Biên tập: R Bê Đê
" Một khi đã mất đi ý thức, không gì có thể cứu vãn. "
Phương Hoà ngủ một giấc vô cùng ngon vì cậu có một giấc mơ tuyệt vời, trong mơ cậu không chỉ có thể đẩy ngã Lê Chấn, còn có thể đè hắn dưới đất mà hôn, cậu nằm mơ cười cũng tỉnh, chi nên khi cậu mở mắt ra, dưới đấy mắt đều là ý cười.
Lê Chấn vẫn mở mắt cả đêm nhìn cậu, Phương Hoà mới tỉnh dậy, Lê Chấn giơ tay xoa đầu cậu.
Phương Hoà dụi đầu vào tay Lê Chấn, từ trên giường đứng lên, cả người không có chỗ nào không khoẻ, ngoại trừ cái bụng đang đói meo.
Lê Chấn nhìn bộ dáng cậu giống như chẳng nhớ gì về ngày hôm qua, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Nhóc con này có phải chẳng nghĩ ngợi gì không? Cả hai lần, chẳng lẽ em ấy đều nghĩ mình nằm mơ à?
Lê Chấn duỗi tay bế mèo con lên, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của mình. " Mèo Con, chúng ta cần nói chuyện. "
Nhưng mà gương mặt hắn vốn lạnh như Diêm Vương, lạnh đến mức không thể lạnh hơn, đột nhiên lại nghiêm túc như vậy khiến Phương Hoà cảm giác như mình sắp bị đánh đòn vì làm sai gì vậy. Vốn dĩ cậu còn đang chìm đắm trong cảm giác vui vẻ trong mơ, cho nên Phương Hoà lập tức giơ móng vuốt.
" Tôi đói bụng. "
Lê Chấn nhìn cái bụng xẹp lép của cậu, ngón tay vân vê lỗ tai mèo. " Vậy ăn cơm trước, ăn xong chúng ta nói chuyện sau. "
Phương Hòa gật đầu, Lê Chấn ôm cậu đi ra ngoài.
Lần này Lê Chấn chuẩn bị nấu cho cậu trứng chưng với tôm nõn và trứng, nếu chỉ ăn mỗi bắp, Lê Chấn vẫn lo lắng cho dạ dày của động vật ăn thịt như mèo con sẽ không chịu được. Nhưng mà nhóc con này thích ăn bắp, vậy thì hắn sẽ tìm tôm to, làm thành một món thanh đạm cho cậu.
Lúc Lê Chấn bóc vỏ tôm, Phương Hoà ngồi xổm trên bàn nhìn hắn bận rộn thành thạo xử lý món ăn, càng nhìn càng thấy hoảng hốt, cậu hình như đã bỏ sót điều gì đó, cậu nhận ra cậu không nhớ hôm qua cậu ngủ như thế nào, chẳng lẽ cậu giết tang thi mệt quá, lúc ngâm mình trong hồ thì ngủ quên? Rồi được Lê Chấn ôm về phòng? Phương Hoà vỗ trán mình, mơ màng nhớ ra hình như cậu còn phát sốt.
Nhưng mà trừ giấc mơ kia thì cậu chẳng nhớ được gì nữa, Phương Hoà cố nghĩ một hồi nhưng vẫn chẳng nhớ được gì, trí nhớ của cậu có chút không tốt lắm, chuyện kiếp trước cũng quên khá nhiều, nếu không gặp được gì đó kích thích thì cậu vẫn luôn trong trạng thái " quen quen nhưng không biết đac thấy ở đâu. "
Nhưng mà rõ ràng là chuyện mới hôm qua, tại sao cậu lại không nhớ được chứ? Phương Hoà nghĩ mình phải nói chuyện này với Lê Chấn.
Bên kia, Lê Chấn đã chuẩn bị xong nguyên liệu, lần này hắn không dùng nồi to nữa, hắn lấy hai hòn đá kê lên làm kệ bếp rồi tìm trong đống đồ bếp mà Phương Hoà tích chữ một cái nồi hầm nhỏ đặt đồ ăn vào chưng.
Lê Chấn quay đầu nhìn Phương Hoà nằm trên bàn, hai chân trước ôm lấy đầu, hắn vội vàng đi qua. " Khó chịu sao? "
Phương Hoà lắc đầu, buông chân ra nhìn Lê Chấn. " Ý thức của tôi hình như có chút vấn đề. "
Lê Chấn cả kinh, đặt tay lên đầu Phương Hoà. " Để tôi nhìn thử. "
Phương Hoà gật đầu, ngồi xổm trên bàn, đã từng có kinh nghiệm một lần bị Lê Chấn tham dò ý thức, cậu không hoảng sợ nữa, cũng không thấy khẩn trương.
Tinh thần lực của Lê Chấn cẩn thận đi vào đầu Phương Hoà, hắn dùng tinh thần lực chải chuốt ý thức cậu một lần, không có ý định nhìn trộm kí ức. Sau khi tỉ mỉ xem xét, chậm rãi thu tinh thần lực về, nhìn Phương Hoà, Lê Chấn trở nên căng thẳng, hắn cắn chặt hàm, tình trạng của Phương Hoà đang trở nên không mấy lạc quan.
Lê Chấn từng tiến vào ý thức của không ít người, cũng từng giúp không ít người chữa lành ý thức bị hư hại, chi nên đối với ý thức của nhân loại, hắn biết rất rõ.
Nhưng mà Phương Hoà cảm giác không sai, trong ý thức của cậu có dấu hiệu rất nhỏ về sự suy yếu, nếu tình trạng này kéo dài thì toàn bộ ý thức của cậu sẽ dần tiêu tán, cậu rất có khả năng sẽ biến thành một con mèo thật sự.
Rốt cuộc tại sao lại xảy ra vấn đề này? Tại sao ý thức của Phương Hoà đột nhiêm trở nên suy yếu? Lê Chấn lo lắng đến mức lòng như lửa đốt.
" Lê Chấn? " Phương Hoà ngẩng đầu nhìn hắn, cậu nhận ra Lê Chấn đang vô cùng lo lắng.
Lê Chấn chống tay lên bàn, đề cho tầm mắt mình và Phương Hoà đối diện nhau. " Mèo Con, tôi không biết có chỗ nào không đúng nhưng tình trạng của em hiện tại đúng là xảy ra vấn đề. "
Phương Hoà nhìn cái đuôi bị mình vô thức vung ra trước, nhìn lông xù ở đuôi mình, rong lòng cậu ngứa ngáy, rất muốn nhào qua chơi một phen, cho dù nghe được sự nghiêm trọng trong lời nói của Lê Chấn, cậu cũng không nhịn được, móng vuốt giật giật, Phương Hoà cố gắng nhẫn nhịn, nhìn Lê Chấn. " Vấn đề gì? "
Lê Chấn im lặng một hồi, sau đó ngồi xuống đế, ôm Phươmg Hoà đặt lên đùi mình. " Có một chuyện mà tôi phải nói với em trước, em nhớ pháp quyết trong ngọc bích không? Đó là một bộ pháp có thể giúp động vật có tinh tính hoá hình. "
Hoá hình? Hai chân trước của cậu lập tức đạp lên ngực Lê Chấn, vươn đầu kể sát mặt hắn. " Anh nói thật ra tôi có thể hoá hình? Hoá hình là biến thành người đúng không? Kiểu vừa là mèo vừa là người hả? "
Lê Chấn gật đầu, " Em muốn hoá thành người sao? "
" Đương nhiên rồi! Làm mèo cũng tốt nhưng mà... "
Phương Hoà hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt Lê Chấn, có chút không biết nói sao mới tốt, làm mèo một thời gian này tuy rằng có nhiều bất tiện nhưng vẫn rất thoải mái, nhưng mà nếu là mèo thì cậu và Lê Chấn chẳng phải sẽ mãi mãi không thể tiến thêm một bước sao? Bây giờ có cơ hội rồi, cậu tất nhiên muốn hoá hình, Phương Hoà còn nhớ hình ảnh mình bổ vào vào lòng Lê Chấn thế nào đây nàyz
" Nhìn biểu tình của anh có phải là hoá hình có vấn đề không? " Phương Hoà hỏi một câu chock trúng trọng tâm.
Lê Chấn hơi gật đầu, dùng trán mình cọ đầu Phương Hoà, chậm rãi nói. " Hoá hình rất vất vả và nhiều rủi ro, nếu thất bại, có thể em vĩnh viễn sẽ trở thành một con mèo, hơn nữa, ý thức của em cũng dần mất đi.
Trái tim Lê Chấn co rút đau đớn, trong pháp quyết chỉ nói về nhiệt độ cơ thể tăng cao, nếu duy trì tu luyện, hạ nhiệt độ xuống thì an toàn vượt qua, nhưng tại sao ý thức của Phương Hoà vẫn dần suy yếu?
Lê Chấn thầm oán hận pháp quyết kia không có lý giải rõ ràng. Tuy rằng nó có thể giúp hắn ức chế được bản năng tang thi và đề cao thực lực của hắn rất nhiều, nhưng hiện tại hắn tình nguyện mình chưa bao giờ tu luyện.
Nếu, ý thức của Phương Hoà dần dần biến mất...
Hắn cũng sẽ vứt đi ý thức nhân loại của mình, làm một con tang thi vô tri, ôm mèo con của hắn, lang bạt mạt thế.
Phương Hoà nhớ tới động tác vung đuôi theo bản năng của mình, vốn tưởng rằng mình chỉ là muốn chơi, chẳng lẽ là do ý thức nhân loại của cậu đang suy yếu sao?
" Một khi đã mất đi ý thức, không gì có thể cứu vãn. " Lê Chấn giải thích với cậu, âm thanh trầm thấp.
Cho nên, sau này rất có thể cậu sẽ không có việc gì làm liền chơi với cái đuôi của chính mình? Phương Hoà quay đầu, nhìn cái đuôi toàn lông của mình, lỗ tai giật giật, không sao, không sao, nếu thế thật thì cũng chỉ có Lê Chấn thấy, người khác không thấy là được rồi.
Hiển nhiên, trọng điểm của cậu lệch với Lê Chấn.
" Hơn nữa, hôm qua em bỗng dưng sốt cao là một bước tất nhiên của hoá hình, vô cùng vất vả. " Lê Chấn chậm rãi nói tiếp.
Phương Hoà thấy không sao, lắc đầu. " Vất vả cũng không sao, anh nói hôm qua tôi sốt cao, nhưng mà tôi chẳng nhớ gì cả. "
Phương Hoà vô tình nói một câu, ruột gan Lê Chấn lập tức đau nhức, duỗi tay vuốt lưng cậu. " Có lẽ là đã xảy ra vấn đề, ảnh hưởng đến ý thức của em, Mèo Con, hay là em đừng hoá hình nữa... "
Nhưng nhìn ánh mắt bỗng nhiên buồn bã của cậu, Lê Chấn im bặt.
Tuy rằng Phương Hoà biết Lê Chấn nói vậy lag lo cho mình nhưng mà nghe hắn nói vậy cậu vẫn thấy vô cùng chua xót, cho nên người ta nói yêu thầm toàn cứt đúng là không sai. Cậu muốn gần hơn một bước với Lê Chấn, nhưng mà giờ cậu vẫn là một con mèo choai choai đáng yêu, mấy cái hành động gần gũi của với Lê Chấn có khác gì là thú cưng làm nũng với chủ nhân đâu?
U là trời.
" Mèo Con " Lê Chấn nâng mặt đầu đối diện với mình. " Tôi hy vọng em có thể hoá hình, nhưng tôi cành mong em sẽ bình an. "
Móng vuốt của Phương Hoà vỗ vỗ cánh tay Lê Chấn như an ủi. " Mấy chuyện khổ hơn tôi cũng từng trải qua, không thử thì sao biết được. Hơn nữa, lúc chúng ta tu luyễn thực lực anh tăng nhanh như vậy, dị năng sẽ càng ngày càng mạnh, anh nhất định có thể giúp tôi ổn định ý thức, sau đó tôi có thể hoá hình rồi. "
Phương Hoà nói câu này nhắc nhở Lê Chấn, hắn ngồi ngay ngắn lại, duỗi tay đánh vào đầu mình.
" Sao vậy? " Phương Hòa khó hiểu nhìn Lê Chấn.
Lê Chấn đột nhiên nắm lấy chân trước của cậu, nói. " Mèo Con, chuyện hoá tình để sau đã, pháp quyết kia chúng ta bàn một chút, cho tôi một chút thời gian. "
Cơ thể của hắn bây giờ là nửa người nửa tang thi vốn không có hơi thở sự sống, trong tình huống này mà song tu nhất định sẽ khiến Phương Hoà rơi vào nguy hiểm, không bình đẳng song tu nhất định có vấn đề.
Lê Chấn lập tức mang ngọc bích ra lật xem kĩ càng pháp quyết, ở trên mặt không có lí giải tươmg quan nhưng hắn mơ hồ cảm thấy mình đã bắt được trọng điểm.
" Anh muốn làm gì? " Tên ngu ngốc Lê Chấn này cứ thích nói chuyện không đầu không đuôi làm cậu chẳng biết đường nào mà lần.
" Pháp quyết trong ngọc bích à công pháp tu luyện của hai người, nói cách khác thì chính ta song tu, tôi cho rằng thân thể của tôi hiện tại không thích hợp tu luyện, rất có thể ảnh hưởng đến việc hoá hình của em. Mèo Con, cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết. " Nói xong, hắn kiên định nhìn Phương Hoà.
Phương Hoà theo phản xạ gật đầu, nhưng mà toàn bộ sự chú ya của cậu đều đặt trong một từ. Song tu gì cơ?
Lê Chấn ôn hoà gật đầu, sau đó đi chuẩn bị thức ăn cho cậu. Hắn biết đầu lưỡi của mèo không ăm được đồ nóng, tìm một cái chậu nước lạnh giúp cậu làm nguội đồ ăn.
Phương Hoà rất nhanh bị hương vị thơm nức này mê hoặc, cậu ngồi xổm nhìn bát sứ trắng trong chậu nước lạnh, một bát trứng chưng ngô và tôm nõn vô cùng ngon mắt, những viên bắp vàng óng ánh, tôm to được bóc vỏ hồng nhạt, còn có trứng gà, Lê Chấn còn rưới lên mặt một chút dầu mè, cậu nhìn thôi mà nước miếng đã chảy ra rồi.