Mệnh Thư (Tô Vân Kỳ)

Chương 5:




9
Ta gặp lại Vân Sinh.
“Vân Khinh tiểu thư.” Nụ cười của y trong trẻo, “Người nhìn lên trời xem, chim én trở về kìa.”
Ta thở dài, ít nhất vẫn còn Vân Sinh.
Vì vậy, ta bước qua ngồi bên cạnh y, cùng y nhìn lên bầu trời xanh.
Một đám mây trôi qua, đám mây khác lại đến.
Bọn ta ngồi yên tĩnh, dường như đã lâu rồi ta chưa từng bình tĩnh đến vậy.
Kết cục của ta trên Mệnh Thư không thay đổi, ta biết sắp tới, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài bắn xuyên tim mà chết, Tô Lạc Lạc trở thành hoàng hậu của hắn.
Nhưng ta không còn sức để vùng vẫy nữa, ta không thể nào kháng cự lại được vận mệnh đã sắp đặt, ta biết, vì sao mẹ ta lại cương quyết nhảy xuống hồ tự vẫn, biết vì sao bà ấy nói ‘không kịp nữa rồi’.
Ta mỉm cười: “Vân Sinh, ta đã cố gắng rồi.”
Ta cũng không mong chờ y sẽ hiểu ta nói gì, Tô Lạc Lạc đã thay đổi tất cả những chuyện giữa ta và Ô Lặc Hoài, trên Mệnh Thư không có tình tiết hắn đến triều Chu tìm ta, càng không có Vân Sinh bên cạnh cổ vũ ta cưỡi ngựa đuổi theo Ô Lặc Hoài.
Tất cả những chuyện này chỉ còn tồn tại trong trí nhớ một mình ta.
“Ta biết.” Nhưng Vân Sinh lại trả lời ta.
“Ngươi hiểu ta đang nói gì?”
Y gật đầu.
“Vân Khinh tiểu thư, ta còn nhớ, cho dù tất cả mọi người đều quên hết thì vẫn còn ta nhớ.”
“Nhớ cái gì?”
“Nhớ người từng thử đi tìm hắn, thử phản kháng vận mệnh.”
Ta cúi đầu, nhìn vào cổ tay không có thủ cung sa của mình.
Ta mỉm cười, một giọt nước mắt lăn xuống.
Tô Lạc Lạc lừa ta, ả không có khả năng xóa đi tất cả những chuyện đã phát sinh, quá khứ của ta và Ô Lặc Hoài có tồn tại.
Ả chỉ thay đổi ký ức của mọi người, để gương mặt của ta trong trí nhớ của họ biến thành Tô Lạc Lạc.
Nhưng vì sao ký ức của Vân Sinh không bị thay đổi?
“Vân Sinh, vì sao người chấp bút không thay đổi được trí nhớ của ngươi?”
Y mỉm cười: “Có lẽ bởi vì ta không quan trọng, nên người đó cảm thấy không cần phải hao tâm tổn trí đi xử lý.”
Dù lý do là gì thì ít nhất trên đời này cũng có một người chứng kiến quá khứ của ta, khiến ta tin rằng tất cả không phải do ta tưởng tượng mà thực sự tồn tại.
“Vân Sinh, ta giống như một con cá trong chậu, con chim trong lồng, cố gắng đập vào lồng sắt mãi đến khi đầu rơi máu chảy cũng không có cách nào thoát ra được.”
Ta cười khổ.
“Chính mắt ta trông thấy mẹ ta chết thảm, cha ta thay lòng đổi dạ, ta không muốn nối gót theo bà ấy cho nên ta không từ thủ đoạn, giả nhân giả nghĩa hãm hại thứ muội.”
“Sau đó ta vì sửa đổi số mệnh, tiếp cận Ô Lặc Hoài, nhưng ta không tin vào tình cảm chân thành, nóng lòng tìm người chấp bút, suýt chút nữa thì giết hắn.”
“Cuối cùng, ta muốn tùy ý sống một lần, muốn nói hết chân tướng ra cho hắn thì lại rơi vào hoàn cảnh hôm nay.”
“Vân Sinh, ta chỉ muốn sống sót mà thôi nhưng vì sao đi bước nào cũng sai? Ngươi nói xem có phải ta không thể nào thắng được số mệnh?”
“Vân Khinh tiểu thư, người không sai, người bị vây hãm trong mây mù có mấy ai nhìn rõ được?”
“Vậy làm sao thì ta mới có thể thay đổi được tất cả?”
Ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu vào mặt y.
Ta nghe thấy giọng nói trong trẻo của y, nhưng những bông tuyết rơi vào trái tim đang lo lắng của ta.
“Tiểu thư, người phải xua tan mây mù.”
“Ta nên làm như thế nào?”
“Chỉ khi tâm tĩnh lặng thì mới có thể lĩnh hội.”
Giây phút đó, mây mù trước mặt ta hình như tan đi một ít.
Sự thật như ẩn như hiện núp sau những đám mây đó.
Ta và Vân Sinh bình yên trải qua một đoạn thời gian.
Thân là thái tử bị phế truất cùng thái tử phi, bọn ta bị nhốt vào trong một góc, dường như bị tất cả mọi người đều quên lãng.
Mãi đến một hôm, ta chơi diều ở ngoài va vào trong vòng tay của ai đó.
Ta ngẩng đầu nhìn thấy Ô Lặc Hoài.
Hắn đỡ lấy ta, nhìn ta với vẻ ngạc nhiên.
“Cô nương có sao không?” Hắn hỏi ta.
Hắn thực sự không nhận ra ta.
Nhưng hiện tại hắn mất đi hồi ức với ta, sự tàn nhẫn cũng bị che lấp đi, ánh mắt của hắn sáng ngời, lại trở thành thiếu niên vui vẻ rong ruổi khắp thảo nguyên.
Hắn quên đi sự phản bội và tổn thương, không có ta hắn thiện lương chính trực vị tha, tương lai của hắn tươi sáng, và hắn sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp.
Biết đâu, như vậy càng tốt.
Thời khắc đó, ta đột nhiên bình thường trở lại.
Ta mỉm cười lắc đầu.
Quay người rời khỏi, chính thức bước ra khỏi cuộc đời hắn từng bước một.
Ta nghe thấy Cách Mã nói đám cưới của hắn và Tô Lạc Lạc sẽ được tổ chức sau mười ngày nữa.
Vốn dĩ họ đã được định sẵn là một cặp đôi hoàn hảo.
“Cô nương.”
Ô Lặc Hoài đột nhiên gọi ta, ta dừng lại, tim đập rộn ràng.
“Diều của ngươi.”
Ta quay lại vươn tay cầm lấy, không dám nhìn thẳng vào hắn vì sợ không cẩn thận nước mắt lại rơi.
Nhưng hắn không buông tay, ngơ ngẩn nhìn ta: “Có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu không?”
Tim ta đập thình thịch, nhìn lên hắn.
Ta mong chờ hắn nhớ ra nhưng cũng không muốn hắn nhớ lại quá khứ đau khổ ấy.
Cuối cùng ta mỉm cười lắc đầu: “Chưa từng.”
Ta quay người rời khỏi, lại nghe thấy Cách Mã kinh ngạc hô lên: “Tiểu Khả Hãn, người sao vậy?”
Ta quay đầu, phát hiện Ô Lặc Hoài ôm trán ngồi xổm dưới đất, biểu cảm đau khổ.
Cách Mã lo lắng: “Người lại đau đầu sao? Để ta gọi thái y!”
Ta không nhịn được chạy lại phía hắn: “Ngươi sao vậy?”
Hắn nắm lấy cánh tay của ta, cau mày lại: “Thật sự chúng ta chưa từng gặp sao?”
“Vì sao ngươi lại hỏi ta như vậy?”
“Gần đây trong đầu ta thường xuyên xuất hiện một vài đoạn ký ức ngắn, trong đó có một cô nương rất giống ngươi.”
Ta biết, hắn bị đau đầu là bởi vì hắn cố gắng tránh né sự trói buộc của người chấp bút, hắn nhớ càng nhiều hồi ức về ta thì hắn sẽ càng đau đớn.
Ta bi ai nhìn hắn.
Quá khứ của chúng ta là một giấc mộng tan vỡ.
Mộng rồi cũng sẽ phải tỉnh dậy.
“Tiểu Khả Hãn, ngươi có tin vào số phận không?”
Vẻ mặt của hắn hơi thay đổi, nắm chặt lấy tay ta: “Ta không tin.”
Ta cười: “Ta đã từng không tin, nhưng bây giờ thì có.”
Ta chỉ muốn nói với hắn rằng hãy từ bỏ, đừng nhớ lại ta, không nên phản kháng, cứ yên tâm sống cuộc đời thuộc về mình.
Vô ích thôi, ta đã thử qua hết rồi.
Ta rời khỏi, được nửa đường bị ngất xỉu.
Tỉnh lại thì nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Lạc.
“Đúng là gặp quỷ.” Ả nói.
Ta mở mắt ra: “Tô Lạc Lạc, ngươi muốn làm gì?”
“Ồ, tỉnh ròi à? Ngại quá, ta không muốn cốt truyện lại kết thúc nhanh như vậy, nhưng Ô Lặc Hoài lại bắt đầu nhớ ra ngươi nên ta chỉ có thể vội vã bắt ngươi đến đây.”
Cốt truyện kết thúc?
Không phải là Ô Lặc Hoài sẽ bắn xuyên tim ta rồi phong Tô Lạc Lạc làm hoàng hậu sao?
Ta nhìn bốn phía, phát hiện bọn ta đang ở bên vách núi.
Ta nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Tô Lạc Lạc đưa cho ta một con dao găm.
“Nhanh! Giết ta đi!” Ả nói.
“Hẳn là giả bộ giết ngươi, để Ô Lặc Hoài bắn một tên xuyên tim ta đúng không?”
“Đúng vậy! Nhanh! Bọn họ sắp đến rồi.”
Ta nhìn ra như nhìn một kẻ ngốc.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ phối hợp với ngươi sao?”
Ả nhìn ta bật cười: “Ngươi sẽ không, cơ mà ngươi nói gì cũng không quan trọng, ta mới là người chấp bút.”
Ả lộ ra nét tàn độc, miệng lẩm bẩm.
Ta mất khống chế, không tự chủ được cầm dao găm lên.
Ta như một con rối gỗ, dưới sự điều khiển của ả, dùng dao găm bắt ả làm con tin.
Lúc Ô Lặc Hoài mang theo cấm vệ quân chạy đến, ta đang kề dao vào cổ ả, gào lên: “Ô Lặc Hoài, ngươi tiêu diệt triều Chu bọn ta, ta sẽ giết người mà ngươi yêu.”
Ô Lặc Hoài kinh ngạc nhìn ta.
Ta cực kỳ muốn nói cho hắn biết ta bị Tô Lạc Lạc khống chế nhưng ta không làm được.
Giờ phút này, trong mắt của hắn ta chính là người đàn bà điên cuồng muốn giết chết người yêu của hắn.
"Hoài ca ca, cứu ta!"
Tô Lạc Lạc giả bộ như đang hoảng sợ khóc lóc.
Ô Lặc Hoài nhận cung tên thủ hạ đưa tới, chẳng hiểu tại sao lại hơi do dự.
“Hoài ca ca, cứu ta!”
Ô Lặc Hoài nhìn bọn ta, trên mặt hiện rõ sự giằng co và hỗn loạn trong nội tâm.
Nếu có thể ta thực sự muốn rạch đứt cổ họng của ả bằng con dao trên tay nhưng ta không làm được.
“Hoài ca ca, ngươi còn chờ cái gì? Mau giết nàng ta đi.”
Tô Lạc Lạc gào khản cả cổ.
Cuối cùng Ô Lặc Hoài cũng giương cung lên. Ta bi ai nhìn hắn.
Trơ mắt nhìn kết cục cuối cùng đang sắp đến với mình.
“Hoài ca ca, mau ra thay! Ngươi quên ta đỡ tên giúp ngươi rồi sao? Ngươi quên chúng ta đã từng ở trên thảo nguyên ngắm sao rồi sao?”
Tô Lạc Lạc không ngừng nhắc nhở hắn, nhưng nực cười hơn là tất cả những điều đó đều là ta và Ô Lặc Hoài cùng nhau làm.
Ô Lặc Hoài nghe thấy vậy, dường như hạ quyết tâm, kéo cung tên nhắm vào ta.
Đột nhiên cuồng phong gào thét nhưng ta không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Lòng ta đau như bị dao cắt, nóng như lửa đốt, vô cùng hỗn loạn, lòng căm thù của ta đối với Tô lạc Lạc lên đến đỉnh điểm, mọi cảm xúc đều ùa về trong ta, sợ hãi, bất lực, tức giận, buồn đau và hận thù.
Mãi đến khi ta nhìn thấy một gương mặt trong đám đông, giây phút đó thời gian như ngừng lại.
Là Vân Sinh.
Ta nhớ đến hôm đó, ta hỏi Vân Sinh làm sao để sửa được kết cục.
Y nói: “Khi tâm tĩnh lặng mới có thể giác ngộ.”
Giác ngộ cái gì?
Y nói ta bị hãm sâu trong mây mù, nói lòng ta dễ bị làm loạn cho nên mới không nhìn rõ được chân tướng.
Vậy chân tướng là gì?
Ta nhớ lại trong giấc mơ mẹ ta từng nói: “A Khinh, sai, tất cả đều sai, con bị lừa rồi.”
Ta sai ở đâu?
Một tia chớp lóe lên, sấm vang rền.
Ta ngẩng đầu nhìn và nhận ra sự thật.
Vận mệnh đã định sẵn cho Vân Sinh đến bên cạnh ta từ lâu.
Sở dĩ y có thể đứng ngoài sự sắp đặt của người chấp bút không phải bởi vì y không quan trọng mà bởi vì y không quan tâm đến sự sắp xếp ấy, ngôi vị thái tử không khiến y mừng rỡ, lâm vào cảnh nô lệ cũng không khiến y lo lắng.
Y không bị người chấp bút thao túng bởi vì trái tim y tĩnh lặng, y bằng lòng với khoảnh khắc hiện tại, không hối tiếc về quá khứ, không lo lắng về tương lai.
Ta bị Tô lạc Lạc thao túng nhưng thực tế là bị những cảm xúc của chính mình thao túng, là tâm ta không tĩnh nên mỗi bước đều sai.
Ta tin ả có thể khống chế ta nên ả mới có thể khống chế được, nếu như ta không tin vào Mệnh Thư, chỉ tin vào trái tim của chính mình thì ta mới có thể tự do.
Ta buông Tô Lạc Lạc ra.
Ả ngơ ngác nhìn ta sau đó kinh ngạc: “Ngươi lại…”
Ả lại niệm chú, cố gắng kiểm soát ta lần nữa.
Nhưng ta chỉ bình tĩnh nhìn ả.
"Tô Vân Khinh, ngươi thức tỉnh."
Ả không thể tin được nhìn ta.
Ta mỉm cười chớp mắt: “Ngươi đoán xem?”
Ta dùng dao găm đâm vào ngực ả, ả hét lên một tiếng rồi dùng ta chặn dao.
Máu tơi nhỏ xuống theo tay của ả, ta dùng hết toàn lực, ả gắt gao chống đỡ dao găm.
Sức lực của ả dần dần yếu đi, ả lớn tiếng kêu cứu:
"Hoài ca ca! Cứu ta! Mau giết nàng!"
Ta trông thấy Ô Lặc Hoài kéo cung nhắm vào ta nhưng ta không hề bị lay động.
Mũi tên bay vèo một cái, ta không trốn tránh, Tô Lạc Lạc lộ ra vẻ đắc ý.
Nhưng một giây sau, ả sững sờ.
Máu bắn tung tóe lên mặt ta, chỉ là máu này là của ả.
Bị một mũi tên bắn xuyên tim là ả.
Ả mất sức lực, ngã nhào xuống đất, nhìn mũi tên trên ngực, vẻ mặt mờ mịt.
“Sao có thể…”
Ô Lặc Hoài tiến đến, nhìn xuống ả, mặt hắn vô cảm: “Cô gái trong trí nhớ của ta chưa bao giờ gọi ta là Hoài ca ca.”
Hắn nhìn ta rồi mỉm cười: “Nàng ấy gọi ta là A Hoài.”
Đột nhiên Tô Lạc Lạc cười lớn, cười đến mức run rẩy cả người. Sau đó ả ngẩng đầu, vẻ mặt ngoan độc.
“Thì ra chấp niệm đủ sâu sẽ thức tỉnh được.”
Ả nhổ mũi tên trên ngực ra, từ từ đứng dậy, vết thương của ả dần lành lại.
“Tiếc là mấy người chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của ta, sao mà giết ta được?”
Sắc mặt của ả thay đổi, Ô Lặc Hoài hét lên cẩn thận rồi định nắm lấy tay ta. Nhưng hắn còn chưa chạm được vào ta thì đã bị một lực vô hình đẩy ra rất xa.
Tô Lạc Lạc cầm dao găm, mặt mày hung ác đi về phía ta.
“Tô Vân Khinh, ngươi chẳng qua chỉ là nhân vật do ta tạo ra mà lại cướp đi tất cả của ta. Ngươi xứng sao? Ngươi là do ta sáng tác lên vậy thì để ta tiễn ngươi đi.”
Mặt đất rung chuyển, ta té ngã trên đất, ả cầm dao đâm về phía ta.
Ta dùng ta chặn lại nhưng đột nhiên có người ngăn cản trước mặt, bảo vệ ta.
"Vân Sinh?"
Ta khiếp sợ nhìn y đứng trước mặt ta.
Y cười tươi với ta, sau đó ta trông thấy lưỡi dao xuyên qua bụng y, nhuộm đỏ bộ đồ màu trắng củ y.
Tô Lạc Lạc cầm dao găm, cười gằn và xoay lưỡi dao giày vò y.
Vân Sinh đổ mồ hôi lạnh, cắn răng không chịu kêu đau.
Ta hét lên một tiếng, cố gắng đẩy ngã Tô Lạc Lạc rồi đỡ Vân Sinh đang ngã xuống.
Máu, nhiều máu quá.
Mạng sống của Vân Sinh đang dần mất đi.
Ta che miệng vết thương của y lại nhưng máu vẫn chảy qua từng kẽ tay.
“Đừng mà,” Ta khóc, toàn thân đều run rẩy. “Vân Sinh, đừng mà.”
“Đừng khóc, Vân Khinh tiểu thư…” Vân Sinh yếu ớt nói, “Cuối cùng ta cũng cứu được nàng…”
Cuối cùng cứu được ta?
Lẽ nào y đã từng không cứu được ta?
Vân Sinh kiếp trước rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì với ta?
Tô Lạc Lạc nằm trên đất, cười như phát điên, cười đến nỗi không thở nổi: “Tô Vân Khinh, y chết ba lần vì ngươi thế mà ngươi lại không nhớ được y?”
Chết…ba lần?
"Vân Sinh, ngươi rốt cục là ai?"
Vân Sinh không trả lời, Tô Lạc Lạc nói tiếp: “Kiếp đầu tiên, y là cô nhi Vân Sinh, kiếp thứ hai là hòa thượng trẻ Giác Không, ngươi nhớ chưa?”
Ả trào phúng, ta cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ được bất kỳ cái gì.
Ả cười mỉa mai: “Đồ ngu ngươi thấy chưa? Nàng ta căn bản không nhớ được ngươi, tất cả những thứ ngươi bỏ ra đều không là gì với nàng ta hết, ngươi thấy ngươi ngu chưa?”
Cả người ta lạnh buốt, Vân Sinh nhẹ nhàng cầm tay ta, đây là lần đầu tiên y chạm vào ta.
Y nhìn ta với vẻ mặt dịu dàng và bao dung nói:
“Không sao…Vân Sinh vốn…không quan trọng…”
Ta lắc đầu thật mạnh: “Không pahir, Vân Sinh, ngươi rất quan trọng, chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ chữa trị khỏi cho ngươi, ta nhất định sẽ nhớ ra ngươi…”
Ta đỡ Vân Sinh từ từ đứng lên, muốn rời khỏi chỗ này.
Tô Lạc Lạc lại gào lên: “Muốn đi? Hôm nay ngươi phải chết!”
Ả cầm dao găm xông đến, Vân Sinh nhào về phía ả làm chệch mũi dao.
Ta bất lực nhìn mũi dao xuyên qua ngực y.
Máu chảy xuống từng giọt từng giọt giống như thời gian đang chậm lại.
Thiếu niên như hồ điệp gãy cánh, chậm rãi ngã uống đất.
Tô lạc Lạc bất động, trên cổ ả xuất hiện một dòng máu rỉ ra.
Vân Sinh cầm con dao trong tay cắt đứt yết hầu của ả.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc, khó khăn nói: “Sao có thể…chỉ là…một…nhân vật phụ…”
Vân Sinh ho khan, phun ra một ngụm máu, suy yếu nói: “Ta là nhân vật phụ nhưng hồn phách của ta đã rời khỏi thân thể ba kiếp, ta không còn là nhân vật ngươi tạo ra tất nhiên có thể giết ngươi.”
Tô Lạc Lạc ngã về phía sau, rơi xuống vách núi.
Một giây sau, mặt đất rung chuyển kịch liệt, vách núi bắt đầu sụp đổ theo Tô Lạc Lạc.
Lực ngăn cản Ô Lặc Hoài lúc nãy cũng biến mất, hắn chạy đến chỗ ta, nhưng những tảng đá trên vách núi rơi xuống thành từng mảng lớn.
Ta đỡ Vân Sinh, muốn đưa y đến chỗ an toàn.
“Không kịp nữa.”
Vân Sinh thì thầm, y dúng hết sức lực cuối cùng ôm lấy ta, ta nghe y nói: “Vân Khinh tiểu thư, đi tìm hắn đi.”
Y ném ta lên trên, Ô Lặc Hoài nắm lấy tay của ta, mà ta nhìn chằm chằm Vân Sinh rơi xuống vực thẳm cùng với vách đá bị sụp đổ.
Trong khoảnh khắc đó dường như dài mấy kiếp, bi thương như lần đầu gặp gỡ.
Nhưng trong mắt hắn lại có thêm một sự an tâm và vui mừng.
Hình như muốn nói với ta hãy sống thật tốt.
"Vân Sinh." Ta khẽ gọi.
Sâu trong ký ức của ta xuất hiện một giọng nói trẻ thơ, cô bé gọi: “Khỉ nhỏ.”
Ta nhớ ra rồi.
10
Năm ta chín tuổi, ta bị bọn buôn người bắt cóc vào sâu trong núi, bọn chúng muốn bán ta sang Bắc Địch làm nô lệ.
Bời vì ta có ngoại hình xinh xắn nên bán được giá cao, bọn buôn người chăm chút cho ta nhiều hơn.
Khi những đứa trẻ khác chỉ có thể bị nhịn đói thì ta được ăn cháo loãng.
Có một cậu bé gầy như que củi, cậu bị sốt cao, bọn buôn người nói cậu bé sắp chết, vứt cậu vào trong góc để cậu tự sinh tự diệt.
Ta không biết tên cậu bé đó, vì thấy cậu bé gầy giống con khỉ nên ta gọi là khỉ nhỏ.
“Khỉ nhỏ, húp cháo đi, ta giấu được nửa bát, mau húp đi.”
Ta cho cậu ấy ăn cháo, cậu bé uống xong lại nôn ra hết.
"Khỉ nhỏ, ngươi rất khó chịu sao?"
Hai mắt cậu bé đỏ ngầu: “Ta rất nhớ mẹ.”
“Mẹ ngươi tên là gì?”
“Ta không biết.”
“Mẹ ngươi trông như thế nào?”
“Ta…không biết.”
“Ngươi thậm chí còn không biết mẹ ngươi như thế nào sao? Mẹ ta đẹp lắm.”
Cậu bé chớp đôi mắt ươn ướt hâm mộ nhìn ta: “Ta là cô nhi, chưa từng được gặp mẹ.”
Những giọt nước mắt như trân châu của cậu bé rơi xuống, ta nói: “Đừng khóc mà, khỉ nhỏ.”
“Ta không muốn khóc nhưng trong lòng ta khó chịu.”
Ta thở dài, lấy một miếng bánh hoa quế ra nhét vào trong miệng cậu bé: “Khi buồn ăn kẹo sẽ thấy tốt hơn.”
Sau đó cậu bé tốt lên như kỳ tích.
Một khoảng thời gian sau, cậu bé dẫn ta bỏ trốn.
Bọn ta chạy trong núi rừng, ta chạy không nổi thì cậu bé cõng ta, bởi vì chạy bằng chân trần nên bị chảy máu.
Cậu ấy gầy lắm, ba bị xương cấn đau nhức, ta thấy mồ hôi trên đầu cậu bé chảy từng hàng, cậu không kịp thở, cắn răng chịu đựng không chịu thả ta xuống.
“Khỉ nhỏ, ngươi có mệt không? Mệt thì nghỉ một lát đi.”
“Không, ta nhất định phải đưa ngươi đi, ngươi ngủ một lát đi, tỉnh dậy sẽ đến nhà.”
Rõ ràng cậu ấy nhỏ yếu như vậy mà lại ráng chống đỡ muốn ta sống tốt.
Qua mấy ngày, ta vô cùng suy yếu ngủ mê man.
Đến khi tỉnh dậy ta đã về tới phủ.
Ta ngạc nhiên hỏi bọn họ khỉ nhỏ đâu rồi.
Bọn nha hoàn đều muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nói, lúc binh lính trong phủ tìm thấy ta thì chỉ có mình ta, không thấy ai khác.
Mẹ ta an ủi bảo chắc chắn khỉ nhỏ về đến nhà rồi.
Nhưng nhà cậu ấy pử đâu?
Sau đó ta nghe người làm trong nhà lén thì thầm với nhau: “Bọn buôn người ác độc thật đấy, đứa bé nhỏ như vậy mà không giữ lại toàn thây.”
“Đúng vậy, may mà binh lính trong phủ kịp thời đuổi tới, nếu không ngay cả tiểu thư…”
Từ đó trở đi, tính tình ta thay đổi hoàn toàn.
Ta không còn hoạt bát hiếu động, không còn thích nói thích cười, ta bắt đầu hận đời, trong lòng luôn đề phòng.
Ta không còn ăn kẹo hoa quế nữa.
Tiếp sau đó, ta phát cháo từ thiện, hành y cứu người, đôi khi sẽ thấy một hòa thượng trẻ đứng trên cầu nhìn ta nhưng chưa bao giờ đến hóa duyên.
Đó là Vân Sinh kiếp thứ hai, hồn phách của y xuyên vào thân thể của Giác Không. Nhưng y lại lựa chọn không làm phiền đến ta.
Lúc đó ta một lòng muốn thay đổi vận mệnh nên không nhớ được y.
Khi đó y đang nghĩ gì nhỉ, nghĩ đến A Nan nguyện hóa thân thành cầu đá sao?
Tiếp nữa, ta bị bọn buôn người bắt cóc sang Bắc Địch.
Giữa đường đi, bọn họ lại bắt được một người trẻ tuổi khác.
Là Vân Sinh vì cứu ta mà hoàn tục tạm biệt lão hòa thượng.
Nhưng ta không nhận ra y.
Lúc ta sốt cao, mơ màng thấy có người đỡ ta dậy, thấp giọng nói: "Vân Khinh tiểu thư, uống trà."
Y chăm sóc ta, ta từ từ tốt lên.
Nhưng khi đó ta rơi từ trên cao xuống, trong lòng bất an về tương lai nên sao có thể ghi nhớ được y.
Tên buôn người bắt được ta, ta trông thấy y xông qua dường như muốn cứu ta lại bị chém chết.
Lúc đó ta chỉ nhìn thấy Ô Lặc Hoài, nhanh chóng vứt người đó ra sau đầu.
Đó là lần thứ hai Vân Sinh chết vì ta, đều chết trong im lặng không một tiếng động.
Thậm chí ta còn không ngoái đầu nhìn.
Tiếp theo đó ta giết Triệu Phỉ, Vân Sinh đến bên cạnh ta lần nữa.
Lần này cuối cùng ta cũng nhớ kỹ y.
Nhưng y nhìn thấy Ô Lặc Hoài, y cho rằng bản thân không xứng với ta, y nói bản thân mình không phải là người quan trọng.
Y không muốn ta nhớ đến những chuyện cũ nặng nề đó, đến lúc chết y cũng không nói gút mắc kiếp trước.
Ta nhìn xuống vực sâu đã không còn bóng dáng y từ lâu.
Hôm đó trời quang mây tạnh, bọn ta đứng trên cầu đá, một cơn gió thoảng qua, Vân Sinh hỏi ta có muốn nghe chuyện về Phật Đà A Nan không.
Phật Tổ hỏi người ‘Con thích cô gái đó đến nhường nào?’, A Nan đáp…”
“Nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ mong người con gái đó đi qua cầu.”
Vân Sinh nói: “A Nan hóa thân thành cầu đá, ngàn năm sau khi thiếu nữ đi qua, ngài không yêu cầu xa vời nàng phải ở lại. Giữa thế gian mênh mông này gặp lại được nhau, chỉ cần người bình an là ta yên lòng.”

“A Khinh, ta kéo nàng lên.”
Ô Lặc Hoài nắm thật chặt tay của ta kéo ta lên khỏi vách núi.
Ta nhìn xuống phía dưới vách núi rồi vứt Mệnh Thư xuống đó.
Ta không cần nó.
Nhưng đột nhiên một lực vô hình kéo ta xuống vách núi, Ô Lặc Hoài nắm lấy góc áo của ta.
Hắn kéo đến mức nổi đầy gân xanh, hắn cắn răng cố hết sức để giữ lấy ta.
Lực này càng ngày càng mạnh hơn, hắn không buông tay sẽ bị kéo theo xuống dưới.
Một giọng nói vang lên từ dưới đáy vực mà ta chưa từng nghe qua, ta nhận ra đó là Mệnh Thư.
"Buông tay đi, Ô Lặc Hoài."
Tô Lạc Lạc đã chết, vì sao Mệnh Thư vẫn còn tồn tại?
Ô Lặc Hoài dùng cả hai tay để giữ lấy ta.
Vách núi lại bắt đầu sụp đổ, trông thấy Ô Lặc Hoài sắp bị rơi xuống vách núi cùng ta, bọn thị vệ quỳ xuống cầu xin hắn buông tay.
“Quan trọng gì đâu, Ô Lặc Hoài.”
Mệnh Thư nói: [Buông nàng ra, ngươi sẽ sống một cuộc sống tốt nhất, lựa chọn Tô Vân Khinh ngươi chỉ có một con đường chết.
“A Hoài, buông tay đi, nếu không chàng cũng bị rơi xuống dưới.”
Ta khẽ nói, ta không lo sợ nhưng lại không đành lòng nhìn hắn bỏ mạng.
“Không, ta đã nói mà, đi theo ta chính là một đời một kiếp một đôi.”
Vẻ mặt hắn bướng bỉnh.
“Nhưng Tô Vân Khinh khi đó không phải dáng vẻ chân thực của ta, là ta lừa chàng, ta…”
“Tô Vân Khinh, nàng nghe cho rõ! Ta không bị ngu, ta biết nhiều hơn so với nàng tưởng tượng nhiều. Ngay từ ban đầu người ta nhìn thấy là nàng chứ không phải Tô Lạc Lạc, trong mắt ta, ngoại trừ lúc nàng ngụy trang ra thì nàng bướng bỉnh, dũng cảm, kiêu ngạo, thậm chí tuyệt tình.”
“Sau khi bị nàng bắn tên, ta thấy được con người chân thực của nàng, ta xác định người ta thích không phải Tô Lạc Lạc mảnh mai mà là Tô Vân Khinh, độc nhất vô nhị Tô Vân Khinh.”
Ta sững sờ, rốt cuộc hiểu rõ tâm ý của hắn.
Ta vươn tay về phía hắn cười nói: “Được, một đời một kiếp một đôi.”
Cuối cùng vách núi sụp đổ, hắn kéo ta vào trong ngực, chúng ta rơi xuống, trên trời có hai ngôi sao băng soẹt qua.
Ta lắng nghe nhịp tim của hắn, vực sâu thăm thẳm như cái miệng đẫm máu của một con thú khổng lồ đang chực chờ nuốt chửng chúng ta, nhưng chưa bao giờ ta cảm thấy an tâm đến thế.
Mẹ, con làm được rồi. Con đã thay đổi kết cục.
Có lẽ cơ thể ta rơi xuống thịt nát xương tan, linh hồn ta như tách ra khỏi thể xác.
Trong bóng tối chỉ có sự im lặng tuyệt đối.
Thời gian dần trôi đi, ta nghe thấy tiếng nước, ta mở mắt.
Biết đâu là ảo giác khi sắp chết, ta nhìn thấy bản thân mình dưới đáy nước.
Mọi thứ đều mông lung hư ảo. Chỉ có thể nghe được tiếng nước phun trào, hơi giống như tiếng gió thổi qua sườn núi.
Thời gian như ngừng lại, không biết đã qua bao lâu, ta nghe thấy một giọng nói.
“Tô Vân Khinh.”
Là Mệnh Thư.
“Ta chết rồi sao?”
“Ngươi đã chết, nhưng cũng chưa chết.”
“Là sao?”
“Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”
“Câu chuyện gì?”

“Phu nhân nhảy xuống hồ! Người đâu, người đâu.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gào hét ầm ĩ, ta lờ mờ nhận ra trong đó có tiếng hét của vú nuôi.
Còn cả một co bé đang khóc.
“Mẹ! Mẹ!”
Một cảm giác kỳ lạ hiển hiện, vì giọng nói của cô bé kia giống hệt ta thời thơ ấu.
Có người nắm lấy tay ta và kéo ta ra khỏi mặt nước.
Ta ho dữ dội, ngắm nhìn bốn phía xung quanh, ta khiếp sợ khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
Đây rõ ràng là đêm hôm mẹ ta nhảy xuống hồ.
Đột nhiên, một cô bé vọt vào trong ngực ta, lúc con bé ngẩng đầu ta nín thở.
Đó là gương mặt của ta lúc mười hai tuổi.
Ta nhìn về mặt hồ, thấy hình bóng chính mình, không, ta nhìn thấy gương mặt của mẹ ta.
Ta biến thành mẹ của ta.
Rồi ta lại ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, ta trông thấy Tô Vân Khinh mười hai tuổi đang cầm Mệnh Thư trong tay hỏi ta: “Mẹ, cuốn sách đêm qua mẹ vứt đi này là gì? Tại sao chữ trong đó lại bị thay đổi.”
Ta cầm sách, kết cục [Tô Nhược Mai và Tô Vân Khinh bị cưỡng hiếp đến chết] biến mất, chuyển thành…
[Tô vân Khinh trở thành nô lệ Bắc Địch, bị cưỡng hiếp đến chết, Ô Lặc Hoài phong Tô Lạc Lạc làm hậu.]
“Mẹ, trong sách này nói Tô Lạc Lạc trở thành hoàng hậu.”
Tô Vân Khinh bé mặt mày âm trầm.
Ta như nghe được bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, nữa rồi, Mệnh Thư bắt đầu dẫn dắt Tô Vân Khinh đi về con đường kia.
“A Khinh, sách này sai rồi, con đừng tin nó.”
Lúc này ta bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ hôm đó, ta mơ thấy mẹ ta nói mọi thứ đều sai.
“Đương nhiên là sai, Tô Lạc Lạc chẳng có gì làm sao có thể sống tốt hơn con.”
Mặc dù con bé nói vậy nhưng ta nhìn thấy sự ghen ghét và không cam lòng trong mắt nó.
Ta cố gắng thiêu hủy Mệnh Thư nhưng ta phát hiện sau khi hủy nó đi thì nó lại xuất hiện trong tay Tô Vân Khinh.
Bên tai ta vang lên giọng nói của Mệnh Thư:
“Bây giờ đi xem một Tô Vân Khinh trong câu chuyện khác đi.”
Thế là ta nhìn bảy Tô Vân Khinh đi làm việc thiện, cố gắng diệt trừ Tô Lạc Lạc, rồi trở thành nô lệ Bắc Địch, tất cả đều giống những gì ta trải qua, mãi đến cuối cùng ở trên vách đá mới khác.
Ô Lặc Hoài nguyện chết cùng với nàng nhưng nàng không giống ta, cầm lấy tay hắn.
Ngược lại nàng không muốn liên lụy tới Ô Lặc Hoài, bởi vậy né tránh tay hắn rồi rơi xuống vách núi, sau đó Ô Lặc Hoài cũng nhảy theo.
Tiếp sau đó, ta trông thấy Tô Vân Khinh rơi xuống nước xuyên vào cơ thể mẹ ta giống như ta vậy, nàng cũng đã hiểu nếu nàng không nhảy xuống hồ chết thì Tô Vân Khinh mới sẽ lại đi vào con đường cũ, đến kết cục giống như cũ.
Nàng quá mệt mỏi, nàng không muốn trải qua những thống khổ kia nữa, không muốn ngã xuống núi mà chết, càng không muốn hủy hoại cuộc đời tươi sáng của Ô Lặc Hoài.
Nàng từng thử hủy hoại Mệnh Thư nhưng vô dụng, Mệnh Thư không bị phá hủy, nó vẫn sẽ tìm đến Tô Vân Khinh mới.
Thế là nàng cố gắng giữ chặt Tô Vân Khinh mới, muốn tự tử cùng với cô bé. Nhưng Tô Vân Khinh đó trốn thoát khỏi nàng, nàng đành phải nhảy xuống hồ tự vẫn.
Vòng lặp cứ tiếp tục như vậy.
Sau khi nhìn thấy Tô Vân Khinh rơi khỏi vách đá lần thứ bảy ta nghe thấy giọng nói của Mệnh Thư.
“Tô Vân Khinh, ngươi đã hiểu chưa?”
Ta hiểu, ngày đó ta bị kết cục bi thảm trong Mệnh Thư che mắt, cái kết thực sự của ta chính là rơi xuống vách đá cùng với Ô Lặc Hoài.
“Hôm mẹ ngươi nhảy xuống hồ, linh hồn trong cơ thể đó không phải là Tô Nhược Mai, linh hồn của bà ấy ta đã chuyển qua nơi khác, người nhảy xuống hồ là một ngươi khác.”
“Mỗi lần ngươi ngã xuống khỏi vách núi đều xuyên vào cơ thể Tô Nhược Mai, nhưng dù ngươi có nhảy xuống hồ chết hay không thì kết cục của Tô Vân Khinh vẫn là ngã xuống vách núi với Ô Lặc Hoài, tất cả là một vòng lặp.”
“Đây là sự sắp xếp của người chấp bút?”
“Đúng.”
Nếu người chấp bút là Tô Lạc Lạc, mà mục đích của Tô Lạc Lạc là gả cho Ô Lặc Hoài làm hoàng hậu vậy tại sao ả lại để Ô Lặc Hoài ngã xuống vách núi với ta.
Người chấp bút không thể nào là Tô Lạc Lạc.
Vậy người chấp bút là ai? Vì sao sắp đặt như thế?
“Nếu đã là một vòng lặp vậy vì sao lần này ta lại thoát khỏi vòng lặp sau khi rơi khỏi vách đá, ngươi nói sự thật cho ta biết được không?”
“Ngươi không nhận ra kết cục lần này với những lần trước thực ra là khác nhau à?”
Ta nhận trong bảy vòng lặp, Tô Vân Khinh đều lựa chọn bỏ Ô Lặc Hoài, các nàng thà tự mình rơi khỏi vách núi nhưng lại không ngờ Ô Lặc Hoài cũng nhảy xuống theo các nàng.
Bọn họ không tin những lời Ô Lặc Hoài nói rằng người hắn yêu là Tô Vân Khinh chân chính chứ không phải Tô Lạc Lạc. Nói cách khác, họ nghĩ rằng để Ô Lặc Hoài sống là kết cục tốt nhất.
“Bảy Tô Vân Khinh trước đó đều không nhận ra.”
Mệnh Thư nói tiếp: “Nhưng ngươi lại nhận ra. Lúc Tô Lạc Lạc khống chế ngươi ở trên vách núi, tâm của ngươi đã tĩnh, ngươi hiểu không phải bản thân bị nàng ta khống chế mà do những dục vọng, sợ hãi của mình khống chế, cho nên ngươi thoát ra được khỏi xiềng xích. Nhưng mục đích của tác giả không phải chỉ giới hạn ở điểm này, mà chính là… tình yêu đích thực.”
“Vân Sinh giúp ta hiểu làm sao để giữ trái tim tĩnh lặng, không bị những nỗi lo sợ phiền nhiễu.”
“Còn A Hoài giúp ta hiểu làm thế nào để trái tim rung động, không trở thành người vô tình.”
“Đúng vậy, yêu là tín nhiệm, tôn trọng, thấu hiểu. Ngươi hiểu được tình yêu của Ô Lặc Hoài, không bỏ rơi hắn, để hắn cùng đồng hành với ngươi đến cuối cùng cho nên ngươi thoát ra khỏi được vòng lặp.”
"Ngươi thắng, Tô Vân Khinh."
“Vậy ai là tác giả? Không phải Tô Lạc Lạc đúng không?”
“Tô Lạc Lạc chẳng qua cũng chỉ là nhân vật của tác giả, tác giả để nàng nghĩ mình là người chấp bút mà thôi.”
“Vậy rốt cuộc tác giả là ai?”
“Ngươi có nhớ ta đã từng nói với ngươi không? Ta đến từ nơi ngươi đến, đến chỗ ngươi sẽ đi.”
Sương mù dày đặc trước mắt dường như đang dần tan biến, ta xua tan mây mù, mơ hồ thấy một người nhìn ta.
Ta đi về phía nàng, gương mặt của người kia dần dần rõ ràng.
Ta thẫn thờ.
‘Ta đến từ nơi ngươi đến, đến chỗ ngươi sẽ đi.’
Ai biết được bản thân đến từ chỗ nào, sẽ đi đến những đâu?
Rốt cuộc ta cũng hiểu rõ.
Ta chính là tác giả.
Tác giả phác họa ra vô số thế giới, vận hành vạn vật.
Tác giả nhất định phải là người vô tình, vô dục, không sợ hãi, trăm ngàn năm qua, ta nhìn chúng sinh thế gian thăng trầm chưa bao giờ dao động.
Cho đến một ngày ta rơi vào vòng khốn hoặc.
Ta thấy công chúa nhảy từ tường thành xuống, thấy tướng quân kia chết trên sa trường, thấy gái lầu xanh nhảy xuống hồ để giữ trong sạch…Mọi người lên án trời đất bất nhân.
“Không người nào mà không ai oán, có tình đều là nghiệt.”
Nhưng tình là gì? Sợ hãi là gì? Ham muốn là gì?
Ta rơi vào hỗn loạn, không có cách nào viết truyện được nữa.
Vì vậy chỉ có thể viết chính mình vào câu chuyện của Tô Vân Khinh, để tự ta lăn lộn trong hồng trần một phen, khám phá tình yêu, dục vọng và sợ hãi.
Mà Mệnh Thư này chính là chỉ dẫn mà ta giữ lại cho chính mình.
Những thứ trên sách không phải là tiên đoán mà là ta muốn chiếu rọi vào sự sợ hãi.
Nếu ta khuất phục nỗi sợ của mình thì ‘tiên đoán’ sẽ thành sự thật.
Ta rơi vào vòng lặp, mặc dù có thể thoát khỏi sự ràng buộc của nỗi sợ hãi nhưng lại không nhìn thấu một chữ tình.
Mãi cho đến lần này, cuối cùng ta cũng dũng cảm đáp lại Ô Lặc Hoài.
Ta nhớ tất cả, trở lại ví trí nhà văn.
Ô Lặc Hoài sẽ không chết, ta đã sắp đặt thuộc hạ của hắn sẽ cứu được hắn trở về.
Ta yêu hắn.
Tình yêu này là tình yêu của tạo hóa dành cho vạn vật trên thế gian.
Cũng là tình yêu của một thiếu nữ dành cho người trong lòng.
Nhưng ta không thể ở bên hắn được nữa, ta đã rơi vào vòng lặp quá lâu, ta nhất định phải tiếp tục viết truyện, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ.

Ô Lặc Hoài kiên trì tìm kiếm tung tích của Tô Vân Khinh, ba ngày sau, cuối cùng thị vệ cũng tìm ra được thi thể của Tô Vân Khinh dưới sông.
Lúc thi thể được đưa đến trước mặt hắn, hắn lặng lẽ ngồi một lúc lâu rồi cuối cùng mỉm cười: “A Khinh, lần này, cuối cùng ta cũng tìm được nàng.”
Dứt lời, hắn phun một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Hắn không chịu ăn, không chịu uống thuốc, thấy không ổn lắm, ta đi vào giấc mơ của hắn.
Ở trong mơ, chúng ta ở trên thảo nguyên, sóng vai ngồi dưới bầu trời đầy sao.
Hắn ôm ta thật chặt, sợ chỉ cần chớp mắt là ta sẽ biến mất.
Ta cười, vỗ về hắn nhè nhẹ: “A Hoài, ta không rời bỏ chàng.”
Ta chỉ lên một ngôi sao trên trời.
“Chàng đã nói, mẹ chàng trở thành ngôi sao đúng không? Ta cũng vậy, ta là ngôi sao đó và sẽ luôn theo dõi chàng.”
Mắt hắn đỏ hoe nhìn ta.
“Ta sẽ theo dõi chàng, xem chàng thành lập thái bình thịnh thế, thực hiện khát vọng của chàng, ta biết chàng có rất nhiều tham vọng muốn thực hiện. Hãy đi thực hiện nó đi, đi tạo ra một thế giới tốt đẹp, vì ta.”
“Ta sẽ chờ chàng, hẹn gặp lại chàng trên trời.”
Sau đó, Ô Lặc Hoài cả đời không lập gia đình, cống hiến hết mình cho việc cai trị thiên hạ, thành lập một kỷ nguyên hòa bình và thịnh vượng.
Cho đến những năm cuối đời, vào đêm giao thừa cuối cùng trong đời, khi tất cả người dân đều đang thưởng thức pháo hoa thì hắn ra đi một mình.
Thiếu niên ấy nay tóc đã trắng xóa, hắn một mình đi đến thảo nguyên, nằm tại nơi mà hắn và Tô Vân Khinh đã từng nằm ngắm sao, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Cuối cùng ta xuất hiện trước mặt hắn, hắn run run tập tễnh đi về phía ta và vươn tay ra.
Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
“A Hoài, ta đến đón chàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.