Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 45:




Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Thái độ của con voi này...
Báo đen đã đến trước mặt cô, voi cực kỳ bất mãn, nhưng Đồ Tư ở đây nên không phát tác quá mức. Cô cũng nhận thức Già Lâu, nhăn mày: "Thì ra là ngươi."
Đồ Tư thấy thế, vội cười nói: "Thì ra mọi người đều biết nhau, ta cũng không cần giới thiệu nữa. Già Lâu thật sự có việc cần hỏi tổ mẫu."
"Là việc rất quan trọng!"
"Ngươi xem, hắn không tới quấy rối, ai đi quấy rối lại mang theo ấu tể chứ?"
Voi nhìn xuống lưng báo đen, xác thật có một con ấu tể.
Hẳn là ấu tể miêu ô tộc, da lông cả người trắng tuyết nhu nhuận, đầu nhỏ tròn vo cùng đôi mắt to chọc người trìu mến --- chỉ nhìn một cái mà thấy tim đều mềm.
... Bởi vì hình thể voi khổng lồ nên nhìn các con vật khác đều thấy nhỏ xinh.
Ấu tể thì càng phá lệ nhỏ xinh.
Mắt voi mẹ dần dần chứa đầy hình trái tim, phát ra ánh sáng chói rọi --- này, vật nhỏ này cũng quá đáng yêu đi?
Ấu tể miêu ô tộc đẹp vậy sao?
Đối với voi, đây quả thực là món đồ chơi lông xù đáng yêu nhất, tinh xảo nhất, xinh đẹp nhất, quan trọng là còn sống!
Mèo con chỉ đứng trên người báo đen, nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng cô liền yêu thích không thôi, ma xui quỷ khiến nói: "Ngươi không thể vào, bé ấy có thể."
Ấu tể của mọi chủng tộc đều được đối xử bình đẳng. Nhưng báo đen Già Lâu sao, uy hiếp quá lớn, không cho vào.
Đồ Tư: Đã sớm dự đoán.
Hắn quay đầu nói với Già Lâu: "Ngươi xem, ta đã nói rồi."
Già Lâu vẫn không yên tâm.
Voi quá lớn, A Ninh quá nhỏ. Không nói đến việc ác ý làm thương, chỉ hơi hoa mắt hay không chú ý lực đạo là A Ninh có khả năng bị thương.
Mèo con lại nhẹ nhàng nhảy xuống, lạch bạch lạch bạch chạy đến trước mặt voi mẹ, ngẩng đầu lên, đôi mắt lam mang theo ý cười ôn hòa: "Chào a di."
*A di là cô/dì nhưng vì đang xưng hô ta ngươi nên mình để a di luôn cho hợp, chỉ mỗi nhân vật chính có xưng hô hiện đại thui >:)
"Tôi tên A Ninh, tôi muốn gặp lão tổ mẫu."
"Vị này là Già Lâu đại ca, là đồng bạn của tôi. Chúng ta có thể cùng nhau vào không?"
"Ngài yên tâm, chúng ta tìm lão tổ mẫu trò chuyện thôi, tuyệt đối không làm loạn!"
Mèo con nói chuyện với giọng đầy mùi sữa, chớp chớp đôi mắt to trong suốt, giống như có thể nhìn thấy tất cả thứ tốt đẹp trên thế gian. Trong lòng voi mẹ run lên, nhịn không được mà gật đầu: "Được được được, nhãi con nói gì đều đúng!"
Đồ Tư:??? Nói là không cho vô đâu???
Đôi mắt lục của báo đen hiện lên ý cười, một lần nữa ngậm mèo con lên lưng, lướt qua Đồ Tư.
Lãnh địa đàn voi rất lớn --- dù sao cũng là voi, cần phạm vi hoạt động rộng.
Già Lâu mang theo mèo con, được voi mẹ cùng Đồ Tư dẫn theo, đi đến lãnh địa của lão tổ mẫu. Kỳ thật, không cần bọn họ dẫn đường, cũng có thể nhìn thấy một đám voi đang chơi đùa ở nơi xa xa.
Đều là voi cái cùng vài voi con. Voi con vẫn là ấu tể, chỉ cao đến chân của nhóm voi cái. Một con voi con hình như đang làm quen thân thể của mình, cái mũi dài vung vẩy, đuổi theo mũi mình chơi cả ngày.
... Nghe nói voi cần thời gian dài để thích ứng với mũi mình, xem ra là sự thật.
Thiệu Dĩ Ninh ngồi dậy, chú ý tìm kiếm.
Quả nhiên, ở giữa đàn voi, mấy con voi cái vây quanh một con voi tuổi rất lớn. Lão tổ mẫu nhìn qua giống một vị trưởng bối khoan dung.
Bà lớn hơn những con voi cái khác một vòng. Năm tháng để lại dấu vết trên thân thể bà, làn da bị khô rách ra tạo nhiều vết nứt, ánh mắt cũng sâu xa, nhìn liền thấy bà khác những con voi khác.
Nhìn thấy voi đực xa lạ tới gần, bà cũng chỉ xoay người lại, nghi hoặc nhìn về phía voi mẹ dẫn đường.
Voi mẹ có chút hối hận.
Nhất thời xúc động nhưng mèo con thật sự quá quá quá đáng yêu. Bây giờ, cô đâm lao rồi thì phải theo lao.
Voi mẹ ho khan một tiếng, lúng túng nói: "Lão tổ mẫu, Đồ Tư mang... mang bằng hữu về thăm ngài."
Đồ Tư nhanh chóng giới thiệu, ở trước mặt lão tổ mẫu, hắn là một đứa trẻ ngoan ngoãn: "Lão tổ mẫu, đây là Già Lâu, đây là A Ninh."
"Bọn họ là miêu ô tộc, muốn tìm ngài nói chuyện vài câu."
"Chuyện rất quan trọng!"
Đồ Tư cố tình cường điệu, cũng không làm lão tổ mẫu chú ý đến hắn. Ánh mắt bà chỉ dính lên người mèo con.
Nắm tuyết nhỏ này...
Quá đáng yêu.
Không biết vì sao có chút quen mắt, như là có ấn tượng trong não.
... Nhưng mà, bà gặp khi nào?
Thiệu Dĩ Ninh hơi khẩn trương.
Dựa theo lời các con vật, lão tổ mẫu là người lớn tuổi nhất thảo nguyên.
Cậu cẩn thận xem xét ngữ khí, đầu tiên là lễ phép cười với lão tổ mẫu, sau đó nói ý đồ của cậu và Già Lâu.
Mèo con nói từng chữ rõ ràng, còn kể lại một ít việc phát sinh gần đây. Đương nhiên là lược bỏ việc cậu và Già Lâu vào rừng rậm và biến thành hình người.
Bà nghe xong một lúc rồi lâm vào trầm tư.
Thiệu Dĩ Ninh cùng Già Lâu nhìn nhau, trong mắt Thiệu Dĩ Ninh có chút mong đợi, cậu cảm thấy lão tổ mẫu đức cao vọng trọng, hẳn sẽ hiểu.
Nhưng mà...
Lão tổ mẫu nghe xong, trầm mặc một lát rồi nói: "Chuyện này, ta cần suy xét."
Suy xét? Còn suy xét gì?
Chỉ là một câu chuyện xưa mà thôi, cần... cần lao lực như vậy sao?
Mèo con có chút ngốc.
Cậu muốn nói lại thôi, vừa muốn mở miệng, Già Lâu bỗng nhiên ngăn cậu lại.
Thiệu Dĩ Ninh dừng lại, lão tổ mẫu cao lớn, không nhìn rõ biểu tình trên mặt bà, chỉ nghe được thanh âm từ trên cao truyền xuống: "Hiếm khi lại đây một lần, để Đồ Tư mang các ngươi đi chơi đi."
Chơi đi, chơi đi...
Đây, đây là từ chối một cách uyển chuyển?
Đồ Tư cũng không rõ nguyên do.
Nhưng mà, lão tổ mẫu nói vậy rồi, hắn cũng chỉ có thể nghe lời. Hắn là voi, chỉ cần là voi, tại thảo nguyên này, sẽ phải nghe lời lão tổ mẫu.
Hắn lén lút nhìn sang Già Lâu, dò hỏi hiện tại nên làm gì? Già Lâu im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Trăng máu năm nay chỉ giằng co trong một đêm."
Vòi voi của lão tổ mẫu rũ xuống: "Cho nên?"
Già Lâu: "Ngươi lo lắng điều này đúng không?"
Lão tổ mẫu không nói chuyện, cái mũi dài rũ càng thấp. Lúc này, bà xoay người, nhìn chăm chú vào báo đen.
"Già Lâu, ngươi rất thông minh."
Thiệu Dĩ Ninh:... Cậu không hiểu?
Cậu mờ mịt trừng lớn mắt, thật sự không hiểu đối thoại của Già Lâu và lão tổ mẫu. Lúc này, Già Lâu nhìn cậu một cái rồi ý vị thâm trường nói: "Ở trên thảo nguyên, mọi người đều giống nhau."
Thiệu Dĩ Ninh mơ hồ đi theo, khi đến rìa lãnh địa, cậu nhịn không được mà hỏi: "Già Lâu đại ca, vì sao a?"
"Lão tổ mẫu..."
"Chỉ không muốn giúp chúng ta."
Già Lâu dừng lại, đứng dưới tàng cây cùng Thiệu Dĩ Ninh trốn gió, anh liếm liếm lông tóc có chút ướt át của Thiệu Dĩ Ninh, tận lực dán sát cậu, làm cậu ấm áp một ít, lúc này mới chậm rãi giải thích: "Đồ Tư nói qua, lão tổ mẫu không thích động vật ăn thịt."
"Mà trăng máu một năm, động vật ăn thịt tử vong rất nhiều."
"Bà cảm thấy trăng máu là trừng phạt của thiên nhiên. Cho nên, bà không muốn can thiệp vào tự nhiên."
"Trời ạ..."
Thiệu Dĩ Ninh không ngờ lão tổ mẫu có ý tưởng này. Nhưng mà, cậu hỏi: "Nhóm động vật ăn cỏ cũng chịu ảnh hưởng mà."
"Chẳng lẽ, bà không thèm để ý sao?"
Già Lâu nói: "Tổn thất của động vật ăn cỏ không lớn như động vật ăn thịt."
Ý tưởng này, không phải không đúng mà là quá tiêu cực.
Thiệu Dĩ Ninh rối rắm,
... Cậu phải ngẫm lại xem nên làm gì.
Báo đen thân mật cọ cọ gương mặt cậu, thấp giọng nói: "Đừng lo lắng."
Chuyện xưa chỉ là một manh mối thôi, không phải manh mối cần thiết để đạt mục tiêu. Anh có thể bồi A Ninh đi thu thập tin tức khác. Trừ lão tổ mẫu, các con vật lớn tuổi khác cũng sẽ biết một ít, chẳng qua không hoàn chỉnh như lão tổ mẫu.
Anh sẽ bồi A Ninh, cho dù phải đi khắp thảo nguyên.
... Cũng hợp với tư tâm của hắn.
Thiệu Dĩ Ninh hơi nhụt chí, chòm râu của mèo con giật giật, bỗng nhiên nói: "Nhưng mà, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác?"
Tỷ như, làm lão tổ mẫu nhìn thấy chỗ tốt khi trăng máu biến mất?
Thiệu Dĩ Ninh không rõ, chuyện này đối với mọi người đều tốt, sao lại có động vật không vui? Không thích động vật ăn thịt đến mức ấy ư?
Là một nhân loại trong quá khứ, bây giờ là động vật họ mèo, Thiệu Dĩ Ninh cho là, ăn thịt,... khụ, là tiêu chí để tiến hóa.
Tuy điều này không công bằng với nhóm động vật ăn cỏ. Nhưng nếu nghĩ như vậy là phủ định chính mình.
Lập trường của cậu là động vật ăn thịt, cho nên cậu ăn thịt.
Thiệu Dĩ Ninh cho rằng giải quyết trăng máu, hai nhóm đều có lợi.
Ngay khi mèo con lâm vào suy nghĩ, mặt đất rung động ầm ầm, nước mưa đọng trên đại thụ lách cách rơi xuống, cách đó không xa, Đồ Tư chạy về hướng này ---
"A Ninh!!!"
"Già Lâu!!!"
"Ta có biện pháp!"
Thiệu Dĩ Ninh:... Chậm, chậm một chút không được sao!
Đồ Tư chạy như điên, hoàn toàn làm lơ trọng lượng của mình, mặt đất rung ầm ầm làm cậu không đứng vững được, ngã vào lòng Già Lâu, trùng hợp đụng phải môi Già Lâu.
Đôi mắt lục của báo đen bỗng trở nên thâm trầm.
Thiệu Dĩ Ninh:??? Không, không phải đâu! Cậu thật sự không cố ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.