Đêm đến, Thẩm Thanh Châu lại nằm mơ.
Không còn cặp tai mèo và cái đuôi kỳ lạ xấu hổ kia, Giang Âm lúc này mặc một bộ váy mùa xuân đơn giản mát mẻ, trên nền váy biếc xanh là những cánh hoa anh đào. Cô choàng khăn ngồi trên xe lăn, cô đơn im lặng, làn da trắng muốt như trong suốt càng khiến cô trông mong manh hơn.
Giấc mơ như mô phỏng lại cảnh tượng ban ngày, nhưng hộ lý không biết đã đi đâu.
Xung quanh họ là vườn hoa vắng lặng, những chồi xuân vừa nảy, lấm tấm một vài nụ hoa, cảnh vật xa xa bị mây mờ bao phủ, nhìn không rõ lắm.
Không có bất cứ tiếng động nào, yên tĩnh như thể chỉ có hai người họ trên thế giới này.
“Rốt cuộc anh dùng nước hoa gì thế?” Giang Âm ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu lên nhìn anh. Tư thế này khiến cái cằm nhọn của cô trông càng gầy gò hơn, nhưng cô vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu, nhìn anh với đôi mắt trong veo như nước không hề vô hồn, chẳng qua có phần ngây thơ.
Ánh nhìn ấy khiến trái tim anh rung động, sóng lòng trào dâng hết đợt này đến đợt khác.
Nhưng anh lại biết rõ là mình đang mơ.
Vì ngoài đời, mắt cô chưa khỏi hẳn, cũng sẽ không nhìn anh với ánh mắt vừa dịu dàng vừa yếu ớt khiến người ta muốn ôm cô vào lòng như thế.
Anh chỉ nhìn thấy cô thể hiện như thế trước mặt anh trai mình, khi anh không ở đó.
Đó là dáng vẻ tin tưởng không hề đề phòng chỉ có với người thân.
“Anh không dùng nước hoa.” Anh thì thầm trả lời cô, dù là trong mơ anh cũng không nỡ phớt lờ cô.
Ngón tay anh nắm chặt tay đẩy của chiếc xe lăn, cố kiềm chế suy nghĩ muốn ôm cô vào lòng.
Giang Âm nhăn mũi, nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Sau đó, cô thò tay túm lấy ống tay áo Thẩm Thanh Châu: “Anh nói dối, trên người anh có mùi thơm…”
Cô nhích tới gần Thẩm Thanh Châu, vùi mũi vào lòng bàn tay anh.
Mặt cô nhỏ xíu, dường như anh chỉ dùng một bàn tay là nắm hết, chẳng cần cố công. Giang Âm như một con mèo đang làm nũng, vùi mặt mình vào lòng bàn tay anh cọ tới lui.
Làn da trơn nhẵn mịn màng của cô chạm vào bàn tay thô ráp của anh, khe khẽ ma sát, đường viền khuôn mặt cô di chuyển trong tay anh, đôi môi mềm mại ấn xuống lòng bàn tay anh, như đang ấn xuống một nụ hôn.
Thật sự đáng yêu quá đi mất.
Anh nghe rõ tiếng tim đập và tiếng máu trào trong màng nhĩ, khắp thân thể đều gào thét muốn kề cận cô.
Thẩm Thanh Châu phải dùng hết ý chí mới có thể khống chế bản thân không tiến tới ôm lấy cô, bàn tay anh từ từ rụt lại.
Bị buộc rời khỏi tay anh, Giang Âm bất mãn trừng mắt nhìn anh, thở phì phò quay đầu sang chỗ khác.
Tên này, ngay cả trong giấc mơ của cô mà cũng nghiêm chỉnh như thế, đúng là đáng ghét!
Vậy nên cô không nhìn thấy Thẩm Thanh Châu vừa rụt tay về, đôi mắt dần dần thay đổi sắc thái. Anh nắm chặt tay mình, trên đó còn lưu lại nhiệt độ khuôn mặt cô, nhưng anh không nói gì, dường như muốn lặng thinh mãi.
Thẩm Thanh Châu đẩy cô từ từ đi dạo trong vườn hoa nhỏ. Một cơn gió thổi tới, mang theo hương hoa lật tung chiếc khăn choàng của Giang Âm lên.
Giang Âm buồn bực đưa tay sửa lại, song phần sau lưng sửa kiểu gì cũng không được.
Thẩm Thanh Châu do dự một chút rồi ngồi xổm xuống bên cô, với tay ra giúp cô chỉnh lại khăn choàng.
Anh choàng hai tay tới như ôm chặt lấy cô, sau đó mới chỉnh lại chiếc khăn. Động tác rất chậm chạp tỉ mỉ, anh phủi thẳng từng nếp nhăn một, nhưng từ đầu chí cuối không hề chạm vào người Giang Âm.
Mùi gỗ đàn hương lan tỏa khắp nơi, song lại như thể xa xôi nghìn trùng.
Giang Âm cắn môi, nghiêng đầu, lại ngước lên nhìn Thẩm Thanh Châu. Đôi mắt luôn trong trẻo của anh giờ khắc này chất chưa sự tối tăm khó hiểu.
Anh đang ngồi xổm, còn cô ngồi trên xe lăn. Trong tư thế này, cô cao hơn anh nửa cái đầu, nhìn xuống anh từ phía trên.
Cô có thể thấy rõ hình bóng mình trong con ngươi đen nhánh của anh, hàng mi dài của cô run lên, nhưng không ai trong hai người nhúc nhích.
Như thể bị mê hoặc, Giang Âm đưa tay choàng quanh cổ Thẩm Thanh Châu, cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh.
Đôi môi mềm mại, ấm áp, đàn hồi khiến người ta mê mẩn, hơi thở mập mờ nhè nhẹ phát ra từ đôi môi anh.
Môi cô lướt trên môi anh khiến nhịp thở của cả hai đều trở nên dồn dập. Cô thử hé môi ra, hàm răng trắng ngập ngừng cắn môi anh một cái, vừa muốn thâm nhập sâu hơn lại vừa do dự muốn trốn chạy, cứ thế dây dưa mập mờ.
Thẩm Thanh Châu nghiêng đầu sang một bên, khóe mắt anh trông thấy Giang Âm đang nhắm nghiền hai mắt, cặp mi rung rung đầy vẻ bất an. Khuôn mặt trắng trẻo của cô đã hoàn toàn đỏ bừng khiến anh kiềm lòng không đặng mà ôm lấy Giang Âm, mở môi ra hùa theo cô, dẫn lỗi cho cô một cách vụng về.
Dường như mở ra thế giới mới, Giang Âm mạnh mẽ cúi người nhào tới, ấn Thẩm Thanh Châu xuống đất, Thẩm Thanh Châu vô thức dùng lưng bảo vệ cô.
Tiếng gió rít bên tai. Trong nháy mắt, cả hai đổi tư thế.
Giang Âm giạng chân ngang hông anh, cả người đè lên người anh, mái tóc dài của cô xõa tung xuống, như một tấm rèm che đi ánh sáng và biểu cảm của cả hai. Ánh sáng xuyên qua khe hở cho phép anh thấy rõ đôi mắt lấp lánh của Giang Âm trong thời khắc nóng bỏng này.
Anh đảm đương vai trò làm đệm thịt, thành thật nằm dưới thân cô, nhưng hô hấp và nhịp tim lại không khỏi gia tốc vì hành động của cô.
Chiếc khăn choàng mà anh mãi mới chỉnh lại ngay ngắn tuột khỏi vai cô một cách vô tội, rơi xuống đất mà chẳng ai buồn nhặt lên.
Vì tư thế của cô, chiếc váy dài bị kéo lên tới đầu gối, để lộ cặp chân thon thả đáng yêu, trắng đến lóa mắt dưới nắng, đôi bàn chân được tất trắng bọc kín tới tận mắt cá.
Giang Âm vụng về cọ môi lên mặt anh, từ khóe môi đến sống mũi, thậm chí cả khóe mắt cũng chẳng bỏ qua.
Cô thận trọng thăm dò, tựa như một con mèo con dùng lưỡi phân biệt những đồ vật khác nhau theo bản năng, dè dặt xem thứ này khác thứ kia như thế nào.
Động tác của cô vừa ngang ngược lại vừa ngây thơ trong sáng, mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể khiến người ta say mê, như thắp lên ngọn đuốc hừng hực trong lòng Thẩm Thanh Châu.
“Âm Âm.” Anh thầm thì gọi tên cô, chứ không gọi cô là cô Giang theo cách xa lạ nữa. Anh thường nghe anh trai cô gọi cô như thế, ngay khi điệp từ kia thoát ra khỏi miệng anh, anh bỗng cảm thấy như lồng ngực mình cũng được lấp đầy, sự thỏa mãn trào dâng.
Đồng thời cũng có cả sự ghen tỵ không thể lý giải, lên men trong lồng ngực, vừa bí ẩn lại vừa gấp gáp.
Giang Âm nghe tiếng anh, nhạy cảm nhận ra tâm trạng của anh, thân thể cô run lên, dừng hành động lại.
Cô tỏ vẻ đáng thương nằm trên người anh, bỗng thấy thật tủi thân.
Thẩm Thanh Châu một tay giữ lấy hông cô, tay kia nâng mặt cô lên.
Cô lo lắng nhìn anh, trong mắt ngoài nỗi tủi thân và ngờ hoặc thì còn có cả màn sương mỏng, có vẻ đang hờn giận, thoạt trông như thể giây kế tiếp cô sẽ vươn móng vuốt cào anh.
Bờ môi mới được yêu thương như đóa hồng nở rộ trong tuyết, đỏ đến nao lòng người, khiến trái tim Thẩm Thanh Châu như bị móng mèo cào lên.
Một ý nghĩ không ngừng lan tràn cõi lòng.
“Meo Meo… Anh gọi em là Meo Meo được không?” Rõ ràng là một câu hỏi, thế nhưng Thẩm Thanh Châu chẳng đợi Giang Âm trả lời thì đã giữ lấy ót cô, hôn lên.
Như thể cả hai đều biết được bí mật của nhau, anh lặng lẽ tuyên bố một cách đơn phương, đây là xưng hô chỉ thuộc về anh.
Mèo của anh.
Một con mèo nhõng nhẽo quấn người.
Đầu lưỡi anh khe khẽ cậy mở hàm răng cô, xuất phát từ bản năng, chẳng bao lâu sau Thẩm Thanh Châu đã biến từ trúc trắc sang rành rọt, bắt đầu linh hoạt dẫn dắt cô, vừa trêu đùa vừa xâm chiếm.
Giang Âm nhắm mắt lại, khe khẽ rên lên, những tiếng kêu cô phát ra khỏi đầu môi đều bị anh nuốt trọn. Tay cô lướt trên người anh, bộ đồ anh mặc cô hiếm khi thấy, chiếc áo len bên dưới lớp áo khoác rất ấm áp mềm mại, ngón tay lạnh lẽo của cô lần vào trong vạt áo chợt nóng giãy lên như bị thiêu trong lửa. Nó lướt trên làn da trơn nhẵn, săn chắc đàn hồi như lớp nhưng bọc thép vừa tràn đầy sức sống lại vừa dẻo dai của anh.
Ngón tay cô ngao du trên hông anh, nhiệt độ và xúc cảm dưới tay khiến cô bất giác rên rỉ vì thấy yên tâm.
Ngược lại, anh nhẫn nhịn đến run rẩy, giữa hai môi bật ra tiếng cười và rên rỉ do kiềm chế bản ngã, giọng nói vốn trong trẻo bỗng khản đặc, lồng ngực cũng rung theo, xương cốt cảm nhận được âm thanh trước, rồi mới đến lỗ tai.
Anh bị nhột!
Giang Âm tò mò nhìn anh, rõ ràng cô bị anh hôn đến mức thở hổn hển nhưng ngón tay vẫn tác oai tác quái trên hông anh.
Muốn tìm tòi nhiều hơn, muốn biết được nhiều bí mật hơn.
Mọi chuyện liên quan tới anh, cô đều muốn biết.
~ HẾT CHƯƠNG 7 ~