Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Lúc này đây, lòng báo mẹ Già Na nóng như lửa đốt.
Sáng nay nàng chỉ ra ngoài đi săn một lát, khi trở về đã thấy báo con mất một con.
Đứa thiếu không phải ai khác, mà là đứa bướng bỉnh, khó bảo nhất.
Làm người mẹ đơn thân, nàng thật sự cảm thấy vô cùng đau đầu!
Nàng không ngờ nuôi con lại khó đến vậy. Rõ ràng trước đây thấy mẹ mình làm mọi việc đều dễ dàng.
... Giờ nói cũng đã muộn, nàng càng lo lắng sốt ruột nhưng không thể làm gì. Cả thân báo đều cảm thấy không ổn.
Đi tìm thì ai sẽ chăm sóc những con báo con còn lại? Không đi tìm thì không kiềm được bản năng của mẹ của nàng. Nàng gấp đến mức xoay vòng, còn phải phân tâm canh chừng mấy đứa nhỏ khác, thật đúng là tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
May thay, đúng lúc này, Già Lâu và Thiệu Dĩ Ninh mang Khoa Khoa trở về.
Báo con nhìn thấy mẹ từ xa, lập tức vui mừng chạy tới: "Mẹ!"
Sau đó bị Già Na hành hung!
- -- Nhóc con thối!!! Biết là mẹ lo lắng đến mức nào không! Tức chết rồi!
Nhóc con thúi không hiểu chuyện! Nếu còn có lần sau, nàng thật sự mặc kệ!
Già Na dưới cơn tức giận đã triển khai kĩ năng đánh báo tuyệt sát vô song, khiến báo con Khoa Khoa kêu ngao ngao đến mức các con vật đ ingang qua tưởng ngao ô tộc đã quay lại.
... Mười phút sau, Già Na mới dừng tay, thở hổn hển rồi nói lời cảm ơn Già Lâu: "Cảm ơn... Di? Già Lâu, đây chính là A Ninh phải không?"
Đây là lần đầu nàng gặp A Ninh, tiểu miêu nhãi con trong truyền thuyết. Báo mẹ vẫy vẫy đuôi, đi vòng quanh A Ninh một vòng, tấm tắc khen ngợi: "Ngươi chính là A Ninh à, ai nha, thật là đẹp mắt, trách không được..."
Trách không được Già Lâu không có hứng thú với báo cái, lại động lòng với vật nhỏ này. Đừng nói Già Lâu, chính nàng cũng thấy hiếm lạ.
Vì đang nuôi con nhỏ, tấm lòng của mẹ của Già Na lúc này dâng tràn. Trong lòng nàng lập tức cân nhắc: Tinh xảo như thế, xinh đẹp như thế, đáng yêu như thế... Khi còn là thời kì ấu tể nhất định càng đẹp, càng đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!
Nhìn lại mấy đứa tiểu vương bát đản nhà mình... nàng thấy thật khác biệt.
Ngữ khí của Già Na có chút vi diệu, chế nhạo nhìn Già Lâu, rồi quay sang Thiệu Dĩ Ninh: "Ngươi khỏe, ta là Già Na."
Nàng làm mặt quỷ nói: "Sau này ngươi có thể đến tìm ta chơi. Ta biết rất nhiều chuyện về Già Lâu, đều có thể kể cho ngươi nghe."
Mặc dù năm đó nàng từng có tình cảm với Già Lâu, nhưng đó chỉ là hormone thiếu nữ hoài xuân quấy phá thôi, hiện giờ nàng đã sớm ném Già Lâu ra sau đầu, nói những lời này chỉ là vui đùa thôi.
Nhưng Thiệu Dĩ Ninh lại hiểu lầm... cậu vốn đang suy nghĩ miên man, hiện tại càng không thể vãn hồi. Vì sao? Vì sao Già Na lại biết nhiều về Già Lâu như vậy?
... Cũng không phải là cậu không tin Già Lâu. Mà là, gần đây Già Lâu không... nhiệt tình với cậu như trước nữa?
Đặc biệt là...
Đặc biệt là lúc chơi đùa vui vẻ cả ngày, màn đêm buông xuống, họ thân mật dựa vào giường đá trong hang động, lúc lưỡi chạm vào nhau, cọ xát, gần gũi với nhau. Thiệu Dĩ Ninh mong chờ bước tiếp theo, nhưng không hiểu vì sao, Già Lâu luôn dừng lại.
Anh dừng lại, rồi chúc cậu ngủ ngon --- câu chúc ngủ ngon này là do Thiệu Dĩ Ninh đã dạy cho Già Lâu.
Thiệu Dĩ Ninh không nghi ngờ Già Lâu, nhưng nhịn không được mà lén lút suy nghĩ. Và hôm nay, lời của Già Lâu như đốt một ngọn lửa nhỏ trong lòng cậu, không rõ ràng nhưng tạo nên những cơn sóng mãi không ngừng.
Trên đường về, mèo con cũng có tâm sự, không nói nhiều.
Cậu buồn bã một mình, Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được nhớ lại mọi chi tiết.
Tối qua, cậu ngại ngùng hỏi Già Lâu là anh có muốn biến thành hình người để ngủ không, nhưng Già Lâu từ chối. Anh nói hình dạng động vật ngủ sẽ ấm áp và an toàn hơn.
Hừ, chẳng lẽ cậu không biết hình dáng động vật sẽ càng ấm áp và an toàn hơn sao? Cậu chỉ nhắc nhở uyển chuyển thôi.
Từ khi mọi thứ trở lại bình thường, hai người hiểu nhau hơn, nhưng họ vẫn chưa... vẫn chưa bước qua bước cuối cùng.
Thiệu Dĩ Ninh không ngại bước tiếp theo.
Thiệu Dĩ Ninh im lặng đương nhiên khiến báo đen chú ý. Nhưng lần này, anh đoán không trúng tâm tư của mèo con.
Một đen một trắng đi trên thảo nguyên một lúc, Già Lâu dừng lại, nhẹ giọng hỏi cậu: "A Ninh, muốn nghỉ ngơi không?"
"A?" Thiệu Dĩ Ninh còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cậu giật mình tỉnh lại: "Muốn, muốn."
Cậu nhìn quanh, thấy một cây đại thụ, cái đuôi lắc lắc: "Vậy, chúng ta lên cây nghỉ ngơi một lát?"
Dù sao cũng không có gì quan trọng, đi đâu cũng được, làm gì cũng được. Chỉ cần no bụng, thời gian còn lại có thể thảnh thơi, nhàn hạ.
Làm động vật, cuộc sống đơn giản thế thôi.
Báo đen nghe vậy, nghĩ rằng A Ninh chỉ đang mệt. Anh nhẹ nhàng mang mèo con lên cây, tìm cành cây thô tráng rồi nằm xuống, cẩn thận để mèo con nằm trên phần bụng mềm mại, thoải mái nhất của anh.
Rồi như thường lệ, Già Lâu liếm nhẹ lông mèo con, nhịp điệu quen thuộc làm mèo con giãn cơ thể, thoải mái đến nheo mắt, cái đuôi rũ xuống --- không không không! Không được ngủ!
Hôm nay, cậu nhất định phải giải quyết chuyện này trước!
Mèo con bỗng xoay người, đầu nhỏ tròn vo lông xù xù nghiêm túc hỏi Già Lâu, có chút ngượng ngùng: "Già Lâu đại ca, tối nay, anh có thể..."
"A Ninh!"
Một thanh âm bất ngờ xen vào giữa hai người: "A Ninh! Ngươi ở đâu?"
Mèo con thò đầu ra từ sau lá cây, phát hiện là Ba Ân.
Ba Ân đã trưởng thành, trở thành sư tử đực hùng tráng như Barkley, chân trước hắn đặt trên cây, nâng đầu nhìn lên cây: "A Ninh?"
Thiệu Dĩ Ninh đáp: "Tôi ở đây nha, sao vậy?"
Ba Ân lập tức tròn xoe mắt: "Thật tốt quá, A Ninh, a ba hỏi ngươi khi nào về nhà, hắn có việc tìm ngươi."
"Hình như là... hình như là về việc xây nhà."
Xây nhà?
Khi nhiều con vật biến thành hình người, chúng bắt đầu khám phá hình dạng mới của mình. Một số thích, một số không, nhưng sự lựa chọn vẫn là của chúng.
Muốn biến thành người, thì nghĩ xem hình người có thể làm gì, có ưu điểm gì; không thích, thì giữ nguyên hình dạng động vật, sống như trước. Nhưng từ khi Thiệu Dĩ Ninh xuất hiện, mọi người nghĩ rằng...
Hình người của A Ninh cũng đẹp quá à! Thì ra hình người có thể đẹp như vậy!
Ví dụ như Barkley: Nha, hình người có vẻ rất thú vị...
Gần đây, sư tử a ba hứng thú với đồ vật cần hình người dể tạo, hắn nghe A Ninh nói có thể xây nhà, liền quay về thử nhiều lần và cuối cùng làm được một căn nhà vừa lòng. Vì vậy, hắn nhờ Ba Ân tìm A Ninh về nhà ăn cơm một bữa, thuận tiện nhìn thành quả của hắn.
Thiệu Dĩ Ninh đương nhiên đồng ý ngay. Cậu cũng lâu rồi không về, cũng khá nhớ nhóm sư tử.
Ba Ân cảm thấy hài lòng rời đi, xung quanh yên tĩnh trở lại. Thiệu Dĩ Ninh quay đầu lại, càng thêm nghiêm túc nói: "Già Lâu đại ca, tối nay, chúng ta..."
"A Ninh! A Ninh!"
Thiệu Dĩ Ninh:??? Lần này lại là ai!
Cậu nhìn xuống, thấy Mộc Mộc.
Hồ ly nhỏ vẩy vẩy lỗ tai lớn, chít chít kêu lên: "A Ninh, ngày mai có thể đi cùng ta không? Ta cùng Đồ Tư phát hiện một bụi hoa rất đẹp, muốn mời ngươi đi chơi, được chứ?"
Bụi hoa rất đẹp?
Mộc Mộc hưng phấn, chớp mắt, cực kì chờ mong nhìn cậu, khiến Thiệu Dĩ Ninh không đành lòng từ chối, lập tức gật đầu: "Được, ngày mai tôi sẽ đi."
Hồ ly nhỏ vui sướng, đuổi theo cái đuôi xoay thành một vòng tròn, vui sướng hài lòng rời khỏi.
Thiệu Dĩ Ninh lấy hết can đảm lần thứ ba --- lần này, cậu nhìn quanh, xem có con vật nào khác không ở gần không.
Trước sau, không có; trái phải, không có; trên dưới... ai nha, không có! Thực tốt, sẽ không bị quấy rầy, bắt đầu được rồi!
Cậu thanh giọng, ho khan một tiếng, một lần nữa mở miệng: "Già Lâu đại ca, cái đó..."
Già Lâu bỗng nói: "A Ninh."
Thiệu Dĩ Ninh: A a a a a! Lần này vì sao lại là Già Lâu đại ca!
Báo đen lớn cười nhẹ, để sát vào rồi dùng lưỡi liếm mèo con, thấp giọng nói: "Tối nay, chúng ta dùng hình người đi."
Tâm tư của A Ninh, không phải là anh không cảm nhận được. Anh chỉ sợ mình quá đường đột, dọa mèo con, cũng sợ thân thể A Ninh chưa hồi phục tốt. Nhưng nếu A Ninh cũng muốn, thì anh quả nhiên nên... quyết đoán hơn.
Lúc A Ninh thẹn thùng rất đáng yêu, anh nhìn mãi không đủ.
... Cậu không biết rằng anh phải kiềm chế bản thân lắm, mới có thể nhiều lần chỉ liếm cậu rồi chúc ngủ ngon.
Thiệu Dĩ Ninh: A??? Cậu nghe được gì???
Đôi mắt xanh thẳm mở to, khó tin nhìn anh. Đây không phải là... ý đó chứ?
Bọn họ cuối cùng... cái kia?
Tưởng tượng như vậy, cậu thấy thật thẹn thùng.
Lỗ tai mèo con ửng đỏ, cậu nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói nữa. Cái đuôi dài của báo đen quấn lấy cái đuôi xõa tung của mèo con, tạo thành hình trái tim.
Lông tóc mềm mại đan chéo vào nhau, tuy hai mà một, ngứa ngáy, như bàn chải nhỏ, cào đến đáy lòng, cào đến tận xương cốt, lại... lại cào đến buổi tối.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Lửa trại thiêu đốt lách cách, ánh sáng trên vách đá biến hóa thành nhiều hình dạng. Trên giường, một đen một trắng đối lập mạnh mẽ, bầu không khí nóng bỏng, hai cái đuôi dài quấn nhau.
Tiếng kêu hừ hừ nho nhỏ của mèo con, giọng nói nam tính trầm thấp của báo đen, tiếng côn trùng kêu vang từ xa... Tất cả hòa vào nhau, tạo nên cảnh sắc mỹ lệ.
Rồi sau đó, mặt trời dâng lên, tiếng gầm của sư tử, tiếng rống vai của voi, tiếng linh dương lao nhanh... Gió nhẹ thổi qua bụi cỏ, thổi qua cây đại thụ trầm mặc đứng yên, thổi qua đám mấy trắng trên trời xanh, thổi qua mọi sinh mệnh và phi sinh mệnh, có tiếng và không tiếng.
Ngày qua ngày, năm này qua năm nọ. Sinh mệnh vòng đi vòng lại, vĩnh không ngừng nghỉ ---
Hôm nay, lại là một ngày mới.
- ---- Toàn văn hoàn -----