Mèo Của Anh

Chương 6:




Sau ngày hôm đó, đôi mắt của Giang Âm dần dần khá lên, ban đầu cô chỉ thấy lờ mờ, sau đó mơ hồ nhận ra màu sắc, song thời gian cô nhập vào thân thể mèo mỗi lúc một ít.
Lúc trước cô đột nhiên bị bệnh, công ty của cô được anh trai phái người tới quản lý giúp vài ngày, bây giờ cô đã khá hơn nên bắt đầu gọi điện thoại bàn bạc một số công việc với cấp dưới.
Vì thị giác vẫn chưa tốt hẳn nên Giang Âm không được phép xử lý quá nhiều công việc.
Còn Giang Việt và Giản Nhất Nhất thấy bệnh tình cô chuyển biến tốt bèn quay lại xử lý công việc lúc trước tồn đọng vì phải trông coi cô. Là người lãnh đạo công ty, sự vắng mặt tạm thời của Giang Việt không đáng kể, nhưng nếu chuyện đó tiếp diễn trong thời gian dài thì cũng có ảnh hưởng nhất định tới công ty.
Còn Giản Nhất Nhất vừa nhận một bộ phim mới, diễn vai một cô giáo dạy ba lê, lúc trước là thời gian bàn bạc hợp đồng nên cô vừa nghiên cứu kịch bản vừa chăm sóc Giang Âm, bây giờ Giang Âm đã ổn nên cô cũng đưa chuyện học múa ba lê vào thời gian biểu hàng ngày, chiều nào cũng lên lớp, chỉ có sáng và tối là tới đây với Giang Âm.
Mọi người đều có nỗi bận tâm riêng của mình, song chị Nhất Nhất lại vì cô mà dành ra rất nhiều thời gian, vừa nhìn đã biết cô là nỗi phiền phức lớn thế nào.
Bất kể Giang Âm giải thích rằng DVD và báo chí liên quan tới Thẩm Thanh Châu trong nhà cô đều là của bạn bè, anh trai cô đều không tin, ngược lại một mực cho rằng Giang Âm là fangirl chính hiệu, vừa chua xót trong lòng lại vừa yêu cầu Thẩm Thanh Châu tới gặp em gái mình.
Đương nhiên là có hộ lý theo cùng.
Thẩm Thanh Châu cứ như người chịu trách nhiệm giải sầu, thỉnh thoảng lại bị anh cô lôi tới đây nói chuyện phiếm với cô.
Bây giờ hễ cô vừa nhìn thấy anh là lại nhớ tới giấc mơ xấu hổ đó, ngay cả khi cô biến thành mèo cũng không dám tới gần anh, mà anh cũng đừng mơ vuốt ve cô, vì hễ biến thành mèo mà cô sẽ chạy vọt vào hốc, đợi anh ngủ mới đi ra.
Nhưng khi gặp người thật, vì phép lịch sự mà cô vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
May mà mỗi lần Thẩm Thanh Châu gặp cô đều quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô.
Trông anh chẳng có chút khí thế nào, ngược lại cô có vẻ như là người chiếm ưu thế.
Giang Âm được hộ lý đưa đi dạo, khí trời dần ấm hơn, nên thời gian Giang Âm ở bên ngoài cũng dài hơn.
Mặc dù trong phòng bệnh xịt rất nhiều loại nước hoa cô thích, nhưng cái mùi thuốc khử trùng cứ quanh quẩn bên mũi không biến đi được khiến cô cứ có cảm giác mình đang bị bệnh nguy kịch, vậy nên dù sợ nghe thấy tiếng xe ô tô nhưng cô vẫn thích ra ngoài.
Thẩm Thanh Châu cũng theo sau.
Giang Âm nhăn mũi, ngửi thấy mùi của anh.
“Anh đến à?” Cô thì thầm hỏi.
Bàn tay đẩy xe lăn cho cô không ngừng lại, nhưng giọng Thẩm Thanh Châu tràn đầy sự hồ hởi: “Đúng thế, hôm nay cô Giang thấy tốt chứ?”
“Em ngửi mùi nước hoa trên người anh mới nhận ra anh đấy.” Không phải là em cố ý nhớ mùi của anh và tiếng bước chân anh đâu nhé.
Giang Âm nghe tiếng anh cười, không hiểu sao lại thấy khó chịu.
Làm như cô chỉ biết quan tâm anh vậy, hừ! Đùa à!
Mối quan hệ giữa hai người thật ra hơi kỳ lạ, hộ lý nhận việc chăm sóc Giang Âm thấy, hai người này rõ ràng không chịu nhìn mặt nhau, cũng không phải là bạn bè, nhưng không khí giữa họ lại không giống như giữa người lạ với nhau, song cũng không phải như quan hệ của thần tượng và người hâm mộ.
Chỉ cần hai người đứng chung một chỗ thì không khí lại mập mờ hẳn, rõ ràng họ không trò chuyện mấy, thế mà hộ lý đứng cạnh vẫn cảm thấy rất chói mắt.
“Nhưng anh đâu có xài nước hoa!” Thẩm Thanh Châu trầm giọng đáp lời, mặc dù giọng anh rất khẽ, Giang Âm vẫn nghe rõ mồn một.
“Sao lại không? Em ngửi thấy rõ ràng, đó là mùi gỗ đàn hương.” Giọng Giang Âm càng nói càng lí nhí, mặc dù cô thường ngửi thấy mùi ấy khi làm mèo, thứ mùi ấm áp dịu nhẹ khiến người ta thấy yên lòng, nhưng hình như cô chưa bao giờ thấy Thẩm Thanh Châu xịt nước hoa thật.
Có lẽ là cô nhớ nhầm, cứ nghĩ thế, chợt thấy mùi hương trong không khí tan biến không ít.
“Ừ…” Thẩm Thanh Châu không nói gì, chẳng qua chỉ ừ một tiếng với hàm ý sâu xa.
Anh chàng này thật đáng ghét!
Giang Âm không nói nữa, chỉ ngắm nghía những mảng màu lớn trước mắt, màu xám là mặt đất, màu xanh là lá cây, màu nâu là thân cây, những chấm đỏ là hoa.
Thẩm Thanh Châu thấy Giang Âm giận cũng không sốt ruột, đẩy cô đi dạo một vòng mới đưa cô về phòng.
Dọc đường còn giúp cô choàng lại chiếc khăn bị gió thổi.
Đáng lẽ hộ lý muốn giúp cô choàng lại, nhưng Thẩm Thanh Châu đã ngồi xổm xuống trước, đưa tay giúp cô chỉnh trang.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cũng rất cẩn thận, từ đầu chí cuối không mảy may chạm vào y phục của cô, nhưng khi Giang Âm cảm nhận được bàn tay và hơi thở anh tới gần, cô bất chợt nín thở như đang chờ mong điều gì đó.
Ấy vậy mà Thẩm Thanh Châu chỉ lịch sự khoác lại chiếc khăn cho cô, không hề làm điều gì vượt khỏi khuôn phép.
Giang Âm không khỏi cảm thấy buồn bực.
Nhất định là do cô mơ nhiều qua. Không chỉ mộng xuân mà vừa rồi cô còn mong đợi Thẩm Thanh Châu sẽ…
Ôm cô một cái hay gì đó, như cách anh ôm cô khi cô là mèo.
Hừ! Giang Âm không thừa nhận mình đang ghen tỵ với con mèo.
Đồ đầu gỗ này, chắc chắn sẽ chẳng làm gì đâu.
Sau khi Thẩm Thanh Châu đi, Giang Âm vùi mình trong chăn, mặt ửng hồng, chẳng bao lâu sau đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Giang Âm dần dần tỉnh dậy dưới lực tay vuốt ve không nhẹ không nặng, dùng lực vừa phải khiến Giang Âm thoải mái tới mức duỗi thẳng cả đuôi.
Còn chưa tỉnh hẳn, tiếng ư ử đã phát ra khỏi cổ họng.
“Meo~” Tiếp tục kêu thêm một tiếng nũng nịu nữa, Giang Âm mới tỉnh táo lại, Thẩm Thanh Châu đang sờ tới bụng cô.
Giang Âm nhận ra, lật người lại, vươn móng đập lên tay Thẩm Thanh Châu một cái.
Khốn kiếp! Không phải chỗ nào anh cũng động vào được đâu nhé!
Đã mấy ngày liền Giang Âm không nhập vào mèo, nên bây giờ thấy hơi khó chịu, thân thể còn chưa giữ thăng bằng ổn suýt nữa thì té khỏi sô pha.
May mà Thẩm Thanh Châu nhanh tay vớt được cô.
Giang Âm sợ bóng sợ gió, bấu chặt tay anh.
“Meo Meo, đừng sợ.”
Giang Âm ngước đầu lên, thấy Thẩm Thanh Châu đang nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, giọng nói hợp lại làm một với cảnh trong mơ.
“Đừng sợ… Chỉ là mơ thôi…”
Cơ bắp trần trụi, bóng loáng rắn chắc, lồng ngực cứng rắn bằng phẳng và bắp thịt cơ V-cut rõ ràng đã được chăn che đi. Làn da trắng lâu ngày không ra nắng, ngay cả mùi gỗ đàn hương cũng trở đậm đặc hơn hẳn.
Vô số ý nghĩ kỳ quái lúc ẩn lúc hiện trong đầu cô.
Giang Âm ve vẩy đuôi, nằm cuộn trong lòng anh với lương tâm tội lỗi, may mà có bộ lông che đi làn da đỏ ửng.
Giang Âm, mày đúng là đồ dâm tà! Thể diện cả đời mất hết rồi!
Suốt buổi tối, Giang Âm đều cuộn người lại, một mực khiển trách và hoài nghi về bản thân.
Để dỗ cô, Thẩm Thanh Châu bế cô đặt lên chiếc gối bên cạnh. Vì lúc trước Meo Meo còn quá nhỏ, để tránh khi ngủ anh vô ý đè lên người nó nên Thẩm Thanh Châu không cho mèo ngủ trên giường.
Mặc dù lâu lâu nó sẽ leo lên giường nhưng trước khi ngủ Thẩm Thanh Châu sẽ đặt nó vào ổ mèo.
Có điều mấy hôm trước anh vô tình mơ một giấc mơ kỳ lạ, lúc thức dậy thấy con mèo nhỏ đang nằm ở gối bên cạnh thì bị dọa tỉnh.
Mặc dù người anh thích có tính cách hơi giống mèo, nhưng mà mơ kiểu đó thì hơi…
Tai mèo gì gì đó, mình có sở thích đặc thù như thế từ bao giờ?
Anh nghĩ ngợi một lát, bỗng thấy mình thật tồi tệ.
Vì thế, cơ hội ngủ trên giường của mèo bị loại bỏ hoàn toàn.
Nhưng lần này vì dỗ dành bé mèo đang hoảng loạn rất quấn người, Thẩm Thanh Châu vẫn phá lệ.
Không chỉ tự ôm nó lên giường mà toàn bộ quá trình đều dịu dàng an ủi Meo Meo “sợ hãi”.
Cuối cùng một người một mèo giằng co mãi mới dần thiếp đi.
~ HẾT CHƯƠNG 6 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.