“Ưm…” Tiếng rên rỉ khản đặc bị đè nén trong cổ họng anh bật ra, Giang Âm thốt nhiên phát hiện gò má Thẩm Thanh Châu đỏ ửng.
Dục vọng và sự ngượng ngùng đan xen trên gương mặt anh, rõ ràng chẳng còn là một cậu trai trẻ, thế mà bấy giờ trên mặt anh lại mang theo sự trúc trắc của chàng thiếu niên, nhìn Giang Âm mà thấy tim mình bị chộn rộn.
Cô từng ngắm anh trên sân khấu, xem phim anh đóng, nghe nhạc anh viết, thấy anh tỏa sáng trên màn ảnh lúc nổi tiếng, cũng từng làm một con mèo được anh ôm ấp, quan sát cuộc sống lẻ loi tẻ nhạt của anh.
Thế nhưng cô không ngờ, cô sẽ nhìn thấy ánh mắt không kiềm chế bản thân của anh vì cô.
Sự mới lạ này khiến cô phấn khích ngay lập tức.
Anh cẩn thận tì dục vọng đang sừng sững của mình, áp sát cửa cung trắng mịn.
Do tư thế kỳ lạ, cô nghe rõ nhịp đập của động mạch truyền từ nơi nhạy cảm. Cô bất giác muốn khép chặt chân lại vì nóng, thế nhưng đầu gối bị ai đó giữ lấy, tách mạnh sang hai bên hông anh.
Góc lớn như vậy khiến cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy rõ dục vọng của anh đã kề sát nơi mềm mại nhất trên người cô.
Anh cầm lấy dục vọng của mình, bắt đầu chà sát nhụy hoa nhạy cảm làm nó chảy dịch lênh láng do ham muốn trỗi dậy, sau đó nhờ chất dịch trơn trượt bôi trơn, anh từ từ khai phá cơ thể cô sâu hơn từng chút một.
Động tác của anh rất chậm, khiến Giang Âm cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang từ từ rộng mở, nếp uốn ở nơi sâu nhất trong huyệt hoa bị dục vọng cứng cáp của anh khuếch đại, toàn bộ tế bào thần kinh của cô đều tập trung vào nơi cơ thể hai người tiếp xúc, mỗi một động tác nhỏ của anh cô đều biết rõ, biến thành dòng điện chạy dọc khắp thân thể cô, khiến cô có miệng mà chẳng thốt nên lời, chỉ biết nhíu chặt lông mày.
Mãi đến khi tầng tầng lớp lớp huyệt hoa bị dục vọng của anh lấp đầy, cô mới hoàn toàn cảm nhận được hình dạng và kích thước to lớn của dục vọng anh mang. Ngay cả khi hít thở, cô cũng có thể cảm nhận được đường gân trên đó ma sát với tường hoa nhạy cảm theo cách khó nói thành lời.
Cô thậm chí còn cảm thấy chiếc bụng bằng phẳng của mình vì anh đi vào mà hơi gồ lên.
Anh luồn vào trong cô, cô bao lấy dục vọng của anh, cơ thể hai người hợp lại làm một.
Chiếc áo ngực mà anh thử mấy lần vẫn không cởi được, cứ thế bị anh đẩy thẳng lên vùng xương quai xanh, hai quả đào tơ mất đi trói buộc tràn ra hai bên, sau đó biến thành đủ mọi hình dạng trong tay anh.
Anh vùi mình trong thân thể cô nhưng lại không chuyển động, mồ hôi đọng trên trên trán vì kiếm chế nhỏ xuống người cô, sau đó lại chảy xuống người anh.
Sự kích thích cực độ khiến cô phát điên, miệng không ngớt rên rỉ, bàn tay bám víu trên ngực anh nắm lại thành nắm đấm, rồi lại xòe ra, ngón tay mò mẫm lung tung trên vòm ngực rắn chắc của anh.
“Thẩm… Thanh Châu… Anh… động đi…” Giọng nói lẫn trong tiếng nức nở vang lên bên tai anh, như giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu tối lại, cô không thấy rõ tâm tư của anh. Anh bóp lấy eo thon của Giang Âm, ngón tay bấu chặt vào hông cô, thân dưới vội vã di chuyển, tầng tầng lớp lớp vách hoa bị anh va chạm, dục vọng mạnh mẽ xông pha điên cuồng khiến cô không phản ứng kịp. Khi anh đi vào toàn bộ, phần da bìu đập vào mông cô phát ra tiếng phành phạch.
“Ư.” Giang Âm lúc này mới biết hóa ra trước đó dục vọng chỉ mới vào có một nửa, sau khi được cổ động anh mới hăng hái dấn hết vào.
Dường như không ngơi nghỉ, dục vọng vội vàng cắm vào, bị huyệt hoa của cô thít chặt, mỗi một lần dục vọng luồn vào đều phải phá bỏ tầng tầng lớp lớp nếp gấp để chạm tới chỗ sâu nhất, dịch hoa bị kích thích chảy lênh láng, tràn khỏi cửa cung, song chưa kịp nhỏ xuống thì đã bị dục vọng mãnh liệt tiến vào chạm phải bắn tung tóe ở nơi hai người tiếp xúc.
Đầu rồng thọc sâu vào chỗ thịt mềm mại trong người cô, lực ma sát lớn khiến những nếp gấp đỏ ửng, tiếng dịch chảy, tiếng thân thể va chạm, tiếng thở dài ẩn nhẫn của Thẩm Thanh Châu và tiếng rên rỉ đứt quãng của Giang Âm kết hợp thành một khúc dâm ca quanh quẩn bên tai.
Giang Âm lùi về sau theo bản năng, nhưng eo lại bị giữ chặt, buộc phải chấp nhân dục vọng của anh đang phóng túng khắp người mình, hoàn toàn không thể rút lui.
Trên bộ ngực mềm mại lưu đầy vết tay anh đùa bỡn, thân thể vì sự đưa đẩy tốc độ của anh mà không ngừng chấn động, hai ngọn đồi mềm mại không nơi nương tựa nảy lên từng hồi một, khiến cảnh xuân cứ dập dờn trước mắt anh.
Thẩm Thanh Châu nhìn khóe mắt đỏ ửng của cô, trên người cô lưu đầy dấu ấn và mùi của anh, nằm trên chiếc áo khoác của anh, còn nơi mềm mại nhất thân thể đang bị anh giày xéo, cùng tiếng rên rỉ mất hồn văng vẳng bên tai, anh thấy mình như phát điên.
Trông dáng vẻ bị chà đạp của cô khiến anh càng thêm hưng phấn.
“A… Meo Meo…” Anh gọi.
“Ư… A…” Giang Âm cảm thấy mình như đang chấp chới giữa ngàn mây, đại não trống rỗng, nói không nên lời.
Rõ ràng là rất đau, vì người đàn ông đang đưa đẩy trên người cô chẳng khác gì dã thú.
Nhưng lúc này Giang Âm lại nghĩ ngợi mông lung.
Chẳng hiểu sao, thân thể cô lại ưỡn thẳng nghênh đón một cách hưng phấn, huyệt hoa mỗi lúc một thít lại, siết chặt lấy dục vọng đang hoành hành trong cơ thể cô, thậm chí khiến thân thể cô đỏ ửng vì hứng tình.
Khoái cảm mỗi lúc một nhiều thêm dưới công kích của Thẩm Thanh Châu, thân thể cô biến thành một cỗ máy hoan lạc lạ lẫm, trí nghĩ dường như bị cơn hoan lạc đánh sập, trầm luân trong biển cả.
Thẩm Thanh Châu nắm lấy mắt cá chân của cô, gác một chân cô lên bờ vai rộng của mình, còn chân còn lại quấn lên hông anh.
Vì đổi tư thế nên cô cảm nhận rõ khoái cảm trào dâng khi hai người tiếp xúc nhau.
Với tư thế này, cô chỉ cần cúi đầu là có thể thấy dục vọng đỏ thẫm của Thẩm Thanh Châu đang ra vào trong cơ thể mình, điều đó khiến cô xấu hổ đến mức phải giơ tay bịt mắt lại.
Thẩm Thanh Châu cầm tay cô đưa lên đỉnh đầu, không cho phép cô trốn tránh, anh muốn đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt mờ sương chỉ phản chiếu mình bóng dáng anh lúc này.
Chuyện ấy khiến anh hưng phấn không kiềm chế nổi, thầm nghĩ muốn chôn vùi thể xác của mình trong hoa huy*t ấm áp ẩm ướt của cô.
Niềm ham muốn và khoái lạc đan xen trong thân thể, toàn thân cô ửng hồng, hai mắt rưng rưng, nước mắt không ngừng chảy xuống gò má, cô không còn cách nào khác ngoài cầu xin anh: “Ưm…a…A Châu…Xong chưa?”
Thẩm Thanh Châu hưng phấn liếm những giọt nước mắt có vị mằn mặn của cô, song thân dưới lại vẫn rong ruổi không hề thương tình, dường như muốn làm đến gãy hông cô.
Mãi đến khi tiếng rên rỉ của Giang Âm biến thành tiếng thều thào vì kiệt sức, anh mới chịu thả chậm tốc độ, cúi đầu ngậm môi cô, nuốt hết tiếng rên rỉ của cô vào bụng.
Thế nhưng việc anh kiềm hãm tốc độ lại càng giày vò Giang Âm hơn, thân thể cô đã dần quen với tiết tấu ban đầu, bây giờ chậm lại khiến khoái cảm tích tụ vơi bớt, không thể đạt tới cao trào, càng lúc càng khó chịu.
“A Châu.” Giang Âm chợt bật khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa, thân thể cũng giãy giụa không yên.
Đầu lưỡi anh mô phỏng động tác của hạ bộ mà đưa đẩy trong khoang miệng cô, thấy đã giày vò cô đủ đầy mà bản thân cũng không chịu nổi nữa mới không kiềm được mà tăng tốc, nhịp nhàng chuyển động một cách mạnh mẽ, bắt đầu khám phá cơ thể cô thêm lần nữa.
Khoái cảm dâng trào trong người cả hai, mang họ tới đỉnh dục vọng, Thẩm Thanh Châu ôm lấy người Giang Âm, dường như hận không thể luồn cả túi bìu vào bên trong cô. Cuối cùng, anh giải phóng hết dục vọng trong nơi sâu thẳm của cô, khiến cơ thể cô đột nhiên co rúm lại, ngay cả đầu ngón chân cũng quặp chặt.
Hai người ôm nhau thành một khối, quần áo xốc xếch chất đống, tiếng thét chói tai của Giang Âm bị Thẩm Thanh Châu nuốt lấy, hai người nếm trải dư vị lên đỉnh.
Một lúc lâu sau, dường như Giang Âm mới sống lại lần nữa, cô thở dốc từng hơi một, cả người bủn rủn như đi mượn.
Động hoa căng đầy mật yêu và tinh dịch đến đau nhức, dục vọng mềm nhũn từ từ rút khỏi cô thể cô. Lúc đầu rồng hoàn toàn rời khỏi huyệt hoa, cô bỗng thấy một thoáng buồn bực vô cớ như vừa mất đi thứ gì đó, bất giác kẹp người lại.
Chuyện này khiến dịch thể trong động hoa bị ép ra ngoài, ồ ạt chảy, nước dịch màu trắng đục đượm mùi tinh khí tràn khỏi miệng hoa vừa bị giày vò chưa thể khép lại, dính ướt người dưới của cô, tỏ rõ cô vừa mới bị giày vò đến cực hạn, vô cùng phóng túng.
Huyệt hoa lúc đóng lúc mở, chất dịch màu trắng đục men theo khe nhỏ xuống đất, cửa cung trông như đang thở hổn hển lại như mong chờ gì đó.
Chỉ liếc qua, khóe mắt Thẩm Thanh Châu lại đỏ lên, dục vọng những tưởng đã mềm đi không hiểu sao lại lặng lẽ phình to lên.
“Meo Meo.” Anh khàn khàn gọi cô, tiếng nói chất đầy sự ham muốn mà bất cứ ai cũng nhận ra.
Giang Âm mở to hai mắt, vô thức lùi lại, thế nhưng người cô lại rủn ra chẳng còn chút sức lực nào, ngay cả tiếng rên rỉ thốt ra cũng nghe như mời gọi.
“Ư…Đừng mà…” Thân thể vốn đang nằm ngửa, bị người con trai phía trên lật sấp lại, vẫn lọt thỏm trong chiếc áo khoác, lớp vải đã sớm bị chất dịch thấm ướt, giày xéo chẳng còn hình dáng.
“Chuyện này không thể nghe theo em được…” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông nỉ non bên tai cô, chất giọng vốn trong trẻo này đã đổi khác hoàn toàn, thấm đẫm mùi dục vọng, khêu gợi vô ngần.
Truy đuổi dục vọng và khoái cảm là bản năng có sẵn trong mã gen của giống đực, nhất là khi người con gái dưới thân anh ta lại là người anh ta yêu, dục vọng dường như con ngựa hoang thoát cương, không cách nào kiềm chế nổi.
Mông Giang Âm bị anh đỡ lấy, nâng lên, cả người Giang Âm quỳ rạp xuống đất, chiếc váy phía trên rủ xuống, che kín nửa người trên của cô.
sau khi tìm được đúng phương hướng, anh nhẹ nhàng ma sát vài cái trước cửa huyệt hoa đang mở ra đóng vào ướt đẫm nước dịch, khiến cô gái dưới thân run lên vài cái, rồi luồn dục vọng đã trướng lên của anh vọt vào lần thứ hai.
“A…” Tư thế này khiến dục vọng càng tiến sâu hơn, những điểm lúc trước chưa bị khai phá thì này đều bị chạm đến.
Giang Âm chuyển từ giãy giụa sang thỏa hiệp, rên rỉ trầm luân rồi cuối cùng chẳng thốt nên lời. Cô không biết rốt cuộc họ đã làm bao lâu, tâm trí trống rỗng, cả người như bị ném vào biển sâu, bất giác chuyển động theo tiết tấu như sóng vỗ của anh rồi hoàn toàn bất tỉnh.
Ý thức cuối cùng cô có là tiếng nói khản đặc của anh hòa trong tiếng thân thể va chạm vĩnh viễn không dừng lại, quẩn quanh bên tai cô: “A… Meo Meo… Đừng đi…”
~ HẾT CHƯƠNG 9 ~