Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 8:




Biên tập: R Bê Đê
"Phương Hoà cảm thấy mình cả ngày vất vả xem ra vẫn đáng, ít nhất cậu có thể tìm được con sen nhà mình."
May mắn Phương Hoà hiện tại là một con mèo, tính dẻo dai và thân thể nhanh nhẹn giúp cậu bước chuẩn xác vào lề sách bên ngoài.
Đứng trên rìa cửa sổ chật hẹp hơn hai mươi tầng khiến Phương Hoà không dám manh động, vuốt mèo lộ ra bấu chặt vào mép cửa sổ, cậu quan sát xung quanh một lúc rồi điều chỉnh tâm trạng, cuối cùng mới dám di chuyển.
Rìa cửa sổ của tầng tiếp theo cũng rất hẹp, đối diện song song với chỗ cậu đang đứng, nếu Phương Hoà trực tiếp nhảy xuống tuyệt đối là không thể nào, nhưng trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng bây giờ thì cậu chỉ có thể cắn răng đi xuống thôi.
Phía ngoài toà nhà được thiết kế mặt gạch nâu, cũng may không phải loại gạch lát trơn bóng, Phương Hoà dùng vuốt cào cào vài cái, xác định mặt tường chịu được móng vuốt của mình thì mới chuẩn bị xuống.
Phương Hoà bấu chặt vào tường, cẩn thận từng li từng tí nhích dần xuống phía dưới, mỗi lần cậu dịch xuống là móng mèo như lưỡi câu cố định vào trong tường, cứ như vậy mà Phương Hoà chậm chạp xuống tầng dưới.
Chờ lúc xuống tới cửa sổ tầng dưới, Phương Hoà cẩn thận đặt chân xuống lề sách, vậy là được một tầng.
Phương Hoà ẩn ẩn thấy vui mừng, cũng may giờ cậu là mèo, thân thể nhẹ nhàng còn nhìn rõ ràng trong bóng tối, nếu mà không thấy gì đi leo cửa sổ giờ này chắc chắn sẽ ngã chết, mạng mèo may mắn có được sẽ đi tong luôn.
Vất vả xuống được tầng hai, Phương Hoà thấy mình sắp bị liệt tới nơi rồi bèn ngồi ở cửa sổ nghỉ ngơi, nhìn bầu trời dần dần trắng lên, nhắm chừng cũng hơn bốn giờ rồi, trời đã sắp sáng.
Phương Hoà thấy nghỉ ngơi đủ rồi thì phi thân nhảy lên cây cạnh toà nhà, lúc chân chạm đất cậu xúc động muốn khóc, đời mèo quá khó khăn, Phương Hoà nhìn lên toà nhà cao lớn, nhà con sen ở tận tầng 22 lận, đối với một con mèo con mới hai tháng tuổi, có thể leo xuống từ tầng 22 đúng là đỉnh cao miêu sinh rồi.
Phương Hoà không nhanh không chậm chạy ra khỏi khu nhà, trong đầu nhớ lại cảnh ven đường khi ngồi trong xe Lê Chấn, cậu chạy trên con đường dẫn tới bãi đỗ xe lần đầu gặp hắn.
Không khí và phong cảnh đều rất yên bình, Phương Hoà cảm thán trong lòng, ở mạt thế sẽ không còn nơi nào yên tĩnh như vậy nữa.
Phố phường phồn hoa và thanh bình sau này dần biến mất, thay vào đó là những xác chết biết đi đầy đường, kiến trúc đô thị cũng sẽ dần mai một, cuối cùng chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn.
Tuy Phương Hoà nhớ được đường đi, nhưng cậu vẫn chỉ là một con mèo con, cậu chỉ có thể đi trên lề đường đầy cây xanh thôi.
Nếu là bình thường, đường đi quanh co nhiều ngã rẽ cỡ đó sẽ khiến cậu bị lạc mất một lúc, nhưng chẳng biểu sao Phương Hoà luôn chắc chắn đường mình đi là chính xác, và thật sự không sai chỗ nào.
Lúc qua đoạn đường có đèn giao thông, Phương Hoà dừng mại nhìn móng chân mình bị ma sát có chút đau nhức, cậu nhẹ nhàng đưa lên thổi một cái. Móng vuốt của mèo con hai tháng tuổi vẫn còn chưa cứng cáp đâu, từ tầng hai mươi hai leo xuống, rồi lại đi một đoạn đường xi măng sỏi đá làm chân cậu đau muốn chết.
Phương Hoà lần lượt thổi thổi mấy cái vuốt của mình, cậu xoa xoa ria mép, một đoạn đường dài cậu vẫn luôn chạy, bây giờ cậu mệt quá rồi. Phương Hoà nghĩ thầm, khi nào gặp Lê Chấn, cậu nhất định phải bảo hắn mua cho mình thật nhiều thật nhiều cá khô xem như bồi thường công lao cậu ngàn dặm tìm người.
Trong lúc vung tay mèo, Phương Hoà vô tình đụng vào lục lạc hạt đào treo trên cổ, cậu dùng cái đệm thịt bị xây xước ứa máy chạm vào nó, khẽ kêu meo meo.
Đại khái ý của cậu là mang theo cái vòng này có chút... ngại.
Nhưng chẳng hiểu sao càng đeo càng an tâm, đầu mèo cúi xuống nhìn vòng cổ một chút, chẳng lẽ lục lạc này thật sự có công năng hộ thể trừ tà? Phương Hoà dùng vuốt mèo nâng hạt đào lên, cậu nghĩ cái vòng này chắc hẳn phải có gì đó thần kì.
Sau đó Phương Hòa lắc lắc đầu, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, cậu thấy mình có hơi ảo tưởng, mạt thế có rất nhiều thứ thần kì, ví dụ như dây chuyền có không gian chứa đồ nhưng mà dây chuyền có không gian đều làm bằng ngọc thạch.
Phương Hoà chấm dứt dòng suy nghĩ không thiết lực của mình, chờ đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên cậu liền chạy qua vạch kẻ đường. Phương Hoà không biết có ai nhìn mình như chuyện lạ không.
Cả đoạn đường mèo Phương Hoà chạy mệt muốn liệt luôn, cậu đói meo rồi, mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi, sắp tới giờ ăn trưa, Phương Hoà cũng sắp tới chỗ con sen nhà mình. Cậu nhìn toà nhà xa xa có thể là chỗ làm việc của Lê Chấn, mắt mèo híp lại.
Lúc trước nằm trong xe Lê Chấn, Phương Hoà chỉ để ý bãi đỗ xe ngoài trời kia mà không để ý tới toà nhà mang quốc hiệu cạnh đó.
Tuy Phương Hoà không biết rõ công việc cụ thể của Lê Chấn nhưng nhìn toà nhà uy nghiêm kia thì cậu có cảm giác ngoài các bệnh viện ra thì đây là nơi sẽ là ổ tang thi, khả năng bệnh độc kia có thể xuất phát từ nơi này.
Toà nhà vừa lớn vừa đẹp này khiến một con mèo nhỏ như Phương Hoà rất khó đi vào trong, đ xung quanh tòa nhà một vòng, Phương Hoà cũng không phát hiện ra được chỗ nào có thể chui vào, cửa kính phía trước thì cậu không mở nổi rồi.
Phương Hoà không cam lòng lại lật đật chạy tới chỗ để xe, cậu đang nghĩ có nên cào lên cái xe có vẻ đắt tiền này vài cái rồi chuông cảnh báo vang lên để chủ xe xuất hiện.
Cửa xe đột nhiên mở ra, Phương Hoà mở to mắt mèo vui mừng cái người mình mong nhớ cả ngày đang khoẻ mạnh hoàn hảo xuất hiện trước mắt.
Cảm ơn trời đất! Phương Hoà meo một tiếng nhào đến dùng bốn cái chân ngắn ngủn bấu vào ống quần Lê Chấn.
Lê Chấn nhíu mày, đưa tay túm gáy mèo con lên nhìn. "Mèo Con?"
"Meo." Phương Hoà ngoan ngoãn kếu một tiếng đáp lại, trước hết cậu cần xây dựng lòng tin với con sen, sau này cậu có làm gì đó kinh hồn Lê Chấn còn dễ chấp nhận được.
Lê Chấn một tay ôm lấy Mèo Con nhà hắn, nghĩ xem sao nhóc con này lại có mặt ở đây, chẳng lẽ là Trần Uy Minh mang đến?
Chờ tới lúc nhìn thấy bốn cái móng mèo bẩn hề hề còn đang ứa máu thì mặt hắn dần lạnh đi, Lê Chấn nghĩ chắc chắn là Trần Uy Minh trước khi rời đi không đóng cửa cẩn thận là Mèo Con chạy ra khỏi nhà rồi cứ thế một con mèo con chạy tới tận đây.
Lúc thấy mặt Lê Chấn toả ra khí lạnh Phương Hoà không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Thật ra trên vuốt mèo không chỉ có máu, đa phần mấy cái dịch đỏ đỏ phần lớn là tương cà cậu làm đổ trên sàn.
Lê Chấn kiểm tra một hồi thì cũng nhận ra đa số không phải máu, nhưng mà nệm thịt hoa mai của mèo con đúng là đã bị mài xước, thấy vậy Lê Chấn cũng chẳng để tâm tới việc tại sao chân mèo con lại có tương cà.
Lê Chấn nhẹ nhàng xoa gáy mèo, "Ngoan, Mèo Con, giờ chúng ta về nhà."
Chỉ một câu nói bình thường như vậy cũng khiến Phương Hoà sửng sốt rồi lại thấy bồi hồi khó hiểu, "nhà".
Trước mạt thế, Phương Hoà vốn là một đứa trẻ mồ côi, bố mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn máy bay, cậu được cậu mợ chăm sóc. Sau khi mạt thế đến, Phương Hoà không bị biến thành tang thi, may mắn hơn, cậu còn sở hữu năng lực đặc biệt, cũng chính vì thế mà Phương Hoà bị chính cậu ruột của mình bán vào phòng thí nghiệm. Khi ấy, cậu vẫn là một đứa trẻ tám tuổi.
Lúc này, tuổi linh hồn của Phương Hoà đã hơn hai mươi, nhưng khi cậu nghe thấy Lê Chấn nói rằng cùng về nhà lại có một thứ cảm xúc không tên trào dâng trong lòng cậu. Ban đầu, cậu chỉ muốn lợi dụng Lê Chấn để chuẩn bị vật tư nhưng bây giờ Phương Hoà hoàn toàn bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cậu thật sự muốn cậu và Lê Chấn có thể dựa vào nhau vượt qua mạt thế tàn khốc, như người một nhà.
Lê Chấn ôm Mèo Con nhà mình vào trong xe, hắn vốn dĩ chỉ ra xe lấy đồ rồi quay lại nghe mấy người trong đội phân tích bằng chứng.
Sau một đêm, kết quả khám nghiệm cụ thể mới hoàn chỉnh, Lê Chấn cũng tính sẽ về nhà, nhưng kết quả nghiệm thi vẫn làm hắn thấy lo lắng, trong báo cáo cho thấy nạn nhận đang sống sờ sờ bị hung thủ từng miếng từng miếng "ăn" chết.
Xem xét kĩ kết quả cho thấy vết răng để lại trên cơ thể nạn nhân đều là vết răng người, không phải loại động vật nào. Điều này làm mọi người trong tổ phát run, tên hung thủ này so với vụ án phanh thây lúc trước còn kinh tởm hơn, kẻ này càng vô cảm máu lạnh, hoặc là một tên tâm lý vặn vẹo đến mức biến thái.
Nhưng mà bây giờ Lê Chấn không định quay lại phòng làm việc, những gì có thể làm hắn đã làm hết rồi, cũng bàn bạc với Trần Uy Minh những manh mối quan trọng, việc cuối cùng là đi tra xét toàn bộ mà thôi, Lê Chấn thấy mình không giúp thêm được gì nữa, hắn vẫn nên về nhà băng bó cho mèo con thôi.
Phương Hoà bị Lê Chấn đặt lên đùi, cậu rướn người, mắt to tròn tỉ mỉ nhìn Lê Chấn, sắc mặt vẫn hồng hào, chưa mất đi huyết sắc. Dù tăng ca cả đêm nhưng xem ra vẫn tốt, không có chỗ nào giống như bị nhiễm bệnh độc, Phương Hoà dần an tâm.
Trong hiểu biết của Phương Hoà, người bị thi hoá rất dễ nhận biết, chỉ cần bị nhiễm bệnh thì rõ nhất là mặt trắng bệch không có sức sống, mắt đỏ lên, dần dần mất đi lí trí, toàn bộ quá trình tang thi hoá chỉ xảy ra vỏn vẹn nửa giờ.
Đương nhiên dị năng giả thì không giống vậy, họ giống với tang thi ở chỗ trước khi biến đổi sẽ mê man sốt cao, sau đó cơ thể mất nước nghiêm trọng. Người nào thời gian hôn mê càng lâu thì dị năng của người đó càng mạnh, nhưng cũng có nhiều người vì sốt cao mà chết.
Mắt thấy Lê Chấn thật sự không có chuyện gì Phương Hoà mới an tâm, bây giờ chỉ cần một người một mèo bọn họ về nhà, Lê Chấn sẽ thấy lời nhắc mà cậu viết, bọn họ có thể bình tĩnh đối mặt với mạt thế rồi trước khi bệnh dịch bùng phát chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và đồ dùng cơ bản.
Phương Hoà cảm thấy mình cả ngày vất vả xem ra vẫn đáng, ít nhất cậu có thể tìm được con sen nhà mình.
Phân biệt chút là Lê Chấn đặt tên cho Phương Hoà là Mèo Con, là tên riêng nên sẽ viết hoa. Còn "mèo con" không viết hoa thì là cách gọi bình thường dành cho loài mèo thui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.