Khi Giang Âm mở mắt ra, cô bỗng giật mình vì cảnh tượng trước mắt.
Trong đêm đen như mực, ngọn đèn đường sừng sững đằng xa tỏa ra thứ ánh sáng trắng lạnh như băng, chiếu rọi khắp một vùng nhỏ. Dưới thứ ánh sáng trắng ấy, cô trông thấy mặt đường rộng rãi, mặt đất màu xám, tuyết trắng một cách mơ hồ, song khung cảnh u ám này, trong mắt Giang Âm, lại bừng bừng sức sống.
Mắt mình khỏi rồi sao?
Giang Âm, người phải mò mẫm trong bóng tối suốt một tuần nay, bỗng thấy vui sướng bất ngờ, thậm chí cô không dám chớp mắt, sợ mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác của mình.
Song chưa kịp vui mừng, cô vừa quay đầu lại đã thấy mình đang dựa sát vào một chiếc bánh xe khổng lồ, hơi nóng từ động cơ xe đang phả xuống người cô. Xe cộ mà cô vốn quen thuộc đột nhiên to lớn khủng khiếp, cây cối cứ như rừng rậm nguyên thủy, có thể nói, cả thế giới đều hoá lớn.
Mình xuyên qua?
Những bông tuyết li ti nhẹ nhàng rơi xuống, phủ xuống mặt đất rồi tan ngay, một cơn gió lạnh căm thổi tới khiến cô bất giác run cầm cập vì lạnh.
Cô đưa tay lên gãi mũi, sau khi thấy một bộ móng vuốt có lông cam và đệm thịt xuất hiện trước mắt mới vuốt vuốt cái mũi.
Gì thế này? “Meo?”
Giang Âm, nữ, hai mươi ba tuổi, nghề nghiệp: Nhà thiết kế.
Một tuần trước, vì thị lực không ngừng suy giảm, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy trước mắt tối sầm, nhưng vì công việc bận rộn nên cô không có thời gian tới bệnh viện khám, thế rồi đột nhiên mất đi thị lực và trở thành một người mù.
Kế hoạch công việc ban đầu sụp đổ trong nháy mắt, cô không thể không nhập viện kiểm tra.
Mặt khác, vấn đề lại nằm ở não bộ, mà đại não là bộ phận có cấu trúc tinh vi nhất trong cơ thể người nên các bác sĩ rất cẩn trọng, tới tận bây giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Ngay lúc này, đáng lý cô nên ở trong viện tích cực phối hợp trị liệu.
Không ngờ vừa mở mắt, thị giác đã quay lại, là một người mù đột nhiên lấy lại ánh sáng, cô vô cùng vui sướng và cảm thấy mọi thứ cô nhìn thấy đều sinh động và tràn đầy sức sống một cách kỳ lạ.
Nhưng mắt cô không khỏi một cách bình thường, mà cô bỗng dưng lại biến thành một con mèo hoang. Vốn là người luôn vững tin vào chủ nghĩa duy vật, song trong thời khắc này, cô lại thầm van xin trời phật cho cô về lại cơ thể của mình.
Cô đánh giá cơ thể mình, bộ lông cam còn có những lằn vân màu kem, không biết đã mấy tháng tuổi, dù sao chỉ là một con mèo con màu cam, tứ chi có nệm thịt màu hồng nhạt, lông đã mọc dài, nhưng rõ ràng không đủ để giữ ấm.
Trên người không có bất cứ vật gì để nhận dạng, chắc là một con mèo hoang.
Từ góc nhìn của mèo, bất kể thứ gì cũng to lớn khủng khiếp khiến cô càng thêm sợ hãi.
Nhưng điều quan trọng nhất là, thời tiết vốn không ấm áp, bởi vì tuyết rơi mà nhiệt độ càng ngày càng giảm, chút hơi nóng từ động cơ xe không thể ngăn cô run rẩy.
Có ai không? “Meo meo meo?”
Cô cố gắng kêu gào, nhưng chỉ có tiếng meo meo meo yếu ớt vang lên, không hề có chút khí thế nào.
Không khí yên tĩnh đáng sợ, đôi tai run lên, cô gần như có thể nghe thấy tiếng những ngọn cây đằng xa lao xao trong trận tuyết, nhưng Giang Âm buộc bản thân xem nhẹ nó, chuyện cần kíp nhất bây giờ là sống sót!
Bước đầu tiên: Tìm được một nơi ấm áp.
Cô thử giẫm một chân lên mặt đất, tuy nó lạnh thấu xương nhưng cô đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Trước khi cái chân đầu tiên đứng vững thì mấy cái còn lại đã chuyển động một cách vụng về, tứ chi luống cuống khiến cô ngã sõng soài trên mặt đất lạnh lẽo không có lấy một hơi ấm.
“Meo meo!” Đau quá!
Chuyện gì còn đáng sợ hơn việc đột nhiên biến thành mèo con?
Đó là biến thành một con mèo con chưa biết đi!
Gió rét khiến cô lạnh run. Trong điều kiện thời tiết thế này, với thân thể của cô, e là chưa tới hừng đông đã biến thành một khối thi thể cứng ngắc. Một chân bắt đầu đau đớn vì bị ngã, đêm mỗi lúc một khuya, mà tuyết lại càng ngày càng nặng hạt.
Cô không có thời gian để tủi thân, cú ngã lúc nãy đã khiến cô lăn từ trong gầm xe xuống đường nên bây giờ cô cô không có gì che chắn, nếu không nghĩ ra cách gì thì cô rất nhanh thôi, ngay cả mèo cô cũng không thể làm.
Cô gắng sức điều khiển bốn chân bấu lấy mặt đất, từ từ bò đi. Vì quá tập trung, cô không hề phát hiện ra cách cô không xa đã có thêm một người nữa.
Ngay lúc cô đang cố gắng thích nghi với hoàn cảnh, một bàn tay to lớn ấm áp luồn xuống bụng cô nâng cô lên, trên bàn tay còn có vài vệt chai khiến cô bỗng dưng thấy rất an tâm.
Song khi thấy mình cứ bị bế lên cao mãi, lại còn cảm thấy bị khống chế bởi một người lạ cao lớn khiến Giang Âm không thể không hét lên.
“Meo!!!!” Không! Tôi sợ độ cao!
Giang Âm ngẩng đầu, một gò má to lớn xuất hiện trước mặt cô.
Người đến là một người đàn ông trưởng thành, vì hai người kề sát nhau nên cô thấy ngũ quan của anh trông lớn phát sợ, tuy dáng lông mày hơi dữ nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo. Râu ria lún phún trên cằm chẳng những không khiến anh trông tàn bạo mà còn đẹp trai theo kiểu phóng khoáng.
Khuôn mặt anh… trông hơi quen, hình như cô đã thấy người này ở đâu thì phải?
Anh nhìn cô với vẻ tò mò, ánh mắt quan sát cô chất chứa niềm vui.
Hơi thở đang phả vào người cô không có mùi lạ mà rất ấm áp.
“Meo meo meo?” Anh định làm gì hả?
Giang Âm vốn muốn dọa nạt anh, nhưng trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh… những con vật lang thang bị người qua đường giết hại, cô bất giác co cụm người lại, sợ hãi nằm trong lòng bàn tay anh.
Nếu như bây giờ anh đột nhiên ném cô đi thay vì bế cô thì cô chắc chắn sẽ ngã chết.
“Sao mèo con lại ở đây? Em không có mẹ sao?” Người đến nghi ngờ quan sát bốn phía, không phát hiện dấu vết của mèo mẹ.
Chỉ có con mèo con anh đang ôm, nhỏ xíu xiu, tuy đang nằm trong tay anh nhưng vẫn run cầm cập vì gió rét.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, từ đỉnh đầu tới tận đốm trắng dưới đuôi, Giang Âm không kiềm được mà thả lòng người, dựa sát vào tay anh, ngay cả chóp đuôi cũng duỗi ra.
Trên người anh thoang thoảng hương trà, khiến Giang Âm bỗng nhiên thấy an tâm lạ lùng sau khi phải vật lộn với rét mướt.
Cô nhắm hờ mắt nhìn anh, tuyết không ngừng rơi khỏi bầu trời tối tăm, không khí lạnh kinh người, nhưng lòng bàn tay của anh lại khiến thân thể còn chưa trưởng thành của cô dần dần thấy buồn ngủ.
Cô càng nhìn càng thấy anh quen mắt, nhưng cái đầu bé nhỏ lại chẳng nhớ nổi anh là ai.
Được vuốt ve mấy bận sau khi sợ hãi lạnh giá, cô bất giác thiếp đi trên bàn tay người lạ.
Cái đuôi trắng mềm mại quấn lấy ngón tay út của người đó.
“Em…thích anh sao?” Tiếng cười văng vẳng bên tai cô.
Những vết chai nhẹ cùng cảm giác thô ráp và ấm áp trên bàn tay anh khiến Giang Âm trở mình một cái.
Cô mở hé mắt, bóng tối vô tận.
Cô đang nằm trên một chiếc giường ấm áp, chăn có mùi thơm thoang thoảng lẫn trong mùi thuốc khử trùng. Sau khi đã quen với thứ mùi này, cô không còn thấy nó hôi nữa, tất nhiên là cũng chẳng thơm.
Cô chớp mắt, mọi thứ trước mắt vẫn không hề thay đổi.
Chỉ có bóng tối vĩnh hằng cô liêu.
~ HẾT CHƯƠNG 1 ~