Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Mặt trời ở thảo nguyên cứ dâng lên theo lẽ thường.
Đàn sư tử nghênh đón một ngày mới, sư tử cái ôn nhu liếm láp, đánh thức từng sư tử con từ trong giấc ngủ mơ.
... Nhưng kỳ thực việc này không cần thiết. Chỉ cần ánh mặt trời chiếu qua khe hở ở cục đá, nhóm sư tử con liền không tự chủ được mà mở bừng mắt, gào khóc đòi ăn, nơi nơi tìm mẹ.
Sau đó, Thiệu Dĩ Ninh kẹp ở trong đó, lại hưởng dụng bú sữa mẹ.
Có một lần thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai liền có lần thứ ba. Thiệu Dĩ Ninh từ lần đầu tiên ngượng ngùng, đến lần thứ hai thành thói quen, cũng không tốn nhiều thời gian xây dựng tâm lý lắm. Cậu lần nữa ăn no bụng, sau đó tinh thần phấn chấn mà đứng lên, định bắt đầu thăm dò thế giới mới này.
Cậu phải ngẫm lại, cậu có thể làm gì.
Sau đó, cậu liền đi cùng nhóm sư tử con, cùng quan sát nhóm sư tử cái săn thú.
Mùa khô sắp đến, đây là khoảng thời gian hưởng thụ sung sướng cuối cùng của động vật trên thảo nguyên. Thiệu Dĩ Ninh dò hỏi vài câu, biết được mùa khô ở nơi này cũng không quá cực đoan, cả đàn không cần di chuyển, hơn nữa thảo nguyên cũng rất lớn, đủ để cho động thực vật sinh tồn.
Cũng bởi vì vậy, nhóm động vật ăn cỏ không cần bôn ba khắp nơi, có thể sinh sôi nảy nở trên thảo nguyên, lại tăng sự khó khăn lên cuộc sống của ấu tể.
... Hơn nữa, không chỉ mỗi ấu tể của động vật ăn cỏ bị ảnh hưởng.
Nhóm sư tử con đều là nghé con mới sinh không sợ cọp. Đuổi bắt bướm nhỏ, đập côn trùng bé căn bản không tính là gì, bọn họ thậm chí dám đuổi theo heo con, lại bị heo mẹ vẫn luôn theo sát heo con đuổi đến kêu cha gọi mẹ, giấu ở sau tảng đá to, đầu cũng không dám lộ.
Nhưng ở thời điểm không có nguy hiểm, sư tử cái sẽ không can thiệt vào thám hiểm của đám sư tử con quá nhiều.
Chỉ khi tự mình trải qua hỉ nộ ái ố của thế giới này, chúng mới có thể thu được nhiều lý giải, kiến thức về sinh mệnh.
Tiểu sư tử hoạt bát hiếu động, hơn nữa rất giống hài tử con người, lực chú ý rất khó tập trung. Hồi nãy vừa bị heo rượt chạy về địa bàn sư tử, lát sau lại theo dõi con hồ ly đi ngang qua.
Ở thế giới ban đầu của Thiệu Dĩ Ninh, hồ ly này là loại hồ ly nhỏ nhất trên thảo nguyên, chúng lấy côn trùng và một vài loại thằn lằn nhỏ làm đồ ăn. Thiên địch của chúng chủ yếu là chim ưng, điều này khiến chúng luyện ra một thân bản lĩnh có thể chạy trốn nhanh nhẹn.
Khi nhìn thấy vài con sư tử con lộc cộc chạy về phía nó, hồ ly linh hoạt lắc mình một cái, lập tức chui vào huyệt động --- bọn chúng cũng là cao thủ đào động, dưới mặt đất xây rất nhiều chuỗi đường hầm.
Sư tử con cường tráng của Mẫu Sư mà Thiệu Dĩ Ninh quen biết kia tên là Ba Ân, là lão đại của nhóm ấu tể sinh trong năm nay. Giờ khắc này, nó xông lên đằng trước, chạy như bay qua một đồi núi nhỏ, sau đó khi không tìm thấy tung tích của hồ ly, nó xoay quanh tại chỗ, cái đuôi cuộn lại thành một cục.
... Hồ ly có lỗ tai lớn đâu? Sao lại không thấy?
Nó uể oải chạy trở về, lạch bạch lạch bạch trở lại trước mặt Thiệu Dĩ Ninh, uể oải hất đuôi nói: "Thực xin lỗi, ta không bắt được con hồ ly kia."
"Nhưng ngươi yên tâm!" Hắn rất nhanh ngẩng đầu lên, vạn phần trịnh trọng nói: "Ta có thể nuôi ngươi!"
"Ta... ta lại đi bắt một con cho ngươi!"
Thiệu Dĩ Ninh:???
Cậu thật sự không phải cái!
Cái hiểu lầm này nhất định phải được giải quyết sớm một chút, nói cách khác, để lâu rất có thể tổn thương tâm thiếu niên của Ba Ân. Thiệu Dĩ Ninh hắng giọng, mèo con lộ ra biểu tình phi thường nghiêm túc, đôi mắt xanh thẳm nhìm chằm chằm tiểu sư tử không chớp mắt, giải thích một cách lý trí: "Tôi không phải là cái, tôi là đực."
"Tôi cũng không phải là sư tử, tôi là mèo."
"... Nga." Ba Ân cũng không biết là nghe không hiểu thật hay đang giả hồ đồ, hàm hồ nói: "Không, không quan trọng, ta không quan tâm ngươi là bạch tạng."
Lỗ tai nó hồng lên, cái đầu lại nhanh chóng cúi xuống: "Ta cảm thấy, ta cảm thấy lông trắng rất dễ nhìn."
Nội tâm Thiệu Dĩ Ninh: Không, đứa nhỏ ngốc, cái này không có quan hệ với lông trắng.
Cậu quả thực dở khóc dở cười, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, đi hai bước về phía bên cạnh. Nhưng còn chưa kịp đi xa, Mẫu Sư liền vội chạy tới, mạnh mẽ ngậm cậu trở lại mảnh đất an toàn.
Đợi đến khi rơi xuống đất, Mẫu Sư lại bắt đầu liếm cậu: "Nhãi con ngoan, không cần qua bên kia, rất nguy hiểm."
Nguy hiểm sao?
Mèo con nhón mũi chân nhìn lên, Ba Ân uy vũ hăng hái, to gan lớn mật chạy về phía heo mẹ, nhưng Mẫu Sư làm như hoàn toàn không thấy được, đối đãi phi thường khác nhau.
Nàng làm lơ nhãi con ruột thịt đang mạo hiểm lần thứ hai, đại kinh tiểu quái (chuyện bé xé to) mà gào lên: "Nhãi con ngoan, chuyện này là như thế nào? Sao móng vuốt của con dơ như vậy?"
Thiệu Dĩ Ninh:... A???
Cậu mờ mịt trừng lớn mắt, không rõ chuyện này là như thế nào. Mẫu Sư đã bắt đầu liếm cậu, lực đạo mềm nhẹ thoải mái, gai ngược trên đầu lưỡi giống lược chải vuốt lông tóc. Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà cuộn lại thành một đoàn, lông xù xù giống miếng bông nhỏ.
Chờ đến khi cậu sạch sẽ từ đầu đến chân đều trắng tuyết một lần nữa, Mẫu Sư mới buông tha cậu, rất vừa lòng nói: "Nhãi con của miêu ô tộc chúng ta phải xinh đẹp như vậy, được rồi, đi chơi đi."
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng chạy xa một chút, cậu cảm thấy nếu mình còn tiếp tục ở lại, cậu có khả năng sẽ bị liếm trọc?
Hùng sư Barkley lúc này khả nghi đi tới, bồi hồi ở phụ cận gần mèo con, bỗng nhiên ho khan một tiếng: "Nếu không, để ta đi theo hài tử?"
"Ngươi???"
Mẫu Sư nghi hoặc liếc nhìn mặt trời còn đang treo ở phía đông, thoạt nhìn không có gì dị thường --- nhưng nàng vừa nghe được cái gì? Sư tử đực sẽ hỗ trợ trông coi hài tử?
Chòm râu Hùng sư run run, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mèo con, trong miệng lẩm bẩm: "Ngẫu nhiên ta cũng muốn hỗ trợ trông coi hài tử..."
Mẫu Sư không phát hiện ra ý đồ của hắn, một buổi sáng này nàng vội đến hỏng rồi. Vài con non cùng nhau lăn lộn, ai mà chịu nổi. Nếu ba hài tử phát hiện lương tâm của mình, vậy nàng cũng cổ vũ hắn, mình thì qua một bên nghỉ ngơi.
Mẫu Sư vừa đi, Barkley nâng đầu to, thẳng tắp chạy về hướng mèo con: "Tới, kêu miêu một tiếng cho a ba nghe một chút!"
Thiệu Dĩ Ninh:... Chuyển biến này có hơi nhanh đi?
Sư tử ngày hôm qua còn ồn ào muốn đuổi cậu đi, hôm nay đã hiền từ xưng a ba với cậu, phảng phất như không phải cùng một sư tử.
Nếu không phải cậu là đương sự, cậu sẽ hoài nghi đây có phải là câu chuyện cười trên mạng --- đem mèo về nhà, phần còn lại nó có thể tự giải quyết!
*Mấy câu chuyện bố mẹ kêu đem mèo về nhà là đá cả người lẫn mèo ra, xong cuối cùng mèo thành con cưng, con ruột thành con ghẻ:)))
Thiệu Dĩ Ninh có chút ngượng ngùng.
Cậu hơi hé miệng, nhưng không kêu miêu. Sư tử đực thấy thế, lại khảy khảy cậu giống hôm qua, ý đồ nghịch mèo con cho đến khi cậu miêu mới thôi.
Móng vuốt lớn qua lại trước mặt, nhìn tương tự cây gậy nghịch mèo. Thiệu Dĩ Ninh bây giờ bị "thiên tính" quấy phá, vậy mà nhịn không được chơi đùa trong chốc lát.
Barkley có điểm bất mãn.
Kỳ thực, cả đêm qua hắn ngủ không ngon, trong lòng có trăm vuốt cào tim, sáng sớm tinh mơ hôm nay liền dậy, muốn nghe thêm một tiếng miêu ô. Kết quả hắn nhẫn nại bồi tiểu miêu nhãi con chơi nửa ngày, một tiếng kêu cũng không có.
Sao nó không nghe a ba nói? Có phải đây là nhãi con đáng yêu không ngoan không?
Tiểu miêu nhãi con bị hắn khảy đến chổng vó, cái bụng hướng lên trên, bốn cái móng vuốt nhỏ phấn nộn ở giữa không trung đạp hai cái. Ánh mắt Barkley rơi xuống liền không rời đi được. Thầm nghĩ, trước kia sao không thấy móng vuốt nhỏ hồng nhạt sẽ đẹp như vậy?
Thiệu Dĩ Ninh chơi trong chốc lát, lại không muốn chơi nữa --- làm mèo chính là như vậy, trừ bỏ đi săn, những thời điểm khác đều thất thần. Cậu vẫn không phát giác điều này, chỉ cảm thấy mình đang xem cái gì mới mẻ.
Cậu cũng thấy móng vuốt nhỏ phấn nộn của mình, do dự một lát, thử vươn đầu lưỡi, liếm một chút.
Không, không có hương vị. Vừa rồi Mẫu Sư liếm cậu cực kỳ sạch sẽ, trạng thái hiện tại của cậu cứ như vừa mới sinh ra.
Một liếm này của Thiệu Dĩ Ninh là liếm thử. Rốt cuộc bây giờ cậu là mèo, sạch sẽ là một vấn đề cần cân nhắc. Nhưng Barkley bên cạnh luôn nhìn cậu, có chút... kìm lòng không đậu.
Hắn ma xui quỷ khiến mà thò qua, cũng liếm một chút. Nhưng không khống chế tốt lực đạo, gai ngược rõ ràng trên đầu lưỡi không cẩn thận quét qua da thịt non mềm của mèo con, Thiệu Dĩ Ninh lập tức ngao ô một tiếng, đau đến mức chảy nước mắt!
"Miêu ô!!!"
Một tiếng miêu ô này không mềm như bông giống hôm qua, mà là tràn ngập hoảng sợ mãnh liệt. Mẫu Sư lập tức nghe được, lập tức nhào lên: "Barkley!!!"
"Ta biết ngay ngươi sẽ không trông coi hài tử mà!!!"
Barkley, đã chết.
Thiệu Dĩ Ninh nhân cơ hội này mà chạy đi.
... Nếu tiếp tục ở đây, cậu sẽ thật sự trở thành một con mèo trọc lông.
Thảo nguyên quá lớn, lãnh địa của sư tử cũng chiếm cứ phạm vi mấy chục dặm, cậu nhìn về nơi xa xa, bỗng nhiên phát hiện tiểu sư tử Ba Ân càng chạy càng xa, hình như đã đi ra khỏi lãnh địa của sư tử.
Thiệu Dĩ Ninh có chút lo lắng --- đứa nhỏ ngốc này, không thực sự đang một hai phải bắt đồ vật gì đó để đưa cậu đi?
Trên thảo nguyên có nguy cơ tứ phía, nhóm sư tử tuy rằng cường đại, nhưng sư tử con còn chưa cường hãn được như vậy, chúng vẫn sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm. Có lẽ bởi vì Ba Ân là tiểu sư tử đầu tiên chủ động nói chuyện cùng cậu, hắn có hảo cảm đối với sư tử con ngây ngốc này.
Cậu nghĩ nghĩ, quyết định cùng đi qua nhìn xem.
Thật sự gặp phải nguy hiểm thì cậu cũng nên giúp một chút.
Cục bột trắng ở giữa đám cỏ khô vàng khá dễ thấy, nhảy nhót chạy về phía trước. Không biết có phải là trùng hợp hay không, Mẫu Sư vừa đúng lúc đứng dậy đi chiếu cố một con sư tử con khác, không chú ý đến bên này. Vì thế Thiệu Dĩ Ninh có thể thuận lợi rời đi, đi dọc theo lộ tuyến của Ba Ân.
Bên cạnh lãnh địa của đàn sư tử là một rừng cây thưa thớt, trên ngọn cây còn sót lại một vài lá xanh. Thiệu Dĩ Ninh đuổi theo tiểu sư tử đi thẳng vào trong rừng, không còn thấy thân ảnh của sư tử con, chỉ còn lại hơi thở nhàn nhạt trên cỏ.
Cậu nhẹ nhàng hít mũi, bắt chước động vật mà phân biệt khí vị của tiểu sư tử trong không khí. Hương vị của sư tử con rất ấm áp dễ chịu, giống ánh mặt trời nóng bỏng, tương lai nhất định sẽ trở thành một tiểu gia hỏa dũng cảm. Cậu đi a đi theo khí vị, đáng tiếc chân quá ngắn, đi rất lâu rồi mà cũng chỉ mới được vài km.
Sau đó, mùi vị trở nên cực nhạt, cậu ngẩng đầu đánh giá khắp nơi, muốn tìm manh mối. Nhưng thình lình nhìn lên thì thấy ở trên đại thụ cách đó không xa, một hắc ảnh quen thuộc đang ghé vào đó.
Là Già Lâu.
Ngày đó Già Lâu còn chưa trả lời câu hỏi của cậu, cứ như vậy rời đi. Trong lòng Thiệu Dĩ Ninh có một đống nghi vấn, nhưng lại không tìm thấy đối phương, chỉ có thể chôn chúng sâu dưới đáy lòng. Lúc này gặp được, cậu vội vàng lộc cộc chạy tới, ngẩng đầu nhìn lên, cao hứng kêu: "Già Lâu đại ca!"
Báo đen đang nhắm mắt dưỡng thần mở đôi mắt màu lục thâm trầm ra.