Mèo Hoang

Chương 10: Nội tâm ban đầu




Đám đàn ông trầm mặc vài giây, có người khẽ thốt một tiếng: “Tốt lắm!” Ngay sau đó là hàng loạt tiếng hô phụ họa, những lời khen ngợi không ngớt vang lên. Ánh mắt bọn họ nhìn cô đã hiền hòa hơn, cảm thông hơn.
Bọn họ vốn chỉ coi cuộc tỷ thí này là một trò vui, việc cô bị thương ngay từ đầu trận cũng chỉ khiến bọn họ thêm phần hưng phấn. Nhưng khi cô càng lúc càng có nhiều vết thương lại vẫn ngoan cố, không chịu khuất phục khiến bọn họ phải nhìn cô bằng con mắt khác. Mà khi cô vừa bình thản vừa bi thương kể lại câu chuyện đời mình cùng dũng khí kiên cường muốn thay đổi vận mệnh lại khiến bọn họ thực sự xúc động hơn nữa. Bọn họ là đàn ông, vậy mà lại làm khó một cô gái như vậy. Đối với bọn họ, đó chỉ là một trò đùa vô hại, nhưng đối với cô, đó lại là niềm hy vọng về sinh tồn và danh dự. Thế nên, bọn họ chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn cô, trong lòng hết sức hổ thẹn.
“Cô sẽ được gia nhập Không quân!” Lăng Tranh đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu kiên quyết, khẳng định một cách chắc chắn. Cơ hồ anh ta coi khinh mệnh lệnh của Hạm trưởng. Cùng lúc đó, một bóng người từ trong đám đông bỗng nhiên lao nhanh đến, chính là Lý Tích Trung. Anh ta luôn là người hiền lành nhất trong đội, giờ tự nhiên hành động như vậy, không khỏi khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Anh ta kiên định đỡ Tô Di dậy, mặc kệ ánh mắt của mọi người, dìu cô về ký túc xá của phi công.
Tô Di tựa vào thành giường, Lý Tích Trung cúp điện thoại, nói với cô bằng giọng kính trọng: “Bác sĩ sẽ lập tức tới ngay!”
“Tôi không sao!”
“Tôi không ngờ cô lại có một quá khứ như vậy…” Lý Tích Trung dừng lại một lát. “Cô yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ khuyên Hạm trưởng giữ cô lại.”
Tô Di nhìn anh ta, khuôn mặt tái nhợt khẽ nở nụ cười. “Là giả đó!”
“…” Lý Tích Trung đứng ngây người ở bên giường. “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Tôi đã từng sống cuộc sống khổ cực ở Lam Qua, nhưng không phải sinh ra ở nơi đó.” Cô chậm rãi nói. “Cơ hội đến đây tòng quân cũng không phải do việc đỡ thay Thị trưởng hai viên đạn mà có được. Vết thương đó của tôi cũng không hề nguy hiểm tới tính mạng.”
Lý Tích Trung trợn tròn mắt. “Cô lừa chúng tôi sao?”
“Vậy anh cũng không lừa tôi sao?” Tô Di nhẹ nhàng nói: “Anh là người của Mộ Tây Đình đúng không? Chẳng hay anh nằm vùng ở đây là có mục đích gì?”
Lý Tích Trung vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, rất nhanh sau đó liền nghi hoặc nhìn cô. “Ai cơ? Cô nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”
Cô chậm rãi nằm xuống giường, cơn đau dấy lên khiến cô khẽ thở dốc. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên, cô yếu ớt nói: “Tôi xem anh là người của anh ta nên mới nói cho anh biết sự thật. Tôi nghĩ chúng ta coi như cùng một chiến tuyến, nên thành thật với nhau thì hơn.”
“…”
Tô Di nằm trên giường, thoạt nhìn, trông cô còn nhỏ yếu hơn một con kiến nhưng những lời nói của cô lại khiến Lý Tích Trung cảm thấy bối rối. “Liên Đạc thấy tôi là phụ nữ thì rất kinh ngạc. Nhưng khi được phái đến boong tàu đón tôi thì anh lại không có vẻ ngạc nhiên ấy, vì anh sớm đã biết tôi là phụ nữ. Ban nãy, anh là người đầu tiên lao tới đỡ tôi, cũng không phải là do anh tốt bụng gì mà chắc hẳn đó là những lời dặn dò của Mộ Tây Đình? Nhưng hình như anh làm việc vẫn chưa được, tôi bị đánh thê thảm như vậy…”
Lý Tích Trung nhìn chằm chằm cô đang không ngừng mở miệng nói, cuối cùng không nhịn nổi, phải chửi thầm một tiếng. Anh ta không ngờ cô lại chú ý tới từng chi tiết nhỏ như vậy.
“Sau này, coi như mọi người đã cùng chung một chiến tuyến.” Cô nói với giọng buồn buồn, nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Nếu sau này anh… không giúp tôi, tôi sẽ đi gặp Liên Đạc để tố giác anh.”
“Mẹ kiếp!” Lý Tích Trung rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chửi tục một câu. Anh ta chỉ cảm thấy bên trong cô gái nhỏ bé, gầy yếu, thoạt nhìn có vẻ thuần khiết, hiền lương này lại ẩn chứa một tâm hồn sắc sảo, khó đoán biết.
Một giờ sau.
Tô Di không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạm trưởng xuất hiện ngay trước mắt mình. Có vẻ như vị quân y lão thành chăm sóc vết thương cho cô đã nhìn Hạm trưởng bằng ánh mắt không thể khinh bỉ hơn, hoặc cũng có thể là do đám đàn ông đứng lố nhố bên ngoài khoang thuyền kia đã hảo tâm xin Hạm trưởng giúp cô nên lúc này, tuy Hạm trưởng vẫn nhìn cô bằng thái độ khinh miệt nhưng không còn khắc nghiệt như trước nữa.
“Cô cũng có bản lĩnh đấy chứ!” Anh ta nhìn khuôn mặt sưng vù của cô, khẽ “hừ” lạnh một tiếng.
Cô không rõ anh ta đã biết những gì về mình, chỉ đành uyển chuyển đáp lời: “Tôi làm tất cả cũng vì muốn trở thành một phi công xuất sắc.”
“Nói chung, cô cứ cẩn thận cho tôi!” Anh ta hung tợn nói. “Bất cứ lúc nào cô tỏ ra yếu đuối, tôi cũng sẽ tống cô ra khỏi đây. Ngoài ra…”
Trong lòng cô vừa vui vẻ, lại nghe thấy anh ta nghiêm khắc nói thêm: “Tôi không cần biết cô với đám đàn ông ngoài kia làm loạn cái gì, nhưng thứ nhất, tuyệt đối không được mang thai, thứ hai, tuyệt đối không được xảy ra chuyện tranh cãi nam nữ.”
“Hạm trưởng yên tâm!” Tô Di cũng nghiêm mặt nói. “Hai việc ngài vừa nói tuyệt đối không thể xảy ra.”
Thế là phương pháp đặc biệt mà Tô Di sử dụng đã khiến kẻ tự xưng là không bao giờ thu nhận phụ nữ và đồ vô dụng hôm nay lại giữ cô ở lại chiến hạm Chiến Hoàng mạnh nhất Liên minh này.
Cũng may mà Lăng Tranh ra đòn tương đối nương tình nên Tô Di chỉ bị xây xước bên ngoài, không có vết thương nào ảnh hưởng tới gân cốt. Ba ngày sau, cô đã miễn cưỡng có thể đi lại được, liền theo chân đám đàn ông gia nhập buổi huấn luyện. Ba ngày này, cô cũng đã tỉ mỉ quan sát những người đàn ông đó. Đa số bọn họ đều xuất thân từ tầng lớp thường thường bậc trung, được hưởng trọn nền giáo dục, bản tính hết sức chính trực.
Tuy trước nay đi theo Hạm trưởng không hề được tiếp xúc với con gái nhưng bọn họ cũng chỉ dám nhìn ngắm Tô Di, ai to gan hơn thì trêu chọc cô vài ba câu, tuyệt nhiên không có biểu hiện thô tục hay ánh mắt nhuốm đầy dục vọng. Cô phải ở chung với bọn họ trong ký túc xá phi công nhưng chưa một ai có những cử chỉ không an phận với cô. Có lẽ bọn họ đã được Hạm trưởng giáo huấn rất rõ ràng về chủ nghĩa đàn ông nên ai cũng quan tâm săn sóc cô hết mức.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô được vào phòng huấn luyện phi công, đám đàn ông liền mỉm cười khích lệ.
“Ngồi bên cạnh tôi nhé, Tiểu Di.”
“Như vậy sao được, cái ghế đó cứng lắm!” Có người vẫy tay với cô, trêu: “Lại đây, ngồi lên đùi tôi đây này!”
Lý Tích Trung vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn đối với cô nên lúc này, đương nhiên cũng không ra mặt. Chỉ có Lăng Tranh ngồi ở hàng ghế đầu, dõi ánh mắt khinh bỉ nhìn quanh một lượt rồi đứng lên, nói to: “Tất cả câm miệng cho tôi! Tiểu Di, lại đây!”
Tô Di nghe lời anh ta, ngồi xuống hàng ghế đầu. Lăng Tranh không ngồi mà đi thẳng lên đài chỉ huy. “Được rồi! Thu hết ánh mắt dâm loạn nhìn Tô Di của các người lại cho tôi!”
Mọi người cười vang, còn Tô Di thoáng có chút giật mình. Cô không nghĩ một người trẻ tuổi như Lăng Tranh mà đã là Đội trưởng không quân rồi. Đúng là cô có mắt không tròng.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tô Di, khóe miệng Lăng Tranh khẽ nở nụ cười. “Tiểu Di, đừng nhìn tôi như vậy. Nếu như cô thực sự có hứng thú với tôi thì đợi đến lúc kết thúc buổi huấn luyện, cứ một mình tới tìm tôi nhé!”
Đám đàn ông càng hưng phấn hơn. Gã ngồi hàng ghế đầu bên cạnh cô thấp giọng nói: “Tính Lăng Tranh thích nói đùa thế đấy! Tiểu Di, cô đừng tỏ ra căng thẳng, huấn luyện tuy nghiêm ngặt nhưng bọn tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô.”
Tô Di ngẩng đầu, cảm kích nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Tôi thực sự không biết phải cảm ơn các anh thế nào.”
Đây là câu nói thật lòng. Trong lòng cô vừa vui thích vừa hồi hộp, cô chăm chú nhìn về phía Lăng Tranh đang nghiêm túc đọc bản tóm tắt phi hành. Cuộc sống không quân của cô bắt đầu từ đây. Linh cảm mách bảo cô rằng, đi theo đám người này, cô sẽ gặp được nhiều may mắn và thuận lợi. Cho dù cô vẫn chưa có được sự tự do, nhưng vận mệnh của cô đã ít nhiều có sự thay đổi giữa thế giới tăm tối và bí bách này.
Cuộc sống trên vũ trụ, ngày nào cũng như ngày nào, đối với đại đa số quân nhân, những chuỗi ngày đó khô khan, tẻ nhạt vô cùng. Nhưng đối với Tô Di, cô chỉ hận thời gian trôi qua quá nhanh. Sáu tháng trôi qua nhanh như một cái búng tay. Thật may mắn là mọi sự nỗ lực của cô đều không uổng phí chút nào. Rốt cuộc, cô cũng đủ tiêu chuẩn để trở thành phi công.
Trong thời gian này, cô không có nhiều cơ hội gặp Hạm trưởng. Thỉnh thoảng, Liên Đạc có tới tọa đàm trong buổi huấn luyện nhưng anh ta cũng chỉ coi cô như một học viên bình thường. Còn Lăng Tranh lại luôn che chở và dạy dỗ cô rất nhiều điều: cách điều khiển, nhào lộn, nâng cao thể lực… Mỗi ngày, cô chỉ được nghỉ ngơi chưa đầy sáu tiếng đồng hồ, lượng cơm lại tăng gấp hai. Về kỹ thuật điều khiển máy bay khi bị bao vây, tuy đánh không lại những quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng nghe nói để đối phó với hai, ba người bình thường thì cô thừa sức.
Mọi người khi nhắc tới cô đều giơ ngón tay cái, ca ngợi cô là “Tiểu Di dũng mãnh”. Ở trước mặt bọn họ, cô không cần phải tỏ vẻ hay suy tính gì nhiều. Trong lòng họ, cô vẫn chỉ là cô, một cô gái điềm đạm, yên phận, chăm chỉ, trong sáng và vô hại, một cô gái có nụ cười thuần khiết và tính cách giản đơn.
Cũng có hai người đàn ông bày tỏ tình cảm với cô nhưng cô đều khéo léo từ chối. Sau đó, Lăng Tranh gọi đám đàn ông đó vào, nói với họ: “Tăng nhiều cháo thiếu[1], bất kể Tô Di chọn ai cũng không được tranh đấu.”
[1] Dịch nghĩa: Sư sãi thì nhiều mà cháo thì thiếu. Ý chỉ ở đây đàn ông thì nhiều mà chỉ có một mình Tô Di là phụ nữ.
Nhưng Tô Di sao có thể lựa chọn bất cứ ai được đây?
Lý Tích Trung bị bắt phải đi tìm vài phi công nổi tiếng để truyền thụ kinh nghiệm cho cô. Khi cô cảm thấy chỉ luyện tập bay mô phỏng là không đủ, muốn dành thời gian diễn tập bay thật, anh ta còn phải giúp cô làm giả số liệu. Ngoài những việc này, anh ta còn giúp Mộ Tây Đình nhắn vài lời cổ vũ cô. Nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ tin tức gì của Thương Chủy, cơ hồ trong cuộc đời cô, chưa từng có một người tên như vậy. Anh ta đã từng nhẫn tâm chiếm đoạt cô, giống hệt một giấc mộng Nam Kha[2], dần dần trở nên không còn chân thực nữa.
[2] Xuất phát từ sách Nam Kha ký thuật của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hoè An, được vua Hoè An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần Vu Phần thấy mình nằm dưới gốc cây hoè, có một cành chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh. Anh ta nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế diễn ra xung quanh, thấy rằng: cây hoè là nước Hoè An, cành cây phía Nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hoè là để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý tựa như giấc chiêm bao.
Cuộc sống mệt nhọc nhưng an lành cứ thế trôi qua, khiến cô có ảo giác về sự yên ổn. Cô bỗng có suy nghĩ không muốn quay trở về bên Thương Chủy. Từ lúc lưu lạc tới thế giới này đến nay, cô không nghĩ sẽ có lúc mình lại lưu luyến một nơi như thế. Ở đây, tâm hồn cô rất bình thản, đơn giản và vui sướng. Nhưng cô biết, điều đó là không thể. Nói một năm, chính là một năm.
Cô là của Thương Chủy. Anh ta nói, những gì anh ta đã chạm qua thì không thích bất cứ kẻ nào động vào. Điều đó có nghĩa, trừ khi anh ta buông tay, bằng không, cho dù Tô Di có chết cũng phải chết dưới chân anh ta, chết trong tay anh ta. Cô tạm thời không nghĩ ra bất cứ cách nào ổn thỏa để có thể thoát khỏi sự khống chế đó. Anh ta nói ba nghìn năm ánh sáng thì chính là ba nghìn năm ánh sáng. Cô không dám trốn chạy.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên. Tô Di hoàn hồn, nhìn về phía Lăng Tranh trên ghế điều khiển. Cô đang theo Lăng Tranh đi làm nhiệm vụ tuần tra vùng biên giới chung giữa loài người và Trùng tộc.
“Cô nhớ người yêu à?” Lăng Tranh cười nhạt. “Tiểu Di, cô như vậy khiến tôi đau lòng đấy!”
Tô Di mỉm cười không đáp, quay đầu nhìn ra phía ngoài khoang thuyền. “Tảng đá này đẹp quá!”
Lăng Tranh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra phía ngoài khoang thuyền, chỉ thấy một khối đá khổng lồ màu nâu xấu xí. Đây là khối đá lớn nổi tiếng nhất vùng giáp biên này. Nghe nói, cộng tất cả thể tích các khối đá ở đây lại có thể to được bằng vệ tinh Windsor. Tuy rằng nó cũng khá đặc biệt nhưng chẳng lẽ một cô gái nhỏ như Tô Di lại thấy được vẻ đẹp của khối đá thô kệch này?
Anh ta nhìn cô chăm chú rồi nói: “Tiểu Di, có muốn tận tay chạm vào khối đá đó không?”
Du hành vũ trụ là một loại trải nghiệm vô cùng kỳ lạ. Trước đây, Tô Di chỉ được xem trên ti vi, những phi công tài giỏi nhất mới có cơ hội bay ra ngoài vũ trụ. Cô thực sự không ngờ có ngày, chính mình cũng có thể trôi nổi giữa không gian, cảm nhận hơi thở chân thật của vũ trụ bao la. Cách đó mấy thước, Lăng Tranh ngồi trong buồng lái, mỉm cười nhìn cô. Cô nhẹ nhàng trôi nổi xung quanh mặt ngoài tảng đá lớn nhất, qua bộ đồ du hành, cô khẽ chạm tay vào khối đá khổng lồ màu nâu thô sần đó. Nhân lúc Lăng Tranh không chú ý, cô đã tắt bộ đàm.
“Mày thật đẹp!” Cô khẽ thở dài. “Mày đã đứng bất động ở đây bao lâu rồi? Mấy triệu năm? Hay mấy nghìn vạn năm?” Ngón tay cô chậm rãi vuốt ve mặt ngoài tảng đá, không hiểu tại sao đối với vật thể vô tri vô giác này, cô lại thấy có chút xúc động muốn rơi lệ.
“Mày đã gặp Trái đất bao giờ chưa?” Cô thấp giọng lẩm bẩm. “Tao với mày cũng cô độc giống nhau. Tao không tìm được nhà mình, không tìm được cha mẹ tao, bạn bè tao…”
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Tô Di cố ngăn dòng nước mắt chực trào. Cô mở bộ đàm. Bên tai vẫn im lặng như cũ, cô quay người nhìn, chợt sửng sốt.
Lăng Tranh ngồi đó, kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt rất mực… dịu dàng. “Tiểu Di…” Giọng nói buồn bã của anh ta truyền đến. “Cô vuốt ve nó cứ như thể nó là người yêu cô vậy!”
Tô Di cười khúc khích, nói: “Đúng vậy! Bị anh đoán trúng rồi, nó đúng là người yêu của tôi đấy! Tôi trở lại đây!”
“Ừ!”
Cửa khoang từ từ mở ra, máy bay chiến đấu nhích dần tới khối đá. Tô Di chậm rãi giữ vững kỹ xảo trong việc đi lại giữa không trung, từng bước, từng bước tiếp cận cửa khoang.
“Tít! Tít! Tít!”
Đột nhiên, từ khoang lái máy bay, tiếng cảnh báo không ngừng vang lên. Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong khoang lái, Lăng Tranh đang nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển với vẻ mặt khó hiểu.
“Mau quay lại ngay!” Anh ta hét lớn một tiếng, gần như muốn làm thủng màng nhĩ của cô.
Cô lảo đảo bổ nhào về phía cửa khoang, nhưng đúng lúc này, một tia sáng chói mắt bỗng xẹt qua trước mặt, cô đứng giữa khoảng không, sợ hãi quay đầu nhìn, trong nháy mắt, da đầu tê rần. Chỉ thấy trong vũ trụ tối đen như mực kia, có một chiếc phi thuyền bằng kim loại màu tím chẳng biết từ lúc nào đã bay lên từ phía sau tảng đá khổng lồ ấy, đột ngột lao thẳng tới máy bay chiến đấu Báo Săn của họ. Phi thuyền đó so với phi thuyền trong các bài học cô được huấn luyện to hơn rất nhiều, không những thế, nó còn toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng đáng sợ. Đó chính là phi thuyền của bọn giặc cỏ Trùng tộc. Nghe nói, bọ chúng là đám vô lại hung ác nhất Trùng tộc, là kẻ thù chung của Trùng tộc và loài người.
“Báo cáo lính biên phòng!” Lăng Tranh lớn tiếng quát. “Tôi là Thượng uý Lăng Tranh, phát hiện có phi thuyền của giặc cỏ Trùng tộc. Xin lệnh bắn! Xin lệnh bắn!”
Nhưng bộ đàm chưa kịp truyền đến tín hiệu trả lời, những ánh lửa mạnh mẽ tạo thành những đường cong tuyệt mỹ lao vun vút giữa không trung, tiến thẳng tới máy bay chiến đấu Báo Săn của họ.
“Tiểu Di!” Lăng Tranh thất thanh hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.