Mị Ảnh

Chương 1106: Tông chủ Tinh Nguyệt Tông




 
Đám người Lưu Vĩ không chờ quá lâu. Một nam tử xuất hiện tại trong tầm mắt mọi người. Đúng như Lưu Vĩ, nam tử chỉ đến một mình.
 
- Lưu Vĩ?
 
Ban đầu nam tử tưởng là con trai mình, nhưng thật sự không ngờ được chất tử mình lại đứng ở chỗ này. Tông chủ Tinh Nguyệt Tông hừ một tiếng nói.
 
- Lưu Vĩ, đại ca ngươi đâu?
 
Trong mắt Tông chủ Tinh Nguyệt Tông chợt hiện lên một đạo hàn quang, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ.
 
Lưu Vĩ mỉm cười, đối với ánh mắt của đại bá hắn, thấy nhưng để ý:
 
- Ha ha, đại bá, nhi tử của đại bá có nói cho đại bá biết, lão bà chạy theo người khác của người đã trở lại, thông báo người lén qua đây?
 
Lưu Vĩ nói đến đây, cười ha ha. Năm đó lão bà của Tông chủ Tinh Nguyệt Tông không thích hắn, đi theo một nam nhân khác. Sau đó vẫn chưa trở về. Tuy rằng đại bá hắn có không ít nữ nhân, nhưng có chút tình cảm đối với nàng. Cho nên, Lưu Vĩ dùng danh nghĩa Lưu Tinh, nói nương hắn tìm đến hắn. Lấy tính cách của Tông chủ Tinh Nguyệt Tông, tất nhiên sẽ len lén đến.
 
Tuy rằng kế sách này không cao minh, nhưng có thể dùng được.
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông thoáng nhíu mày:
 
- Vậy ra ngươi kêu đệ tử tông môn truyền lời? Ngươi thật to gan!
 
- Quá khen! So với việc đại bá giết cha ta, chút lá gan ấy không đáng kể chút nào.
 
Lưu Vĩ nhìn Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nói.
 
- Tạp chủng, ngươi nói bậy bạ gì!
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nổi giận, nhìn Lưu Vĩ quát lớn.
 
- Phụ thân ngươi chết bất đắc kỳ tử, tông môn có ai không biết?
 
- Ha ha, phụ thân có phải chết bất đắc kỳ tử hay không đại bá hiểu rõ nhất. Hôm nay, ta chỉ muốn nói cho đại bá biết, cái gì vốn thuộc về ta, giờ phút này ta muốn đoạt lại.
 
Lưu Vĩ lạnh lùng nói.
 
- Đoạt lại?
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông cười lạnh, nhưng lập tức lại nghĩ đến điều gì, nhìn Lưu Vĩ sắc mặt xanh mét nói.
 
- Có phải Tinh nhi rơi vào tay của ngươi hay không?
 
- Ha ha!
 
Lưu Vĩ không nói những lời vô nghĩa. Kéo Lưu Tinh từ trong một bụi cỏ ra, ném tới trước mặt Tông chủ Tinh Nguyệt Tông,
 
- Nhi tử của ngươi ở trong này.
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nhìn Lưu Tinh giống như chó chết, mặt liền biến sắc. Khí tức trong cơ thể bắt đầu bạo động, một ngụm máu phun thẳng ra.
 
- Ngươi đáng chết!
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Vĩ, gằn từng tiếng.
 
- Đại bá nói gì vậy. Ngươi có thể giết phụ thân ta, vì sao ta không thể động tới con trai ngươi?
 
Lưu Vĩ cười nói.
 
- Sớm biết thế này, lúc trước ta nên giết cả ngươi và người cha phế vật của ngươi cùng một lúc.
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông âm trầm nhìn Lưu Vĩ, gân xanh phía trên nắm tay bạo động, đấu khí trong cơ thể bạo phát tiến vào trong cơ thể Lưu Tinh, để điều dưỡng thân thể cho Lưu Tinh.
 
Nhưng, tay chân đều bị đối phương đánh gãy, gân tay gân chân bị cắt, trừ phi có y sư trên bát giai trị liệu cho hắn, bằng không về sau chỉ có thể gọi là một phế vật. Y sư bát giai, hắn có thể tìm được sao?
 
Lưu Vĩ nghe Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nói, trong mắt đã có sát ý mười phần. Hắn vốn nghi ngờ phụ thân hắn là do Tông chủ Tinh Nguyệt Tông giết, nhưng khi nhận được lời xác nhận, hắn vẫn có chút không chịu nổi.
 
Lưu Vĩ hít một hơi thật sâu, nhìn Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nói:
 
- Thù giết cha mối thù không đội trời chung! Hôm nay, lưu mạng của ngươi lại đây đi.
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông không hề liếc mắt nhìn Lưu Vĩ một cái, một chưởng chụp lấy Lưu Tinh khiến hắn hôn mê. Sau đó đưa Lưu Tinh tới bên cạnh, ánh mắt quay sang nhìn Lưu Vĩ nói:
 
- Thật sự không ngờ được, ngươi độc hơn nhiều so với cha ngươi. Nếu cha ngươi có được phần ngoan độc này của ngươi, ngôi vị tông chủ còn không tới phiên ta. Tuy nhiên, ta sẽ lập tức đưa ngươi đến đoàn tụ với cha ngươi.
 
Nói xong, đấu khí trong cơ thể Tông chủ Tinh Nguyệt Tông bạo phát.
 
Nhưng vào lúc này, Lưu Vĩ vội vàng lui ra ngoài, mấy đạo thân ảnh bay ra như tên bắn, vây quanh Tông chủ Tinh Nguyệt Tông.
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nhìn mấy đạo thân ảnh bay ra như tên bắn, sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi. Thoáng nhìn qua những những vị trưởng lão có địa vị tối cao trong Tinh Nguyệt Tông, hắn hít một hơi thật sâu chậm rãi nói:
 
- Không thể tưởng tượng được, phế vật kia đã chết, các ngươi còn bán mạng cho con hắn.
 
- Năm đó tông chủ có ân đối với chúng ta. Bất kể thế nào chúng ta cũng phải giúp hắn báo thù.
 
Một cửu giai trong đó nói.
 
- Báo thù? Chỉ bằng mấy người các ngươi?
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông cười lạnh nói. Phe cánh này quả thật cực kỳ cường đại. Cho dù hắn là Tôn cấp đỉnh phong đều không sánh được. Nhưng hắn muốn trốn, không phải là quá khó khăn.
 
- Đương nhiên không chỉ là bọn họ. Còn có chúng ta nữa?
 
Vừa dứt lời, Nghệ Phong và Trữ Huyên bay ra như tên bắn, vây quanh hai người.
 
- Cửu giai?
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nhìn Trữ Huyên, kinh hãi kêu lên thành tiếng. Lại thêm cửu giai. Vậy lần này thật sự dữ nhiều lành ít. Hai cửu giai đã đủ khiến hắn bó tay bó chân.
 
Về phần Nghệ Phong, Tông chủ Tinh Nguyệt Tông tự động quên đi. Hắn có thể điều tra được khí tức của Nghệ Phong cực yếu, tưởng rằng Nghệ Phong không mạnh lắm.
 
- Ngươi thật giỏi. Lại có thể tìm được trợ giúp như vậy.
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông nhìn Lưu Vĩ nói.
 
- Quá khen!
 
Lưu Vĩ nói.
 
- Thực lực đại bá khiến ta không thể không cẩn thận.
 
- Chỉ có điều, ngươi cho rằng thực lực như vậy có thể giữ được ta sao?
 
Bỗng nhiên Tông chủ Tinh Nguyệt Tông khinh miệt nhìn Lưu Vĩ, bàn tay vỗ mạnh.
 
Hắn hành động như vậy, lập tức khiến người khác có dự cảm không tốt. Quả nhiên, hắn vừa vỗ tay xong, hai đạo nhân ảnh bay như tên bắn về phía bên này.
 
Nhìn hai đạo nhân ảnh, sắc mặt Lưu Vĩ đại biến, mà giọng nói của Trữ Huyên truyền đến bên tai Nghệ Phong:
 
- Hai bát giai!
 
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, trong mắt đầy vẻ thận trọng. Tuy rằng bên bọn họ vẫn chiếm lấy ưu thế. Nhưng, lúc này muôn giữ đối phương lại đã có phần khó khăn hơn.
 
- Quên nói cho ngươi biết một việc, lão bà của ta có thực lực không tệ. Với thực lực của ta không chắc đã bắt được nàng quay trở về. Cho nên tuy rằng lý do này của ngươi có tác dụng, nhưng lại xuất hiện điều ngoài ý muốn.
 
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông cười lạnh.
 
Lúc đó, nghe được tin tức kia, hắn vốn chuẩn bị đến một mình. Dù sao việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Nhưng nhớ tới thực lực của lão bà hắn, hắn vẫn dẫn theo hai cường giả bát giai theo. Họ chính là hai cường giả mạnh nhất trong phe cánh của hắn.
 
Tuy nhiên, cho dù thêm hai cường giả này, Tông chủ sắc mặt Tinh Nguyệt vẫn không dễ coi. Dù sao đối phương có thêm hai thất giai và hai cửu giai. Hắn muốn chạy đi, sợ cũng có cực kỳ khó khăn.
 
Lúc này, Lưu Vĩ đã trở nên trầm mặc. Thêm hai cường giả bát giai, không thể chắc chắn trăm phần trăm giết chết được đối phương. Chỉ cần đối phương chạy đi, sợ là sau hôm nay sẽ không có ngày lành. Dù sao hiện tại hắn vẫn là tông chủ.
 
Thấy ánh mắt Lưu Vĩ nhìn qua, Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:
 
- Liều mạng một phen. Ta đối phó một bát giai.
 
Trữ Huyên nghe Nghệ Phong nói như vậy, chân mày cau lại:
 
- Ngươi mới đạt thực lực ngũ giai, nếu muốn đối phó với bát giai là rất khó. Hai bát giai này vẫn nên giao cho ta.
 
Nghệ Phong lắc đầu nói:
 
- Tốc độ chạy trốn của Tôn cấp đỉnh phong, không có hai cửu giai chặn lại, tuyệt đối không ngăn cản được. Ta ngăn cản một bát giai vẫn không phải là vấn đề. Các ngươi tốc chiến tốc thắng giết chết hắn, sau đó quay lại giúp ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Nghe Nghệ Phong nói, Trữ Huyên suy nghĩ một chút vẫn gật đầu. Tuy rằng biết rõ Nghệ Phong không đối phó được bát giai, nhưng muốn ngăn cản bát giai một thời gian, không phải là khó.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.