Biên tập: R Bê Đê
Lê Chấn vỗ vỗ đầu Cầu Trắng. " Tôi khiến nó nghĩ bản thân là một con báo. "
Phương Hoà cúi đầu ăn, Lê Chấn ngồi trên ghế nhìn cậu, động tác chưa từng thay đổi, Phương Hoà nháy mắt cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cũng có chủ chua xót, cậu từ trên bàn nhaye xuống chân Lê Chấn. " Anh đừng mặt mày ủ rũ nữa, hay anh ăn gì đi? Hay đi làm thí nghiệm? "
" Tôi không đói, tới phòng thí nghiệm đi, em đi cùng tôi không? " Lê Chấn xoa nắn nệm thịt của cậu.
" Tôi ra ngoài đi dạo một chút " Nói thì nói vậy nhưng thật ra Phương Hoà muốn ra ngoài xem hai đứa ngốc kia có đang giết tang thi không, cậu muốn kiếm tinh hạch.
Lê Chấn duỗi tay xoa xoa lưng Phương Hoà, sau khi lần nữa xác định cậu không sao mới cẩn thận nói. " Cẩn thận một chút, nguy hiểm phải trở về ngay. "
Phương Hoà dụi đầu vào tay hắn. " Anh đi đi, tôi ra ngoài đây. "
Phương Hoà ra khỏi không gian, chạy một vòng trong kho hàng vẫn không thấy đàn em tang thi và mèo nhỏ đâu,, Phương Hoà ra ngoài, lúc nhìn tình cảnh bên ngoài, cậu líu lưỡi. Thi triều lần này không biết dữ dội hơn lần trước cậu và Lê Chấn bao nhiêu lần, nhưng đàn em đội mèo nhỏ lên đầu dùng một đêm giết sạch sẽ, trên đất la liệt xác tang thi.
Phương Hoà nhảy lệ bờ tường, tìm kiếm hai đứa ngốc kia khắp nơi, sau đó tìm thấy một lớn một nhỏ ngồi trong một góc.
Đàn em tang thi ngồi trên hai cái xác tang thi khác, tay bỏ tinh hạch vào miệng nhau rôm rốp, tay còn lại nhẹ nhàng gãi cổ của mèo nhỏ, giống hệt động tác thường ngày của Lê Chấn, mà mèo nhỏ được gãi cũng nheo mắt nghiêng đầu cọ vào tay nó, nhìn dáng vẻ rất hưởng thụ.
Phương Hoà đứng yên lặng trên tường một lúc, móng vuốt che mặt, vậy là thường ngày Lê Chấn vuốt lông cho cậu, mặt cậu cũng ngốc nghếch giống vậy hả?
Phương Hoà nhảy xuống, mèo con tang thi lập tức mở mắt. Hai mắt như hai viên hắc diệu thạch nhìn cậu, trong miệng phát ra âm thanh non nớt của mèo sữa. Nháy mắt, trái tim của Phương Hoà bị hoà tan, vứt năng lực và dị năng đáng sợ của nó ra sau đầu, chạy qua dùng chân trước vỗ vỗ đầu mèo nhỏ.
Mèo nhỏ cũng dụi dụi đầu vào móng vuốt của cậu, bộ dáng ngoan ngoãn làm nũng, Phương Hoà lần thứ hai thấy Lê Chấn nghĩ sai rồi, nhóc con này nào phải mèo con ý thức đơn giản.
Chờ tới lúc nó lại run rẩy thân mình, bò vào trong bụng cậu thì Phương Hoà đen mặt, vội vàng tránh qua một bên, móng vuốt đè lại đầu của mèo nhỏ, vợt một con cá trong không gian ra.
Con cá vùng vẫy trong nháy mắt bị mèo nhỏ bắt được, biến thành thịt nghiền. Khoé miệng Phương Hoà giật giật, mèo nhỏ dùng cả người cọ cọ chân trước của cậu, cúi đầu ăn thịt cá.
Một con mèo con không lớn hơn cái bắp ngô vậy mà ăn sạch một con cá to hơn thân mình mấy lần, Phương Hoà muốn trợn mắt luôn, một đứa hai đứa, đứa nào cũng là phường tham ăn, rốt cuộc từng đó đồ bị hai đứa này ăn chạy đi đâu hết rồi?
Phương Hoà nhìn thoáng qua tang thi đàn em ngồi một bên ăn tinh hạch, lãng phí nhất vẫn là đây, ăn nhiều tinh hạch như vậy mà chẳng tăng cấp bậc lên được tí nào.
Phương Hoà nhìn mèo nhỏ lại tiếp tục bò qua, cậu dùng móng vuốt đẩy nó ra khỏi bụng mình, một bên cũng đang nghĩ có nên đặt cho nhóc con này và đàn em số 2 một cái tên không, một bên cân nhắc muốn hay không cấp này mèo con khởi cái tên, sau này cũng dễ gọi hơn. " Đặt tên cho mày là Cầu Trắng đi, còn nó là Tiểu Tang. "
Lê Chấn mới ra khỏi không giam thì nghe được câu này của Phương Hoà, thần kinh đang căng chặt thoáng chốc được thả lỏng.
" Tên không tồi. "
Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn ngồi xổm bên cạnh mình, cậu đứng dậy, hai chân trước dẫm lên đầu gối của hắn, duỗi cổ nhìn hắn. " Sao rồi? "
Theo động tác của Phương Hoà, bụng nhỏ liền lộ ra, Cầu Trắng lập tức chui vào, cọ đầu vào cái bụng mềm mại của cậu híp mắt trông rất thoả mãn.
Cả người Phương Hoà cứng đờ, đang định dùng chân đẩy đầu của Cầu Trắng ra thì Lê Chấn nhanh hơn một bước túm lấy nó. " Tôi muốn lấy một chút máu của nó làm hàng mẫu. "
Mèo con này đúng là không bình thường, Lê Chấn muốn lấy máu nó về làm thí nghiệm cũng đúng. Phương Hoà chờ Lê Chấn lấy máu xong, " Anh muốn lấy tiếp không? "
Lê Chấn lấy máu xong tiện tay ném Câud Trắng vào lòng tang thi đàn em, sau đó bế Phương Hoà từ dưới đất lên. " Không, chúng ta đi lấy thiên thạch, nó mới là thứ quan trọng. "
Những thí nghiệm nên làm hắn đều đã làm, có lẽ bây giờ chỉ có khối thiên thạch kia mới có thể thay đổi cục diện.
" Từ từ đã, tôi còn chưa có lấy tinh hạch. Cầu Trắng, mang tinh hạch ra đây cho anh. " Phương Hoà nhìn nhóc mèo con đang bò trên đầu tang thi kia nói. Phương Hoà nghĩ mèo con phải dạy từ khi còn nhỏ, bằng không về sau lén giấu đồ thì phải làm sao?
Cầu Trắng mở đôi mắt đen lúng lính nhìn Phương Hoà, sau đó vô số tinh hạch giống như thác rơi xuống đất, trong đó thế mà có lẫn vài viên tinh hạch của tang thi tiến hoá.
Cứ như vậy bọn họ bắt đầu lên đường. Lê Chấn lấy xe ra, bế Phương Hoà ngồi vào xe. Phương Hoà thấy hắn không có ý định cho Tiểu Tang và Cầu Trắng lên xe nhìn ghé ra cửa sổ nhìn. Tiểu Tang thế mà lại leo lên đuôi xe, ngồi vững vàng, trên đầu nó Cầu Trắng đang nằm rất an ổn.
Khởi động xe xong, Lê Chấn dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi, sự thật chứng minh mang theo Câud Trắng là một lựa chọn không mấy sáng suốt, tuy rằng thi triều đã bị bọn họ giết được kha khá nhưng bên ngoài số lượng tang thi vô cùng đông đảo, chúng nó cảm ứng được sức mạnh của Cầu Trắng, rất nhanh đã tụ lại xung quang xe của họ.
Lúc đầu còn tốt, Lê Chấn có thể vừa lái xe đâm văng chúng, vừa có thể dùng tinh thần lực ném chúng đi nhưng càng ngày số lượng tang thi càng đông, đường phía trước cũng càng khó đi hơn.
Lê Chấn hiếm thấy tức giận, thấp giọng chửi một câu, quay đầu nhìn một lớn một nhỏ ngồi phía sau xe, nhíu mày. Lúc Phương Hoà nghĩ rằng hắn sẽ phát hoả thì Lê Chấn đã ném về đường đi phía trước bảy, tám quả cầu điện.
Không đợi cậu nhìn thấy uy lực của bảy tám quả cầu điện, Lê Chấn đã che mắt cậu, Phương Hoà chỉ có thể cam chịu, cậu biết ánh sáng từ từng đó quả cầu điện có thể khiến mắt mình bỏng rát.
Chờ Lê Chấn lấy tay ra thì trước mắt cậu đã là những thi thể cháy đen, lúc xe chạy qua lập tức biến thành tro bụi. Phương Hào mở to mắt nhìn Lê Chấn đạp chân ga, móng vuốt giật giật, đặt lên trước ngực hắn, vuốt từng cái từng cái giúp hắn thuận khí.
Nhẹ nhàng nói. " Bớt giận, bớt giận. "
Nói xong cậu lại thấy có chút chột dạ. Ủa? Hắn làm gì có hô hấp, lấy khí đâu cho cậu thuận?
Lê Chấn cúi đầu thoáng nhìn Phương Hoà, phẫn nộ trong lòng lập tức tiêu tan, hắn duỗi tay vuốt ve lưng mèo, cần lấy móng vuốt của cậu. " Xin lỗi, có doạ em không? "
Không sợ nha, còn rất kích thích, nhưng những lời này Phương Hoà không nói ra. Trái lại, cậu còn gật đầu, nói, " Anh còn lãng phí cầu điện của tôi. "
" Không lãnh phí " Lê Chấn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Hoà theo ánh mắt hắn nhìn theo. Tiểu Tang và Cầu Tráng đang thu lại những viên tinh hạch trên đất, đúng là không lãng phí.
" Nhưng mà tang thi vẫn sẽ bị Cầu Trắng hấp dẫn mà xông ra, anh định dùng hết cầu điện để giết tang thi à? " Phương Hòa nghiêm túc nói.
Lê Chấn gật đầu, " Là tôi sơ suất."
Nói xong, Lê Chấn dừng xe, ôn Phương Hoà xuống xe, ngay lập tức, Tiểu Tang và Cầu Trắng xuất hiện bên người hắn, Lê Chấn đặt Phương Hoà lên nóc xe, sao đó duỗi tay xách Câud Trắng đặt lên theo.
Phương Hoà thấy tay Lê Chấn đặt lên đầu Câud Trắng lập tức nhảy qua ôm lấy tay hắn. " Anh định che tinh hạch cho nó? Anh làm vậy sẽ tốn rất nhiều dị năng, nguy hiểm lắm! "
Lần trước giúp Lương Tư che tinh hạch đã đủ khiến Phương Hoà đau hết cả đầu rồi. Cầu Trắng còn mạnh hơn Lương Tư, vậy không phải Lê Chấn sẽ càng gặp nguy hiểm nhiều hơn sao?
" Nó không giống Lương Tư, tôi có thể dùng cách khác. " Lê Chấn nhìn Phương Hoà nói
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Phương Hoà, hắn nói tiếp. " Tôi không thể thay đổi ý thức của Lương Tư nhưng mà Cầu Trắng thì có thể, nó hấp dẫn nhiều tang thi như vậy vì nó phát ra khí tràng là sinh vật yếu ớt. Năng lượng mạnh mẽ nhưng thân thể yếu ớt, chính vì vậy mà khiến tang thi chú ý, nói cách khác, thứ thật sự hấp dẫn tang thi là virus trong người nó.
Phương Hoà vẫn chưa hiểu lắm, nhìn nhóc mèo con đang run lẩy bẩy bên cạnh. " Làm thế nào để nó mạnh lên? "
" Sức mạnh trong cơ thể nó rất lớn nhưng mà bề ngoài vẫn chỉ là một con mèo sữa mới sinh ra không bao lâu, nó cần mèo mẹ bảo vệ, việc tôi muốn làm chính là thay đổi ý thức về vấn đề này của nó. "
Phương Hoà hiểu được. " Có nguy hiểm gì đến anh không? "
Lê Chấn duỗi tay nắm lấy móng vuốt của cậu, kiên định nói " Không sao đâu. "
Phương Hòa lui về phía sau một bước, " Vậy anh thử đi. "
Lê Chấn nhìn " đàn em " là một con mèo sữa chưa lớn bằng một bàn tay của mình, sợi dây tinh thần lực vươn ra thăm dò.
Chờ động tác của Lê Chấn dừng lại, Phương Hoà cũng cảm thấy được Câud Trắng chậm rãi thay đổi, nó vững vàng ngồi xổm bên cạnh cậu, toả ra một khí thế uy hiếp không hề nhẹ, lúc Lê Chấn buông tay ra, Cầu Trắng không còn run lẩy bẩy nữa, tứ chi vững vàng hơn, đôi mắt đen cũng trở nên sắc bén, một con mèo con nhỏ như vậy lại toả ra sự uy nghiêm to lớn.
" Anh làm như nào vậy? " Phương Hoà ngạc nhiên vô cùng.
Lê Chấn vỗ vỗ đầu Cầu Trắng. " Tôi khiến nó nghĩ bản thân là một con báo. "
" Báo à... " Dù sao cũng là động vật họ mèo, không kém, không kém.
Phương Hoà nhìn Cầu Trắng nhảy khỏi nóc xe, vô cùng đẹp mắt nhảy lên đầu Tiểu Tang, thân thể nhỏ bé nhưng động tác đúng là giống hệt với loài thú săn mồi, sự tương phản mãnh liệt với Cầu Trắng nhỏ run rẩy khiến cậu sửng sốt, qua một hồi, Phương Hoà đột nhiên ôm bụng cười ngã vào trong xe.
(*) Giải thích một chút về vụ của Cầu Trắng. Ý Lê Chấn là nó mạnh thiệc nhưng mà bản chất nó vẫn là một con mèo mới sinh được mấy ngày, cho nên nó cần mèo mẹo bảo vệ, vì nó cần thế nên nó toả ra cái cảm giác là nó yếu ớt vl và nó không có sức tự vệ, vì nó toả ra cái cảm giác này nên tang thi sẽ thấy nó không có sức phòng vệ gì, mà ăn được nó thì sẽ mạnh lên nên mới đuổi theo nó, kiểu vậy á.