Biên tập: R Bê Đê
"Nếu Lê Chấn thật sự sẽ biến thành tang thi thì cứ biến thành tang thi đi, cùng lắm là khi hắn mất đi lý trí, cậu lại tìm cách chạy trốn là được."
Phương Hoà cứ như vậy nằm nhoài trên đùi Lê Chấn suốt đoạn đường về nhà, lúc cả hai vào thang máy, Phương Hoà còn đang suy nghĩ sau khi Lê Chấn thấy được hoàn cảnh trong nhà sẽ có phản ứng ra sao.
Lê Chấn nhất định sẽ phát hiện mình đang nuôi một con mèo không bình thường, vậy lúc đó cậu nên thể hiện thần thánh một chút hay là quỷ dị đây? Thời gian cũng không còn nhiều nữa, Phương Hoà muốn Lê Chấn tới siêu thị càn quét.
Lê Chấn mở cửa nhà ra, hắn cảm thấy không khí trong nhà có vẻ hơi bất thường, cánh cửa hoàn toàn mở ra đập vào mắt Lê Chấn là cảnh tượng hoãn loạn, tương cà đỏ như máu vung vãi khắp nơi, Lê Chấn có chút bất đắc dĩ, hắn đã sớm biết Mèo Con nhà mình không phải một nhóc con ngoan hiền, cứ nhìn nhóc này hai lần xổng chuồng trốn khỏi cửa hàng thú cưng thì biết.
Phương Hoà căng thẳng đến mức lông mao khắp người dựng hết cả lên, một đôi móng nhỏ bấu vào cổ tay Lê Chấn, ngước mắt nhìn phản ứng của hắn.
Đến khi Lê Chấn vào phòng khách, nhìn thấy hàng chữ nguệch ngoạc được viết trên tường cùng với cái mặt cười đê tiện, Gương mặt đẹp trai của hắn càng ngày càng lạnh, môi mỏng mín lại, quả nhiên là tên Trần Uy Minh làm ra. Lê Chấn hận không thể ngay lập tức lôi tên đội trưởng Trần đáng chết này ra rồi đập cho anh ta một trận no đòn.
Đã thế còn bắt nạt Mèo Con nhà hắn, lần sau gặp tên đó nhất định phải cho nếm chút đau khổ.
Hiển nhiên Lê Chấn không nghĩ rằng chữ xiêu vẹo trên tường là mèo con Phương Hoà viết.
Phương Hoà từ lúc đầu đã vô cùng mong chờ phản ứng của Lê Chấn, thế mà tên mặt lạnh này lại bày ra bộ dáng muốn đông cứng ai đó rồi đặt cậu xuống ghế sô pha.
Phương Hoà mong ngóng nhìn Lê Chấn, vốn nghĩ là một người một mèo sẽ có một cuộc nói chuyện nghiêm túc, không ngờ hắn lại đi lấy hộp thuốc.
Lê Chấn đè xuống tức giận vội vàng rửa sạch tay, hắn tìm một hộp thuốc và một ít thuốc khử trùng, sau đó đè lại mèo con nghịch ngợm, bôi thuốc khử trùng lên đệm thịt bị xước chảy máu.
Phương Hoà hơi sửng sốt, nếu còn ở mạt thế, chuyện xử lý vết thương rườm rà này chính là lãng phí thời gian, nhưng không hiểu sao Phương Hoà thấy vô cùng cảm động, cậu cũng không giãy giụa, mặc cho Lê Chấn giúp mình xử lý vết thương.
Bốn cái móng nhỏ đã được Lê Chấn lau sạch, lại lấy băng vải quấn lại cẩn thận. Hắn nhìn Mèo Con nhà mình ngồi im cho hắn băng bó, đưa tay gãi gãi cằm mèo.
Bụng Phương Hoà lúc này không nhịn được mà phát ra tiếng ọt ọt rất rõ ràng, biết sao được, cậu ăn nhiều khổ như vậy, lại còn chạy thêm một đoạn đường dài nên bụng đã sớm đói mà phát đau, Phương Hoà đáng thương nhìn Lê Chấn, chẳng còn chướng ngại tâm lý nào nữa mà meo meo kêu một tiếng làm nũng.
Ăn trước đã rồi tính sau.
Lê Chấn khẽ cười, nét mặt lạnh lùng cũng nhu hoà đi một chút, hắn một tay ôm mèo con đi tới nhà bếp thì lại phát hiện cửa nhà bếp bị khoá, hắn khẽ cau mày, mở khoá.
Phương Hoà thấy thức ăn cho mèo đang ở trên mặt bàn thì định nhào lên ăn nhưng cậu lại bị Lê Chấn giữ được. Phương Hoà không hiểu ra sao, nhìn Lê Chấn kêu hai tiếng.
Lê Chấn nhìn đĩa đồ ăn cùng với hạt và một ít cá khô tuỳ tiện xé, hắn sợ mèo con chưa ăn được nên vươn tay lấy một ít hạt thức ăn cho mèo rồi nâng đến trước mèo con, đặt ngay cạnh miệng Mèo Con.
Phương Hoà lại thoáng cảm động rồi ngấu nghiến ăn.
Phương Hoà ăn no thoả mãn, sau đó lại nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Lê Chấn, cậu thấy có gì đó không đúng, trong lòng càng thêm bất an.
Số hạt trên tay bị mèo con ăn hết, Lê Chấn lại vươn tay mấy thêm một ít, cứ như vậy cho tới khi đĩa thức ăn chỉ còn một nửa, Lê Chấn lại cầm cốc nước trên bàn đưa tới cạnh méo mèo con, Phương Hoà cũng không để ý mà duỗi đầu lưỡi ra uống nước.
Nhìn mèo con yên tĩnh đến lạ, sắc mặt vừa ôn hoà một chút lại trở nên lạnh cóng, chờ Mèo Con nhà hắn uống nước xong, Lê Chấn ôm nhóc con này đi vào phòng ngủ. Hắn tăng ca cả đêm giờ có chút đau đầu, hắn không đói lắm, dù sao ở văn phòng cũng ăn linh tinh mây thứ, giờ Lê Chấn chỉ muốn ngủ một giấc
Phương Hoà nghĩ rằng sau khi được cho ăn xong thì cậu và con sen sẽ nói chuyện về chữ viết trên tường một chút, tên này lại ôm cậu đi vào phòng ngủ làm cái gì?
Thế nhưng, Lê Chấn ôm Phương Hòa, tay vuốt lông mao mềm mại trên lưng Phương Hòa, nằm trên giường không đến một phút liền ngủ.
Điều này làm Phương Hoà lo lắng không thôi, con sen Lê Chấn đúng là đáng ghét, thấy chữ cậu viết trên tường cũng không thấy sợ? Bệnh độc biến người ta thành tang thi cũng không sợ sao?
Phương Hoà lại không nghĩ tới, chính vì cái mặt cười đê tiện của Trần Uy Minh đã phá hỏng cơ hội nhắc nhở của cậu, thành công lừa được rằng chữ trên tường là do anh ta viết.
Phương Hoà hơi sốt ruột, đưa một móng vuốt bị quấn vải trắng đè đẩy tay Lê Chấn. Sau khi thoát khỏi tay hắn thì cái vuốt mèo lại ấn lên mặt Lê Chấn, cậu muốn gọi Lê Chấn dậy, bỗng Phương Hoà phát hiện sắc mặt Lê Chấn có gì đó không đúng lắm!
Phương Hoà ngơ ngác, móng vuốt cũng dừng lại giữa không trung, cậu nhìn mặt Lê Chấn tới lúc ngủ cũng lạnh như băng, cậu đột nhiên thấy khổ tâm để đâu cũng không hết.
Phương Hoà hối hận xanh ruột, biết vậy cậu đã cố sống cố chết mà ngăn cản Lê Chấn đi xem cái gì mà nạn nhân rồi. Tất cả đều tại tên Trần đội trưởng kia, một người bị tang thi cắn lại để cho Lê Chấn đi xem?
Tình hình lúc này của Lê Chấn 99% không phải biến thành dị năng giả, nếu là dị năng giả thì cơ thể vừa nóng vừa sốt, Lê Chấn thì ngược lại, người hắn vừa trắng bệch vừa lạnh lẽo. Nhưng trong thời điểm bệnh dịch hoành hành thì người bị nhiễm là người bị tang thi cào hoặc cắn trúng, hay khi nguồn nước bị ô nhiễm, con người uống phải nước này thì mới bị thi hoá.
Nhưng mà con sen nhà cậu cả người không có vết thương nào thì tự nhiên lại biến thành tang thi được.
Chờ đã, vết thương? Phương Hoà tìm tòi trên bàn tay Lê Chấn, sau khi thấy được một vết cào vẫn chưa khép miệng thì cậu bỗng bàng hoàng, trong lòng lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra. Vậy là bệnh độc từ vết thương này đi vào cơ thể sao?
Phương Hoà nghẹn ngào kêu một tiếng, mặc dù cậu mới ở cùng người này một thời gian ngắn, nhưng Lê Chấn tốt với cậu, cậu vẫn luôn chắc chắn. Sau khi trọng sinh thành mèo, Phương Hoà có thể gặp được người tốt như vậy cũng là do cậu may mắn, nhưng tại sao một người tốt như Lê Chấn vì cậu mà sắp bị biến thành tang thi?
Phương Hoà ngây ngốc ngồi xổm bên cạnh nhìn Lê Chấn, cậu quả thực không biết phải làm sao bây giờ, bệnh độc này nếu không có vaccine thì không có cách nào thay đổi kết cục, con người sẽ dần dần mất đi lý trí nhân loại, biến thành quái vật thèm khát máu thịt.
Nhưng mà Lê Chấn tốt như vậy, làm sao có thể biến thành loại quái vật như thế chứ.
Phương Hoà đặt vuốt mèo quấn băng vải lên cổ Lê Chấn, chẳng lẽ cậu phải giết hắn ngay bây giờ sao? Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu Phương Hoà, cậu lập tức cảm thấy chua xót, Lê Chấn là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với cậu, Phương Hoà làm sao nỡ xuống tay.
Quỷ thần xui khiến thế nào, Phương Hoà lại đặt đầu lên vai Lê Chấn, nhẹ nhàng cọ cọ cổ hắn. Nếu Lê Chấn thật sự sẽ biến thành tang thi thì cứ biến thành tang thi đi, cùng lắm là khi hắn mất đi lý trí, cậu lại tìm cách chạy trốn là được.
Lê Chấn bị cái đầu xù lông của Phương Hoà cọ ngứa, hắn mở mắt. "Mèo Con?"
"Meo." Phương Hoà đáp lời, đầu vẫn cọ vào mặt Lê Chấn, cậu hơi dùng sức, tới mức đẩy lệch được mặt của hắn.
Lê Chấn hơi bật cười, tay hắn xoa xoa bụng của mèo con. Động tác của Phương Hoà lúc này mới dừng lại, cậu nhìn Lê Chấn. Lê Chấn mở mắt nhìn cậu, thanh âm trầm thấp nói. "Không muốn ngủ sao? Chạy xa như vậy mà không buồn ngủ hả?"
Lê Chấn nói xong lại hơi cử động, dùng trán mình đụng nhẹ vào trán mèo của Phương Hoà.
Cậu nhìn đôi mắt Lê Chấn, trong lòng nhiều thêm chút hy vọng, đôi mắt Lê Chấn không thay đổi, vẫn là màu đen thâm thuý sắc bén, mắt hắn không biến thành màu đỏ quạch.
Chẳng lẽ là do thời gian ủ bệnh tang thi chưa đủ hay là thật ra Phương Hoà nhìn nhầm. Phương Hoà đột nhiên bật dậy chạy ra khỏi phòng ngủ, cậu tìm khắp nhà cũng không thấy cái gương nhỏ nào.
Phương Hoà quay chở lại phòng ngủ thì Lê Chấn đã ngồi dậy, Phương Hoà nhảy lên giường dùng đầu cọ cọ chân hắn, sau đó cậu cắn chặt ông quần, lôi về phía nhà tắm.
Mấy hành vi trước đó của Phương Hoà khiến Lê Chấn nhận ra có lẽ Mèo Con của hắn không phải thông minh bình thường, hắn cũng không có gì quá bất ngờ, trái lại, hắn còn hiểu được ý muốn trong hành động của nhóc này.
Cùng Mèo Con tới hướng nhóc này chỉ, sau khi tới trước bồn tắm thì Phương Hoà nhảy lên trên bồn rửa mặt, vuốt mèo chạm vào mặt gương rồi meo meo kêu như ra hiệu.
Lê Chấn nhìn bản thân mình trong gương lập tức thấy gì đó không ổn, mặt hắn trong gương trắng đến mức kinh khủng, sắc mặt này không phải sắc mặt người sống nên có.
Lê Chấn lại nhìn móng tay và cánh tay của mình, hắn dùng sức ấn vài cái, mi tâm nhíu lại càng sâu.
Bỗng hắn nghĩ tới gì đó mà quay người đi ra khỏi phòng tắm, đi tới một gian phòng khác ngoài hành lang. Phương Hoà thấy hắn đi mất, cậu nhịn vết thương ở chân đang đau âm ỉ, cắn răng đuổi theo sau.
Chờ tới lúc cậu tới nơi thì phát hiện Lê Chấn đang từ trong giấy dán tường màu xám mở ra một cánh cửa, Phương Hoà choáng váng chạy vào nhìn, vậy mà căn phòng này không nhỏ hơn phòng ngủ của Lê Chấn bao nhiêu. Có lẽ Lê Chấn đã mua hai căn nhà liền nhau, sau đó làm một cánh cửa thông giữa hai nhà.
Phương Hoà đứng ở cửa nhìn vào trong phòng này, những thiết bị trong phòng khiến cậu có cảm xúc vô cùng sợ hãi bất an. Nhớ lại khi bị bắt vào phòng thí nghiệm thì những thiết bị ở đó giống với những thiết bị trong căn phòng này.
Lê Chấn rửa sạch tay, sau đó tự lấy một ít máu của mình cho vào ống nghiệm rồi đặt ống nghiệm vào máy đo lường đặc biệt.
Thời điểm Lê Chấn nhìn thấy Mèo Con đang ngồi ở ngoài cửa, hắn vẫy vẫy tay, Phương Hoà do dự một chút nhưng vẫn chậm rãi đi vào.
Lê Chấn vươn tay ôm lấy mèo con, đặt lên đùi, bàn tay kẽ vuốt ve lông mèo.