phát hiện mấy chữ ‘bị cưỡng hiếp đến chết’ đang dần khô.
Gã đạp một cước vào ngực ta, xé rách váy lụa của ta.
Đột nhiên, ta nhìn thấy một nhóm người đứng trên sườn núi từ xa, thờ ơ, lạnh lùng nhìn thảm kịch ở nơi đây.
Lúc này, trên sách hiện lên một hàng chữ.
[Lần đầu tiên Ô Lặc Hoài gặp Tô Lạc Lạc, nàng ôm một con thỏ nhỏ cầu xin hắn cứu nó.]
Con thỏ nhỏ? Tại sao trên sách lại đột nhiên xuất hiện vị vua tương lai của Bắc Địch, Ô Lặc Hoài? Ta không có thời gian để nghĩ nhiều, liều mạng tránh thoát, chạy về phía cô bé kia.
Nàng ta đã chết, ta ôm con thỏ nhỏ định chạy đi thì bị bắt lại.
Hai tên thổ phỉ giữ chặt lấy ta, không ngừng gặm cắn vào cổ ta.
Mà ta vừa giãy giụa vừa ôm con thỏ vào trong ngực để bảo vệ.
Ngay lúc quần áo cua ta sắp bị hai tên thổ phỉ lột sạch thì ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm lóe lên, gần như chặt đứt cổ của hai tên đó, máu tươi phun tung tóe lên mặt ta.
Hai tên thổ phỉ ngã xuống, một thiếu niên cưỡi ngựa lập tức nhìn xuống ta, phía sau hắn là ánh sáng chói lòa.
Giày bó, quần ống chẽn, còn thêu hoa văn chim ưng của Bắc Địch. Ngũ quan sắc nét, mày dài như kiếm song song là đôi mắt thâm sâu, đầy hoang dã và hung hãn.
Sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ khiến khí chất sắc sảo của hắn trở nên dịu dàng hơn.
Ta biết, hắn chính là Ô Lặc Hoài.
Ta nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hắn và Tô Lạc Lạc trong sách.
[Thiếu nữ ôm con thỏ lên, ngước đầu, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn có thể cứu con thỏ cho nàng không.]
Ma xui quỷ khiến, ta ôm chặt con thỏ, lên tiếng hỏi: “Ngươi có thể…cứu con thỏ của ta không?”
Trong sách, ba chữ Tô Lạc Lạc biến mất, thay vào đó là ba chữ Tô Vân Khinh.
Đó trở thành cuộc gặp đầu tiên giữa ta và Ô Lặc Hoài.
Vì đóng vai Tô Lạc Lạc để khiến Ô Lặc Hoài mềm lòng nên ta trở thành nô lệ của hắn.
[Khi Ô Lặc Hoài lãnh đạo một đoàn kỵ binh qua biên giới, trông thấy một đám thổ phỉ cướp bóc. Hắn tin tưởng vào quy luật cá lớn nuốt cá bé, thổ phỉ như một bầy linh cẩm, tham lam ti tiện nhưng hắn cũng không có ý định can thiệp.
Tuy vậy, hắn nhìn thấy một thiếu nữ.
Hắn nhìn linh cẩu xấu xí nằm trên cơ thể nàng, chuẩn bị chia năm sẻ bảy ra ăn sạch cơ thể trắng mịn như trăng non của nàng, nàng vừa gào khóc vừa bảo vệ thật kỹ con thỏ trong ngực.
Hắn nắm chặt roi ngựa trong tay.]
Con thỏ kia chết rồi, lúc Ô Lặc Hoài nhìn nó thì ta cố rặn ra mấy giọt nước mắt.
Xoay người đi, trên mặt ta khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, tùy tiện ném con thỏ đi rồi lấy khăn lau tay.
Sau đó, mỗi khi tình tiết về Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc xuất hiện, ta đều nhân lúc mực chưa khô, thay thế Tô Lạc Lạc hoàn thành những tình tiết kia.
Ta giả bộ như không biết cưỡi ngựa bắn tên, làm bộ thích mấy con vật nhỏ, thích cười nói, tính tình hoạt bạt.
Số lần ta giả làm thứ muội càng nhiều thì cái tên ‘Tô Lạc Lạc’ bị ‘Tô Vân Khinh’ thay thế cũng tăng lên, kết cục thê thảm của ta càng mờ đi.
Mãi đến một ngày, trên sách xuất hiện một dòng chữ: [Tô Lạc Lạc mây mưa cùng Ô Lặc Hoài.]
Chỉ cần ta thay thế Tô Lạc Lạc mây mưa cùng Ô Lặc Hoài có thể sẽ sửa được kết cục.
Nhưng ta chưa xuất giá đã mất trinh tiết, sau này xử lý thế nào?
Ta muốn quyến rũ hắn.
2.
Tuy nhiên, vấn đề là Ô Lặc Hoài không gần nữ sắc.
Phong tục của Bắc Địch rất cởi mở, các quý tộc nuôi dưỡng vô số nữ nô xinh đẹp để sủng hạnh.
Chỉ ngoại trừ Ô Lặc Hoài.
Không phải đám nữ nô không ngấp nghé hắn, dù sao cũng là vương tử anh tuấn, ai mà không muốn trèo cao?
Chỉ là ông cụ non Ô Lặc Hoài này không giận mà uy, mỗi lần đám nữ nô gặp hắn đều sợ tới mức không dám động đậy.
Cũng từng có người to gan, tự mình dâng hiến, chẳng đầy một phút sau đã chạy ra ngoài trong bộ dạng rách rưới nhục nhã.
Cho nên ta nghi ngờ Ô Lặc Hoài…
Không.
Ta cũng sợ hắn, từ nhỏ đến lớn ta được nuôi nấng ở khuê phòng, không biết gì về những chuyện trăng hoa này cả.
Đường đường là đích nữ phủ tể tướng lại lâm vào cảnh phải bán thân, quả thực vô cùng nhục nhã.
Nhưng đâu còn cách nào khác.
Sắp chết đến nơi rồi còn giữ tôn nghiêm làm gì?
Thị nữ xách nước nóng của Ô Lặc Hoài đang định đi vào trong trướng của hắn, lúc ta đi ngang qua nàng ta, vô tình rắc một chút thuốc bột lên người nàng.
Trước đây ta từng làm ở y quán, so với thuốc cứu người thì ta hứng thú với những loại độc dược hơn. Thuốc bột này sẽ khiến nàng ta nằm im một lát.
Cơ thể của nàng ta lắc lư, ta đỡ lấy nàng, thừa cơ hội thế chỗ nàng ta chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
Ô Lặc Hoài còn chưa quay về.
Ta rót nước vào trong bồn tắm, rải thêm cánh hoa, sau đó chờ đợi con mồi.
Rất nhanh sau đó, ta nghe thấy tiếng bước chân bước vào trướng.
Ta hít một hơi thật sâu, nín thở sau đó trốn vào trong thùng tắm.
Ta lập tức cảm thấy hối hận rồi, sao lại đổ nước nóng như thế chứ.
Bước chân ngày càng gần, ta nhô lên khỏi mặt nước, bọt nước văng khắp nơi.
Mỹ nhân bước ra từ bồn tắm, duyên dáng quyến rũ đến thế, sao hắn không động tâm cho được?
Nhìn Ô Lặc Hoài cao ráo đẹp trai trước mặt, ta khẽ cắn môi, ngại ngùng chuẩn bị nháy mắt.
Một ánh sáng xuất hiện tức thì, lưỡi dao đã nằm ngang trên cổ ta. Gấp gáp không chút chuẩn bị, ta không dám cử động chút nào.
Dao của hắn chém sắt như chém bùn, chỉ cần thêm một chút sức nữa thôi là máu ta văng đầy đất.
“Ngươi đang làm gì?”
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mấp máy.
“Nô…nô…ái mộ tiểu Khả Hãn đã lâu…xin người…”
Những chữ phía sau ta khó mà nói thành lời, ta đỏ bừng mặt, khẽ cắn môi dưới.
Lúc ta nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt long lanh đẫm lệ.
Hắn giật mình như hiểu được ý ta là gì.
Hắn từ từ buông dao găm xuống, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết, ánh mắt trở nên hung hãn hơn.
Đột nhiên ta bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc tỉnh táo lại thì đã nằm trong lồng ngực nóng hổi của người ta.
Lửa trại cháy hừng hực, ta tưởng tượng ra một số hình ảnh, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, trong lòng lo sợ bất an.
...
Sau đó, ta bị ném ra ngoài trướng, ngã dập mông xuống đất.
Ta ngồi trên đất, vô cùng hoang mang khó hiểu.
Hắn nhìn ta từ trên xuống như thể thần linh đang nhìn xuống bầy kiến.
"Đưa nàng trở về."
Hắn ra lệnh cho thị vệ rồi quay người đi vào trướng.
Trên đường trở về, bọn thị vệ châm chọc khiêu khích: “Thứ thấp hèn mà cũng dám bò lên giường tiểu Khả Hãn. Ngay cả đệ nhất mỹ nhân Bắc Địch tiểu Khả Hãn còn chẳng ngó ngàng nói gì đến ngươi.”
Ta lạnh lùng nhìn bọn họ, có lẽ chưa từng có nô lệ nào dám khiêu khích chúng nên một người trong số đó tát vào mặt ta.
Cái tát không hề nhẹ, nửa bên mặt ta sưng tấy, máu rỉ ra từ khóe miệng.
“Ngươi là cái thá gì mà dám đánh ta?”
“Ngươi có thấy trên người ta khoác áo của ai không?”
“Nữ nô lần trước bị đuổi ra, áo quần rách rưới còn bị phạt roi. Nhưng lần này tiểu Khả Hãn cho ta choàng áo khoác của người, còn mạng để cho mấy người hộ tống trở về, mấy người nghĩ xem lý do tại sao.”
Bọn họ bị hù dọa không dám trêu chọc ta.
Mặc dù hôm nay chuyện không thành nhưng ta vẫn nhìn ra được, Ô Lặc Hoài có hơi dung túng cho ta.
Sự dung túng này có lẽ do ta đóng vai Tô Lạc Lạc mà có được. Nhưng một chút dung túng này đủ để khiến ta bước thêm xa hơn.
Nếu chỗ đó của hắn không lên được thì để ta thêm chút lửa.
Vài ngày sau trong yến tiệc của vương tộc, ta hầu hạ bên cạnh rót rượu cho Ô Lặc Hoài.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi chẳng thèm để ý nữa. Thật sự không biết bầu rượu trong tay ta là thôi tình rượu.
Lúc ta thấy hắn nâng ly rượu lên môi định uống, trái tim ta đập thình thịch, phấn khích vì mình sắp thành công.
Nhưng bỗng nhiên có người kéo ta sang chỗ khác. Là vương thúc Ô Lặc Thoát của Ô Lặc Hoài, gã say khướt kéo ta vào trong ngực. mùi mồ hôi bẩn thỉu khiến ta ngạt thở.
Gã cướp lấy bầu rượu trong tay ta, đổ vào miệng uống ừng ực. Toàn thân gã khô nóng, chảy nước bọt cười dâm đãng với ta.
Ta cảm thấy không ổn. Lẽ nào ta trộm gà không thành còn mất nắm gạo?
Bàn tay không an phận của gã giở trò trên người ta. Ta không có cách nào thoát ra được, chỉ có thể nhìn về phía Ô Lặc Hoài cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh uống rượu, không hề nhìn ta lấy một lần.
Rượu ta rót cho hắn bị gạt sang một bên, thì ra hắn biết rõ rượu có vấn đề.
Ô Lặc Thoát cưỡng ép mở miệng ta ra rồi đổ thôi tình rượu vào. Ta giãy dụa không thoát, bị sặc gần chết.
"Cứu ta..."
Ta thực sự rất sợ hãi, thấp giọng cầu xin. Nhưng biểu cảm trên mặt hắn không hề thay đổi, mặc cho ta bị kéo đi ngày càng xa. Ta tuyệt vọng nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, đột nhiên, ta bị Ô Lặc Thoát vác lên trên vai.
Mọi người xung quanh la ó ồn ào.
Điều này thường xảy ra trong các yến tiệc của Bắc Địch, khi khách mời cảm thấy hứng thú, họ sẽ túm lấy nữ nô rồi bắt đầu mây mưa tại đó.
Gã ném ta xuống một chỗ rồi đè lên bắt đầu xé rách y phục của ta, ta vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Ngay tại thời điểm đó, ta chợt cảm thấy trên người nhẹ đi, Ô Lặc Thoát bị đẩy ngã sõng soài trên đất.
Trong chớp mắt, ta được Ô Lặc Hoài ôm vào trong lòng.
“Tiểu Khả Hãn, ngươi làm cái gì vậy?”
Ô Lặc Thoát thở hồng hộc vì tức giận.
“Vương thúc, nàng là người phụ nữ của ta.”
Ô Lặc Thoát nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi nhe răng như chó hoang. Ta nắm chặt tay, cảm thấy nóng không chịu nổi, thôi tình rượu đang bắt đầu phát huy tác dụng của mình.
Đột nhiên gã cười khằng khặc: “Đàn bà của tiểu Khả Hãn tất nhiên không nên động vào rồi.”
Gã đi rồi nhưng ta nhìn thấy trong ánh mắt của gã tràn đầy ác ý và ghen ghét.
Trong <Mệnh Thư> ta đã đọc, Ô Lặc Thoát ngấp nghé ngôi vị Khả Hãn của anh trai mình đã lâu, cũng hận thấu xương với Ô Lặc Hoài.
Tình dược càng ngày càng mạnh hơn.
"Tiểu Khả Hãn..."
Gương mặt như tạc của hắn căng thẳng.
“Nô ái muội người…”
Biểu cảm của thiếu niên không thay đổi nhưng hô hấp lại dồn dập hơn.
Hừ.
Cuối cùng cũng bắt được hắn.
Khi ta đang định tiến lại gần thì một viên thuốc được nhét vào trong miệng ta. Một cảm giác mát lạnh ập đến, ta cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
...
Rốt cuộc là hắn có được hay không?
“Về trướng của ngươi đi.”
Hắn bỏ ta lại, lạnh lùng nói, vẻ mặt của hắn như thể đụng vào người ta một chút nữa thì bẩn lắm vậy.
Ta bỗng cảm thấy nhục nhã, hắn chưa từng được gặp Tô Lạc Lạc nhưng mà vẫn thủ thân như ngọc vì à?
Nếu như hiện tại là ả thì có khi mọi chuyện đã xong rồi?
Ta đâu có thua kém ả? Nếu không phải vì vận mệnh trêu ngươi thì ta đã được gả cho thái tử Triệu Phi, đâu cần phải ở đây cam chịu sự thấp hèn này.
Ta cắn răng quay người rời khỏi, vừa chạy vừa khóc vừa hận.
Ta hận bản thân thấp hèn, hận kết cục bị Ô Lặc Hoài giết chết.
Mưa to như trút nước, ta ngã lăn quay trong vũng bùn, ta cố gắng bò ra ngoài bằng cả chân lẫn tay nhưng vì trời mưa nên trông càng thảm hại, chật vật đến cực điểm.
Ta đã từng là danh gia quý nữ Tô Vân Khinh lại biến thành nô lệ cực kỳ hèn hạ.
Còn Tô Lạc Lạc thì sao, ả vẫn trong sáng và hoàn hảo, cao cao tại thượng.
Nhưng dựa vào cái gì?
Dựa vào gì mà ả thanh khiết, không tranh không đoạt lại chiếm được Ô Lặc Hoài?
Ả chỉ là một đứa con vợ lẽ ngu xuẩn, dựa vào gì mà được trở thành mẫu nghi thiên hạ?
Ngẩng đầu lên, mưa to táp vào mặt, bầu trời phía trên tối đen, sấm sét vang rền dữ dội, liên tiếp dồn xuống mặt đất.
Ta lau khô những giọt nước mắt yếu ớt của mình và đưa ra một quyết định. Ô Lặc Hoài nếu không ngủ được với ngươi, vậy thì ta…
Giết ngươi đi.
Ta lật cuốn <Mệnh Thư> ra, trong sách hiển hiện một dòng chữ, vết mực chưa khô.
[Vào ngày nhật thực, Ô Lặc Thoát ám sát Ô Lặc Hoài, Ô Lặc Hoài gặp nguy hiểm nhưng may thay được Tô Lạc Lạc cứu.]
Ta cười lạnh lùng.
Cơ hội tới rồi. Lần này ta sẽ không làm thay Tô Lạc Lạc, ả muốn cứu hắn vậy ta sẽ giết hắn.
Không có Tô Lạc Lạc cứu giúp thì Ô Lặc Hoài sẽ ra sao đây?
Ta chẳng còn gì để mất nữa, nếu có chết thì ta muốn kéo cả người muốn hại ta cùng chết luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.