Mệnh Thư (Tô Vân Kỳ)

Chương 2:




Ngày nhật thực, vương đình Bắc Địch đang tiến hành lễ cầu nguyện, đột nhiên kho lúa bốc lên một cột khói cuồn cuộn.
Ta biết lúc đó Ô Lặc Thoát phái người đốt lửa để dụ một lượng lớn binh lính đến dập lửa, kế điệu hổ ly sơn.
Thừa dịp thủ vệ bên cạnh Khả Hãn yếu kém, bọn họ trực tiếp ám sát ông ấy.
Ô Lặc Hoài bảo vệ cha rút lui, tất cả người hầu đều đang chạy trối chết, phần lớn đều bị chết thảm dưới đao của thích khách.
Ta nằm rạp trên mặt đất ngọ nguậy, cố gắng lẻn ra ngoài trong sự hỗn loạn ấy.
Trong <Mệnh Thư> có viết, Tô Lạc Lạc ngăn cản mũi tên cho Ô Lặc Hoài, còn ta thì không tốt bụng như thế, ta sẽ khiến hắn bị đâm xuyên tim.
Nhưng có người túm lấy cổ áo ta, kéo ta lên. Giọng nói trầm thấp của Ô Lặc Hoài vang lên: “Đi theo ta!”
Ô, cái này không giống trong sách.
[Tô Lạc Lạc vô cùng sợ hãi, túm lấy Ô Lặc Hoài khẩn cầu hắn đưa mình đi.]
Ta không cầu xin hắn tại sao hắn lại muốn bắt ta đi?
Ta vùng vẫy, không muốn chết cùng hắn, còn hắn thì dứt khoát vác ta lên vai, vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn kéo ta chạy về phía chuồng ngựa, truy binh đuổi tới. Ta ngẩng đầu nhìn trông thấy bầu trời tối tăm có ánh sáng mặt trời ló dạng.
Là lúc này!!
[Một mũi tên sắc nhọn được bắn ra từ phía Đông Nam, ngắm trúng vào tim Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc dùng cơ thể mình để cản mũi tên.]
Thoáng thấy cung thủ ở hướng Đông Nam, ta cười khẩy, nhanh chóng trốn sau lưng Ô Lặc Hoài để hắn đối mặt trực tiếp với mũi tên bắn lén kia.
Ô Lặc Hoài quay người, nhìn thấy mũi tên đang bắn đến, hắn vung kiếm, mũi tên ngay lập tức rơi xuống mặt đất.
Ta còn chưa kịp thất vọng thì khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau nhói ập đến với ta.
Ta trúng tên...
Mũi tên bắn ra từ phía sau ta, xuyên qua ngực ta. Sao có thể như vậy?
Ta ngã xuống đất được hắn đỡ lấy: “Ngươi chặn mũi tên cho ta?”
…Ta có muốn chặn tên cho ngươi đâu.
<Mệnh Thư> nói mũi tên bắn ra từ hướng Đông Nam chứ không nói hướng Tây Bắc cũng có người bắn lén.
Hắn ôm ta lên ngựa, ta run rẩy mở <Mệnh Thư> ra, dòng chữ gốc biến thành: [Mũi tên bắn lén từ hướng Đông Nam được bắn ra, Ô Lặc Hoài đỡ được, Tô Vân Khinh chặn một mũi từ hướng khác bắn tới.]
...
Ta che vết thương đang chảy máu ồ ạt, chỉ muốn chửi thề.
Nhưng ta cũng không sợ, vết mực viết đoạn kết của ta không phai nghĩa là ta sẽ không chết vì bị trúng tên.
Lúc đại phu rút mũi tên ra cho ta, ta vẫn giả bộ sợ hãi, nắm chặt tay Ô Lặc Hoài.
“Đừng sợ, sẽ ổn thôi.”
Lần đầu tiên ta nghe được giọng điệu dịu dàng của hắn.
“Tiểu Khả Hãn…Nếu nô có thể sống sót được…có thể…ban thưởng cho nô…”
“Ngươi muốn cái gì ta đều đồng ý.”
“Nô muốn…” Giọng nói của ta càng ngày càng yếu ớt, hắn xích lại gần lắng nghe.
“Một đêm hoan ái…”
Cơ thể hắn cứng đờ, im lặng một lúc mới chậm rãi gật đầu: “Được.”
Ta mỉm cười như ý rồi chìm vào hôn mê.
Nửa tháng sau, đãi ngộ dành cho ta hoàn toàn biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Ô Lặc Hoài hàng ngày sẽ đến thăm ta, kể cho ta nghe mấy truyền thuyết trên thảo nguyên, đưa ta đi ngắm sao.
Thậm chí còn kể về mẹ ruột cho ta nghe, bà ấy vốn là nô lệ người Hán, bị thê thiếp của Khả Hãn nhằm vào, lúc hắn vẫn còn bé thì bà đã qua đời vì sầu não uất ức.
Chẳng trách Ô Lặc Hoài không giống những người đàn ông thô kệch Bắc Địch, ngoại hình của hắn vừa sắc sảo lại tuấn tú, cho dù ở kinh thành thì cũng trở thành người trong mộng của đông đảo nữ tử.
Hôm đó, hắn đưa ta vào sâu trong thảo nguyên để ngắm sao.
“Khi còn bé, mỗi khi ta nhớ mẹ ta đều đến đây. Mẹ ta nói bà ấy biến thành ngôi sao trên trời và bảo vệ ta.”
Hắn ngồi bên cạnh vừa ngắm sao vừa kể.
Ta có quan tâm mẹ ngươi là ngôi sao nào đâu.
Chuyện quan trọng nhất với ta bây giờ chính là làm dòng kết của ta ta biến mất đi.
Ta vứt bỏ sự thận trọng cuối cùng, dựa vào bờ vai của hắn.
“Tiểu Khả Hãn, mặc dù mẹ người đã rời đi nhưng người còn có ta, A Khinh vĩnh viễn ở bên cạnh người.”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt rất dịu dàng: “Thật không?”
Ta gật đầu, vùi vào trong ngực hắn.
“Tiểu Khả Hãn có nhớ đã đồng ý với A Khinh cái gì không?”
Ta nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực của hắn, tay hắn dần dần nắm thật chặt.
Ta cũng rất căng thẳng.
Hắn cầm tay ta: “Nàng nghĩ kỹ chưa?”
Ta gật đầu.
“Đi theo ta, một đời một kiếp một đôi, nàng hiểu không?”
Ta ngây ngẩn cả người, trong mắt hắn tựa như có sao sáng, ta không dám nhìn thẳng vào hắn nhưng vẫn gật đầu.
Hắn bao phủ lấy người ta, ta nằm xuống siết chặt váy, có hơi rùng mình.
Hắn khẽ cười một tiếng:
"Đừng sợ."
Đêm đó có rất nhiều sao băng vụt qua, mà thủ cung sa của ta cũng biến mất.
Nửa đêm, ta thoát khỏi vòng tay của hắn, len lén mở <Mệnh Thư> ra.
Dòng viết về kết cục của ta dần dần biến mất.
Cuối cùng ta cũng có thể buông tay, hài lòng đi ngủ.
Ta nằm mơ, mơ thấy đêm mẹ ta kéo ta đi tự tử, trước khi gieo mình xuống hồ, bà điên cuồng gào thét: “Hoa trong gương, trăng trong nước, đâu là thật, đâu là giả.”
Trong giấc mơ đó ta bị đẩy vào trong hồ, ta cố gắng vùng vẫy nhưng càng bị nhấn chìm xuống sâu hơn.
Ta nhìn thấy mẹ, bà ấy ở trên bờ nhìn ta ở dưới hồ, vừa cười vừa khóc: “A Khinh, sai, tất cả đều sai. Con bị lừa rồi.”
Ta hít một hơi thật sâu, chợt bừng tỉnh, trời đã sáng choang, còn ta đang ở trong trướng của Ô Lặc Hoài.
Ta lật đật lấy cuốn sách ra đang định mở, đột nhiên bên ngoài có người kêu lên: “Khả Hãn sắp đánh chết tiểu Khả Hãn rồi!”
Ta chạy ra ngoài, hỏi thị nữ đã xảy ra chuyện gì.
Thị nữ hành lễ với ta rồi bẩm: “Sáng nay tiểu Khả Hãn đến bẩm báo với Khả Hãn rằng muốn cưới cô nương nên Khả Hãn cực kỳ tức giận.”
Ta bảo nàng đưa ta đến đó.
Bóng lưng Ô Lặc Hoài thẳng tắp quỳ ngoài trướng của Khả Hãn, từng cây roi không ngừng rơi xuống, da tróc thịt bong nhưng hắn không hề kêu một tiếng, nét mặt kiên định.
Ta nhìn hắn vì muốn cưới ta mà đối nghịch với cha hắn đến mức ông ấy giận tím mặt mày, chịu đựng cực hình thì sao có thể không cảm động chứ.
Sự cảm động này không phải là giả, giây phút này ta muốn ở bên hắn cũng không phải là giả, nhưng nghĩ lại giấc mơ đêm qua ta có hơi bất an.
Ta mở <Mệnh Thư> ra, trên cuốn sách xuất hiện dòng chữ, là kết cục mới của ta.
[Ô Lặc Hoài bắn một mũi tên xuyên tim Tô Vân Khinh, sau đó phong Tô Lạc Lạc làm hậu.]
Mực đã khô, kết cục đã định.
Ta nhìn về phía Ô Lặc Hoài đang bị đánh vì ta, dưới ánh mặt trời lòng ta dần lạnh lẽo.
Hóa ra, kể cả đã trải qua hết những điều này thì ta vẫn không có cách nào sửa được kết cục hắn là người giết ta, không có cách nào sửa được nhân duyên giữa hắn và Tô Lạc Lạc.
Vậy những lời ‘một đời một kiếp một đôi’ mà đêm qua hắn nói có ý nghĩa gì? Giây phút này hắn kiên định như thế có ý nghĩa gì?
Toàn thân ta chìm trong bóng tối mù mịt nhưng hết lần này đến lần khác lại để ta thấy được tia sáng, rồi những tia sáng đó lại bị cướp đi.
Ta bỏ chạy, tìm được cây châm lửa, ta muốn thiêu hủy cuốn sách này.
Lúc lửa sắp bén vào trang sách, trên đó hiện lên một dòng chữ: [Dừng tay.]
Ta nhận ra nó đang nói chuyện với ta.
Ta đặt cây châm lửa xuống, hỏi nó:
"Ngươi là ai?"
[Ta là người chấp bút.]
"Là ngươi đang thao túng vận mệnh của ta?"
[Đúng.]
“Dựa vào đâu?”
[Dựa vào ngươi chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của ta.]
“Ta là đích nữ phủ tể tướng Tô Vân Khinh, ngươi dám nói ta là nhân vật dưới ngòi bút của ngươi?”
[Ngươi không cam tâm?]
"Ta đương nhiên không cam tâm!"
Nó dừng lại một chút rồi lại xuất hiện một dòng chữ khác:
[Được, nếu ngươi tìm thấy ta thì giết ta đi, ta để ngươi trở thành người chấp bút.]
“Ngươi để ta làm người chấp bút? Để cho ta trở thành chúa tể vận mệnh của mọi người?”
[Đúng vậy.]
“Ngươi đang ở đâu?”
Trên sách hiển hiện một dòng chữ cuối cùng:
[Ta đến từ nơi ngươi đến, và ta cũng sẽ đến chỗ ngươi sẽ đến.]
“Đến từ nơi ta đến, đến nơi ta sắp đến?”
Ta nhìn về kinh thành phía Đông, nơi ta đến.
Lẽ nào người chấp bút ở kinh thành?
Người chấp bút sẽ là ai?
Lẽ nào là Tô Lạc Lạc?
4
Suốt thời gian qua, ta không thay đổi vận mệnh của mình bằng cách thay thế Tô Lạc Lạc mà là đang làm theo sự sắp đặt của người chấp bút.
Đáng lẽ mẹ ta nên cố gắng thay đổi vận mệnh của bà ấy, nhưng sau này ta lại nhận ra tất cả sự nỗ lực của ta đều vô ích.
Về phần Ô Lặc Hoài giết chết ta lập Tô Lạc Lạc làm hậu…
Ban đầu cha ta cũng yêu sâu đậm mẹ ruột ta, nhưng rồi không phải cũng thay lòng đổi dạ sau một đêm, bắt đầu yêu chiều mẹ ruột Tô Lạc Lạc hay sao?
Trên đời này làm gì có tình yêu mãi mãi không thay đổi?
Cuối cùng Khả Hãn cũng đồng ý để cho Ô Lặc Hoài cưới ta, dù sao đó cũng là đứa con trai ông yêu nhất, hắn cũng là người có công cứu ông khỏi vụ hành thích của Ô Lặc Thoát lần trước.
Mỗi ngày hắn đều hái hoa tặng ta, trên mặt chứa chan sự dịu dàng, bọn họ đều nói chưa bao giờ thấy Tiểu Khả Hãn cười với bất kỳ cô gái nào.
Nhưng hắn đối xử với ta càng tốt thì ta lại càng đau lòng. Trong một lần triền miên với nhau, hắn gọi đi gọi lại tên A Khinh của ta.
“A Khinh, nàng sẽ mãi mãi ở bên ta.”
Ta mỉm cười và nói ừ nhưng trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
Cuối cùng, trước ngày đại hôn, ta cưỡi ngựa bỏ trốn.
Đến khi tất cả mọi người phát hiện không thấy tân nương tử đâu ta đã chạy rất xa rồi.
Nhưng binh lính của Ô Lặc Hoài vẫn đuổi kịp.
Chim ưng của hắn phát hiện ra ta trước, nó đáp xuống vồ lấy búi tóc của ta.
Cuồng phong gào thét bên tai, tóc ta bay phấp phới trong gió.
Hắn mặc bộ đồ vô cùng mạnh mẽ, đối mặt nhìn ta.
Chắc chắn hắn không ngờ rằng ta biết cưỡi ngựa, ta luôn giả bộ vô dụng như Tô Lạc Lạc, giả bộ cái gì cũng không biết.
Cuối cùng lúc ta sắp rời đi cũng có thể trở lại chính mình một lần.
Ta giương cung lên nhắm trúng vào hắn.
Hắn cũng giương cung nhắm vào ta.
[Ô Lặc Hoài bắn một mũi xuyên tim Tô Vân Khinh.]
Có phải đây là thời điểm mà Mệnh Thư nhắc đến hay không?
Được, vậy thì để ta nghênh đón cái kết cục này đi.
Mũi tên đồng loạt bắn ra, bay vèo vèo trên không trung, ta không trốn tránh nhưng mũi tên của hắn bắn chệch hướng rơi xuống đất cách ta rất xa, mà mũi tên của ta bắn trúng lồng ngực của hắn.
Hắn bắn tên bách phát bách trúng, mũi tên này là hắn cố tình bắn chệch.
Hắn không tin nổi ôm vết thương bi thương nhìn ta. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ được ta thực sự muốn lấy mạng hắn. Nhưng ta biết, hắn sẽ không chết, hắn sẽ leo lên vị trí tôn quý nhất và phong Tô Lạc Lạc thành hậu.
Ta vô cảm, kéo dây cương cưỡi ngựa rời đi.
Trước khi đi, ta thấy hắn đưa tay, ngăn cản kỵ binh đuổi theo ta.
Hai tháng sau suốt chặng đường phiêu bạt giang hồ, cuối cùng ta cũng về tới phủ tể tướng.
Mặc dù cha ta chưa nâng mẹ ruột Tô Lạc Lạc lên làm vợ cả nhưng hầu hết quyền lực đã rơi vào tay bà ta.
Vốn dĩ cha ta chỉ là một học trò nghèo, dựa vào gia tộc của mẹ ta mới thi đậu bảng vàng.
Gia tộc của mẹ ta đã bại, mà ta đã mất trinh tiết, trong phủ không còn chỗ cho ta đứng nữa.
Tô Lạc Lạc lên tiếng nói hay là để ta trở thành nha hoàn cho ả để được ở lại, ả thay ta thực hiện hôn ước với thái tử, dù sao ngoại hình của ả cũng giống ta, lại sống ẩn dật trong phủ chưa ra ngoài bao giờ.
Sau đó ta trở thành tỳ nữ rửa chân cho ả suốt ba năm trời.
Ban đầu ta nghi ả ta là người chấp bút, sau mấy lần thăm dò thì thấy ả quá vụng về.
Ba năm này, triều Chu luôn tiến cống cho Bắc Địch một lượng vật phẩm kếch xù, dường như đã trở thành một nước phụ thuộc vào Bắc Địch.
Ô Lặc Hoài chinh chiến tứ phương, danh tiếng của hắn cũng đủ khiến trẻ con trong thành khóc suốt đêm.
Tô Lạc Lạc sắp gả cho thái tử, ta hỏi Mệnh Thư: “Tô Lạc Lạc không phải người chấp bút, rốt cuộc ngươi là ai?”
Trên Mệnh Thư xuất hiện: [Gả cho thái tử ngươi sẽ biết.]
Thế là, trước đêm Tô Lạc Lạc xuất giá, ta rạch nát mặt của ả.
Vết thương sâu như vậy, cả đời này trên mặt ả sẽ có vết sẹo xấu xí.
Với vết sẹo sâu như thế, ta xem Ô Lặc Hoài có còn yêu thương ả nữa không?
Mệnh Thư chỉ nói để ta làm thái tử phi, cũng không có nói ta không được chạm vào Tô Lạc Lạc.
Ngày thành hôn, mắt ta đỏ hoe nhưng lại chẳng cảm thấy vui chút nào.
Gả thì gả, dù sao thái tử muốn cưới cũng chỉ là cái danh đích nữ phủ tể tướng.
Đêm động phòng hoa chúc, ta chờ không nổi thái tử, thực sự quá mệt mỏi nên ta dựa vào đầu giường mà ngủ thiếp đi.
Sau đó ta bị một cái tát làm tỉnh dậy, có người túm lấy tóc ta rồi đập đầu ta vào góc bàn, ta bị ngã văng xuống mặt đất, người đó điên cuồng đạp vào bụng và ngực của ta.
“Đồ đê tiện! Đã mất thủ cung sa rồi còn dám gả cho thái tử!”
Ta chịu đựng cơn đau kịch liệt, nhìn thấy người đang đạp ta, trên người y nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ tía tai, biểu cảm dữ tợn.
“Người đâu, lấy roi ra đây!”
Một người phụ nữ đưa cho y chiếc roi, bên trên chứa đầy gai sắt.
Ta run lẩy bẩy, lùi vào trong góc tường.
Dường như y vừa giận vừa hưng phấn, vung roi quật ta tới tấp, như thể tiếng hét của ta mang lại khoái cảm tột cùng cho y.
Ta bò về phía cửa, y điên cuồng cười rồi kéo ta trở về đánh đập dã man.
Ta gào khóc khản cổ, người phụ nữ kia tựa sát vào thái tử, nói với giọng điệu quyến rũ: “Thái tử phi phải diện thánh, nếu đánh quá mức sẽ không tốt đâu.”
Thái tử sờ tay nàng ta: “Nhũ mẫu, Phỉ nhi không đánh vào mặt của nàng sẽ không nhìn ra.”
Người phụ nữ kia chính là nhũ mẫu của thái tử, tên Uyển nương, nàng ta cầm khăn tay cười khẽ.
“Phỉ nhi hôm nay vẫn đến phòng của nhũ mẫu như cũ, chữ nhìn con đàn bà này chỉ thấy buồn nôn.”
Ta bị giam trong phòng, mỗi ngày thái tử sẽ đến đánh ta một trận, chỉ là không đánh vào mặt ta.
Y nói y thương tiếc cho gương mặt xinh đẹp này.
vài ngày say y lại nói muốn dẫn ta tham dự một bữa tiệc.
Uyển nương lấy một đôi giày ra cho ta thay.
Ta biết nàng ta chẳng có ý tốt, quả nhiên trong giày có một đống vụn sứ vỡ.
Ta muốn quăng đi, nàng ta nói:
“Thái tử phi, đôi giày này là thái tử chọn cho người, nếu không quan tâm đến hậu quả thì người cứ thử bỏ đi.”
Ta cắn răng đi vào, cơn đau ập tới.
Mảnh vỡ tuy nhỏ nhưng mỗi bước đi đều găm sâu vào da thịt.
Cẩu nam nữ, chờ ta làm người chấp bút chắc chắn mấy chuyện xấu của mấy người sẽ được chiêu cáo thiên hạ, để các ngươi thân bại danh liệt.
Trên yến tiệc, ta ngồi cúi đầu ở phía sau Triệu Phỉ.
“Tiểu Khả Hãn của Bắc Địch đến.”
Ta chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Ô Lặc Hoài.
Hắn từ bên ngoài bước vào phòng, cao lớn kiên cường, trái ngược hoàn toàn với Triệu Phi sa đọa và suy đồi.
Ba năm chưa từng gặp, hắn mất đi nét ngây thơ, thêm vào đó là sát khí khó gần.
Hắn cầm kiếm vào cung, không một ai dám ngăn cản.
Ta vội vàng cúi đầu xuống, sợ hắn sẽ nhận ra ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.