Mèo Hoang

Chương 100: Ngoại truyện 5:Mười năm sau




Năm Liên minh thứ 2401.
Tòa nhà Người máy huy hoàng như thể một người khổng lồ màu bạc đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố Hy Vọng.
Trong phòng làm việc của Sĩ quan chỉ huy trên tầng cao nhất, một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quân phục phẳng phiu ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc. Tóc đen, mắt đỏ, dung mạo hết sức tuấn lãng. Dưới hàng lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm đang chăm chú nhìn báo cáo quân sự trước mặt.
Cửa tự động từ từ mở ra, một chàng trai trẻ cũng có dáng vóc cao lớn tương tự, trên khuôn mặt màu đồng, đôi mắt xanh lam của anh ta mang ý cười ấm áp.
“Anh hai, vẫn đang làm việc à?” Anh ta đến trước bàn Sĩ quan chỉ huy.
Hình Nghị ngẩng đầu, nhìn anh ta, hỏi: “Có việc gì?”
Hình Kỳ Lân từ lâu đã biết hắn rất kiệm lời, tính tình lại khô khan, cũng không quan tâm tới sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn, trái lại nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút tái nhợt của Hình Nghị, nói: “Sao sắc mặt anh kém vậy?”
Ánh mắt của Hình Nghị lần nữa trở về màn hình máy tính, nói với giọng thờ ơ: “Ừm, nằm mơ nhiều quá!”
Rất lâu về trước, hai người đã từng thảo luận về vấn đề giấc mơ của người máy. Tuy dựa trên nguyên lý mà nói, người máy sẽ không phát sinh yếu tố này. Nhưng khi Hình Nghị ở trạng thái người máy bản thể vẫn thường xuyên nằm mơ. Khi đó, hắn thường mơ thấy cảnh tượng liên quân tấn công hành tinh mẹ của Người máy, Đế quốc phút chốc bị hủy diệt.
Hình Kỳ Lân vì thế mà hiểu ra. “Anh lại mơ thấy Đế quốc bị hủy diệt à?”
Hình Nghị hơi ngừng lại một chút, cau mày, nói: “Không, không phải là giấc mộng đó.”
Hình Kỳ Lân hơi kinh ngạc, giấc mơ thế nào mà lại có thể quấy nhiễu hắn đến vậy? Có thể vì thấy hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này, Kỳ Lân không dám hỏi thêm. Nếu như giấc mơ đó có liên quan tới người phụ nữ kia thì nó chẳng khác nào một quả bom nổ chậm, anh ta không thể chạm vào, cũng không thể tỏ vẻ khác thường được.
Vì thế, Kỳ Lân cười, nói: “Anh hai, hôm nay là ngày giải phóng Liên minh, trong thành phố rất đông vui, anh đi cùng em chứ?”
“Không có hứng thú!” Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
“Điện hạ cũng khởi xướng người máy nên gần gũi với loài người, ngày giải phóng mà anh không chung vui với dân chúng, sẽ bị báo chí Liên minh đả kích đấy!” Hình Kỳ Lân thuyết phục bằng mọi cách. “Hơn nữa, anh em ta lâu lắm không tụ tập rồi!”
Nghe anh ta nhắc tới điện hạ, Hình Nghị rốt cuộc cũng trầm mặc giây lát rồi tắt màn hình máy tính đi, đứng dậy.
“Tất cả vì Đế quốc.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Đúng, tất cả vì Đế quốc!” Hình Kỳ Lân dở khóc dở cười, đưa hắn rời khỏi phòng làm việc.
Trong bóng đêm, tinh cầu Hy Vọng hiện ra thật rực rỡ với ánh đèn neon ngũ sắc sáng chói như hai mắt yêu tinh, tiếng người cười nói ồn ào, náo nhiệt, nghe như hơi thở của loài ma quỷ.
Hòa bình đã được mười năm. Ngày này hàng năm được quy định là ngày giải phóng, cả nước đều nghỉ ngơi ăn mừng. Trên đường có rất nhiều đám người bá vai bá cổ, đi tới đi lui, trong đó có người, cũng có người máy mang hình dáng con người, mắt đỏ sậm.
Sau khi các chủng tộc chung sống hòa bình, tổng thống Liên minh và Vua Người máy ban bố pháp lệnh đoàn kết. Người máy mô phỏng hình người phải giữ nguyên đôi mắt đỏ để phân biệt. Dưới sự nỗ lực của Du Mặc Niên, Mạnh Hi Tông, Đại Bích, Hình Nghị, Cố Vũ Khanh, các chủng tộc đều chung sống yên ổn, hòa bình. Từ thời kỳ Người máy chiếm đóng đã có một số người máy cao cấp mô phỏng loài người. Hiện giờ, số lượng ấy ngày càng nhiều hơn, nghe nói, những người máy giới tính nam vì có sức mạnh siêu cường nên được phụ nữ loài người nhiệt liệt chào đón. Còn những người máy giới tính nữ vì có dung mạo và vóc người hoàn mỹ nên cũng được đám đàn ông loài người ra sức theo đuổi. Ở ngoài đường, ngoại trừ đội tuần tra an ninh, rất hiếm khi thấy người máy hoàn toàn bằng kim loại. Bọn họ không mô phỏng nên không có những nhu cầu thiết yếu của con người.
Không lâu sau khi chiến tranh kết thúc, Hình Nghị đã biết về hai thân phận của Mạnh Hi Tông. Hắn đánh mất một phần ký ức trong lúc chiến tranh nên chỉ biết là sự xuất hiện của chiến thần viễn cổ Hình Diệu đã thúc đẩy nền hòa bình của các chủng tộc. Thậm chí, ngay cả Loài người hư thể - kẻ thù không đội trời chung của Người máy cũng được Hình Diệu đàm phán đi đến hòa bình. Hắn không hề dị nghị, chỉ là xuất phát từ lòng trung thành đối với Đế quốc cùng Điện hạ Hình Diệu, hắn cũng cẩn thận đề phòng sự phản công của Loài người hư thể và các chủng tộc khác.
Nhưng mười năm trôi qua, tựa hồ tất cả mọi người đều đã chán ghét chiến tranh, chỉ muốn chung sống hòa bình, ca múa mừng cảnh thái bình. Hắn không thể không khâm phục Hình Diệu. Trước đây, hắn chưa bao giờ từng nghĩ rằng, Người máy có thể vui vẻ ở bên các chủng tộc khác nhưu thế. Đôi khi, hắn lại nghĩ, nếu như hàng tỉ năm trước, Điện hạ Hình Diệu không bất ngờ biến mất mà thống trị nên văn minh Người máy đệ nhất thì có lẽ số phận Đế quốc đã khác. Nhưng quá khứ đã lùi xa, tất cả mục đích tồn tại bây giờ của hắn chính là phụ tá Điện hạ Hình Diệu, kéo dài sự phồn vinh của nền văn minh Người máy.
Hai người ngồi trên chiếc xe chuyên dụng dài màu đen, ở ghế sau từ sớm đã có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp ngồi sẵn. Kỳ Lân đưa tay ôm lấy eo cô gái, giọng điệu có phần trầm thấp: “Chào anh hai đi!”
Xoa Muội nhìn Hình Nghị ngồi đối diện với vẻ mặt trầm tĩnh, lập tức thu hồi dáng vẻ tươi cười, cung kính cúi chào như học sinh tiểu học: “Anh hai!”
Ánh mắt Hình Nghị khẽ liếc sang nhìn cô. Từ gu thẩm mỹ của loài người mà nói, cô gái của Hình Kỳ Lân rất xinh đẹp. Mấy năm trước, hai người thậm chí còn kết hôn, nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy cô gái này rất sợ mình, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt mình mà luôn sợ sệt né tránh?
Nghĩ tới đây, hắn mở miệng hỏi: “Cô sợ tôi à?”
Xoa Muội nghe thấy vậy thì hoàn toàn run rẩy, khóc không ra nước mắt.
Cho dù đã lấy nhau, sinh con nhưng Kỳ Lân vẫn luôn cảm thấy buồn phiền vì ban đầu đã đưa cô cho Hình Nghị. Nhưng hình ảnh gã người máy Hình Nghị đêm đó vĩnh viễn là ký ức cô không thể nào quên được. Cho dù đã thay đổi thân thể nhưng ánh mắt tăm tối, lạnh băng kia vẫn khiến cô nhớ tới ác mộng đêm đó.
“… Không có, không có.” Cô nắm chặt tay Kỳ Lân. Kỳ Lân lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Anh hai, chúng ta tới quán bar nhé?”
“Tùy!” Hình Nghị híp mắt lại, tựa vào lưng ghế.
Hắn lại liếc mắt thấy Xoa Muội và Kỳ Lân lén nhìn nhau, Xoa Muội còn thở phào nhẹ nhõm.
Hừ… Bọn họ đang giấu giếm gì?
Nhưng bất kể đó là điều gì, hắn cũng không cảm thấy hứng thú.
Bóng đêm mê say, tiếng ca lảnh lót.
Ánh đèn như thực như ảo bao phủ toàn bộ không gian bên trong quán bar, tựa như giấc mơ không thể tỉnh lại. Trên chiếc ghế dài bao quanh phòng, có rất nhiều người đang nâng ly chúc mừng. Ở giữa khoảng trống của quầy bar, vô số nam thanh nữ tú đang lắc lư thân thể mệt mỏi trong mơ màng. Trên khuôn mặt ai nấy đều có vẻ trống rỗng và thống khổ, tiếng cười the thé chói tai.
Hình Nghị ngồi ngay ngắn ở giữa, Kỳ Lân ngồi cạnh hắn, Xoa Muội dựa vào lòng Kỳ Lân. Hai người uống bia, trò chuyện về kế hoạch chế tạo người máy với số lượng lớn trong thời gian gần đây. Một lát sau, Kỳ Lân và Xoa Muội quay sang nói chuyện với nhau, rất nhanh đã có những cô gái xinh đẹp ngây thơ đi tới mời Hình Nghị.
“Có nhảy không?” Các cô gái say đắm nhìn hắn.
“Không có hứng thú.” Hàng lông mày của hắn không hề nhướng lên dù một chút.
Kỳ Lân bật cười.
Ngoại hình của Hình Nghị xuất chúng hơn người, nhưng đặc biệt nhất chính là khí chất quân nhân lạnh lùng, kiên nghị ở hắn. Hắn mặc áo sơ mi xám và chiếc quần âu đen đơn giản, nhàn hạ tựa vào sofa, đôi mắt đỏ ngầu, tối sẫm, thân thể cao ngất, đủ để hấp dẫn ánh nhìn của tất cả phụ nữ trong quầy bar này. Thêm vào đó là thân phận người máy hiển hách, hẳn là có rất nhiều phụ nữ muốn được hầu hạ dưới thân hắn, để thể nghiệm cái cảm giác cao trào cực điểm đó. Chỉ có điều, các cô gặp ngay Hình Nghị lạnh lùng, quen sống nội tâm, e rằng phải thất vọng rồi.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại diễn ra ngoài dự liệu của Kỳ Lân. Khi cô gái thứ năm chưa từ bỏ ý định, tiến lên mời nhảy, Hình Nghị ngước nhìn cô ta một hồi rồi bỗng đứng lên.
Trên sàn nhảy, lẫn trong đám đông lố nhố, bóng dáng anh tuấn của Hình Nghị ôm cô gái kia có vẻ vô cùng nổi bật. Kỳ Lân cũng ôm Xoa Muội bước vào sàn nhảy, cười nói: “Anh còn tưởng anh hai không có hứng thú cơ, không ngờ lại có ngày được tận mắt chứng kiến anh ấy ở bên một người phụ nữ.”
Xoa Muội thận trọng liếc nhìn bóng dáng của Hình Nghị, định nói gì đó rồi lại thôi.
“Sao vậy?”
Xoa Muội thở dài. “Anh xem cô gái đó giống ai?”
“Giống ai?” Kỳ Lân vừa dứt lời liền hiểu ra ngay. Cô gái đó mặc bộ váy đỏ, dáng người nhỏ nhắn, lanh lợi, khuôn mặt mộc xinh đẹp tuyệt trần, da trắng, tóc đen và nụ cười điềm tĩnh.
Hai người đều trầm mặc. Cho đến khi bọn họ quay đầu lại liền phát hiện ra Hình Nghị đã biến mất.
Trong con ngõ nhỏ sâu hun hút sau quán bar, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xe cộ qua lại tấp nập, thỉnh thoảng có người đi ra từ cửa sau của quán, có những đôi nam nữ bên nhau say sưa, nhưng chỉ cười khẽ hoặc là yên lặng rời đi.
Chiếc váy đỏ bị xé thành mấy mảnh, có mảnh vẫn còn quấn hờ hững trên người cô gái, có mảnh rơi lả tả xuống đất. Thân thể mềm mại, trắng như tuyết gắt gao dán chặt vào tường, tiếng rên rỉ lúc trầm lúc bổng phát ra theo sự va chạm kịch liệt hết lần này đến lần khác của người đàn ông. Ánh mắt hắn sâu thẳm, tựa như dã thú đã phải đè nén quá lâu, đang tìm kiếm lối thoát trên người cô gái. Mặc dù cô gái đó cũng có cảm tình với hắn, bằng lòng chấp nhận chuyện tình một đêm, nhưng hoàn toàn không ngờ tới dưới vẻ ngoài lạnh lùng và cơ thể cường tráng của hắn lại ẩn chứa nhu cầu điên cuồng đến như vậy. Khoái cảm dâng trào hết đợt này đến đợt khác khiến trái tim và cơ thể cô đồng thời đầu hàng, cô mơ hồ nở nụ cười, đâu cần quan tâm đêm nay về đâu.
Rất lâu sau, người đàn ông mới dừng lại. Cô gái như một đống bùn nhão, mềm nhũn trên ngực hắn. Hắn lại ôm cô một lúc rồi cởi áo sơ mi của mình ra, đắp lên người cô, đồng thời nhét vào trong túi áo cô một sấp tiền Liên minh dày cộp.
Cô gái nhét sấp tiền kèm theo một tấm danh thiếp vào tay hắn, nói: “Lần sau nhớ tìm em.”
Hắn đưa cô lên taxi, lúc này mới trở lại quán bar với nửa thân trên để trần.
Vừa mới bước vào lỗi cửa sau đã thấy Kỳ Lân đang đứng trong bóng tối đằng sau cánh cửa.
“Sao vậy?”
“Đã mười hai giờ rồi!” Kỳ Lân cười cười: “Em đến gọi anh về.”
“Tôi tự biết thời gian.” Hình Nghị lấy chiếc khăn tay từ trong túi quần ra lau sạch tay và miệng.
Kỳ Lân cũng không nhiều lời, hai người đi dọc theo hàng ghế dài xung quanh quán bar, trở lại chỗ ngồi.
“Tìm cho tôi một cô gái!” Ở phía sau Kỳ Lân, Hình Nghị chợt lên tiếng.
Kỳ Lân hơi kinh ngạc, quay đầu, cười nói: “Sao vậy? Bây giờ anh cũng không thể rời khỏi loài người được nữa à? Anh muốn người như thế nào đây?”
“Theo như dáng vẻ của cô gái đó.” Hình Nghị thản nhiên nói: “Nhưng da không trắng như vậy, mắt to hơn một chút, tóc cũng dài hơn một chút. Cậu cứ dựa vào những đặc điểm mà tôi đưa ra, kiếm một người nuôi trong nhà tôi.”
Kỳ Lân kinh ngạc đến giật bắn mình, không phải là…
Anh ta gượng cười hai tiếng rồi nói: “Được, em sẽ tìm thử xem sao…”
Bỗng nhiên, hàng ghế dài phía trước xảy ra một trận hỗn loạn. Có tiếng một cô gái la hét thất thanh, ngay sau đó liền thấy mấy người lao vào nhau ẩu đả.
“Muốn chết à?” Có người quát.
“Đánh thì đánh, nói nhảm gì chứ?” Một giọng nói lạnh lùng cất lên, có vẻ trong trẻo, nhanh nhẹn của thiếu niên, cũng có vẻ trầm thấp khàn khàn rất người lớn.
Hình Nghị nhíu mày, Hình Kỳ Lân thở dài, nói: “Thanh niên loài người thật hiếu chiến!”
Ánh đèn chiếu qua, khuôn mặt trẻ tuổi chợt hiện lên. Đôi mắt đen sáng ngời, dung mạo tuấn lãng. Khi Kỳ Lân nhìn rõ khuôn mặt của cậu thiếu niên đó thì vô cùng bất ngờ.
Hình Nghị thấy anh ta bất động liền hỏi: “Sao vậy? Quen à?”
Kỳ Lân thấy cậu thiếu niên đó bị vài tên cường tráng vây quanh, mặc dù biết rõ bản lĩnh của cậu ta không tệ nhưng dù sao cũng đã hai năm không gặp, không biết cậu ấy có thể địch nổi mấy tên kia không.
“Ừm, là con của một người bạn cũ. Anh chờ chút, em đi giúp cậu bé đó đã.”
“Tùy cậu.”
Kỳ Lân đang chuẩn bị tiến đến gần thì đúng lúc này, từ xa vọng tới tiếng gọi: “Ông xã!”
Đúng là giọng của Xoa Muội. Kỳ Lân và Hình Nghị đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhanh chóng phát hiện ở chỗ Xoa Muội có hai gã đàn ông cao lớn sừng sững, che khuất bóng dáng mảnh khảnh của cô.
“Mẹ kiếp! Dám trêu ghẹo vợ tao à?” Hai mắt Kỳ Lân nhất thời bốc lửa. Ngoài cảm giác tức giận, hắn lại có vẻ hết sức hưng phấn. Một là những gã này sao có thể là đối thủ của Tướng quân Người máy, anh ta lại có thể tỏ vẻ anh hùng ở trước mặt Xoa Muội rồi. Hai là đã lâu chưa được đánh nhau, anh ta đã nóng lòng muốn vận động một trận.
Anh ta vừa mới bước đi vài bước, bên này lại nghe thấy tiếng “choang choang” giòn tan vang lên. Những tên cường tráng bao vây cậu thiếu niên kia đã đập vỡ chai bia. Thấy vẻ khó xử trên mặt Kỳ Lân, Hình Nghị lạnh nhạt nói: “Ở đây cứ giao cho tôi.”
Kỳ Lân hơi do dự, nhưng nghĩ một ngày nào đó chắc chắn Hình Nghị và gia đình Mạnh Hi Tông cũng sẽ đối mặt với nhau, anh ta dứt khoát gật đầu, rời đi.
Bên này, có rất nhiều người hờ hững đứng vây quanh xem trò vui. Không ít người nhìn rõ tướng mạo của cậu thiếu niên đó, trong lòng bất giác dấy lên cảm giác căng thẳng và thương xót.
Cô bé gái rất xinh xắn đứng ở một góc dãy ghế dài, mặt đẫm lệ, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám lên tiếng. Mà những gã đàn ông cao lớn đang vây quanh cậu thiếu niên kia lại tỏ ra vô cùng hung hãn, nhưng cậu ta tuyệt không có vẻ kinh hoảng, vẫn hiên ngang ngẩng đầu cười cười với bọn họ.
“Ai lên trước?” Cậu thiếu niên bày ra tư thế chiến đấu tiêu chuẩn.
Đám đàn ông cường tráng xông lên, bắt đầu đấm đá kịch liệt. Hình Nghị thầm khinh bỉ. Thứ nhất là khinh thường cậu thiếu niên kia, tuy rằng trông cậu ta có vẻ đã từng được dạy dỗ trong một gia đình quyền thế nhưng dù sao cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi. Hơn nữa, những tên lưu manh hung hãn này thực sự ra đòn còn tàn nhẫn hơn những cao thủ chiến đấu trong quân đội, e rằng cậu ta sẽ bị thua thiệt rồi. Thứ hai là khinh bỉ những gã đàn ông cao to này. Đối phó với một tên nhóc con mà lại còn ỷ đông hiếp yếu, ra tay tàn nhẫn, không chừa lối thoát.
Thân là Sĩ quan chỉ huy, hắn đương nhiên luôn mang một khẩu súng bên mình. Hắn không giống Kỳ Lân, tự hạ thấp mình đi đấu võ với hai người đàn ông vớ vẩn ở bên kia. Hắn chỉ hờ hững rút súng ra, chậm rãi bước tới gần, kề họng súng vào gáy một tên to con trong số đó.
Gã đàn ông đó cứng người, chuẩn bị phản kháng. Hình Nghị nhấc một cánh tay lên, đánh trật khớp vai của tên đó. Tên đó đau đến mức rống lên như một con thú hoang, những tên khác nghe thấy tiếng kêu đau đớn đó thì đều dừng lại. Còn cậu thanh niên ở giữa đám người đã ăn mấy đòn nhưng ý chí chiến đấu vẫn rất quật cường, cũng kinh ngạc ngước mắt nhìn Hình Nghị chằm chằm.
“Cút hết cho tôi!” Hình Nghị lạnh nhạt nói.
Mấy gã đàn ông bỉ ổi này vốn chỉ thấy cô bé xinh đẹp kia đứng một mình, nổi máu càn quấy muốn sờ mó một chút nên mới dẫn tới ẩu đả với cậu thiếu niên kia. Lúc này, thấy Hình Nghị thì biết chắc gặp phải kẻ mạnh rồi, cũng rất thức thời, lập tức biến sạch. Đám đông vây xem cũng tản dần, thế nhưng vẫn có nhiều người vẫn lén nhìn Hình Nghị và đôi bạn trẻ kia.
Hình Nghị thu khẩu súng lại, lạnh lùng nhìn cậu nhóc. Cô bé kia tầm khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, lập tức tiến lên, kéo cậu ta lại, hỏi han: “Em không sao chứ?”
Tuy đầu vẫn còn đang chảy máu nhưng cậu ta không hề để ý tới tình trạng của mình, xua tay, nhìn Hình Nghị không chớp mắt. “Chú là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.