Bên trong thành trì, một đám người từ trong đại trận xông ra, chỉ còn chưa đến hai mươi người. Hơn nữa phần lớn đã suy yếu. Cho dù là hai người mặc hắc bào, cũng thoáng lộ vẻ chật vật. Đại trận viễn cổ quả nhiên không tầm thường. May mắn bọn họ đạt được bát tinh. Nếu chỉ tới thất tinh, nhân số có nhiều gấp đôi, sợ vẫn không xông qua được.
Hai mươi Nhiếp Hồn Sư nhìn cửa thành đóng chặt, sắc mặt một đám hết sức khó coi. Không thể tưởng tượng được đối phương thật sự dễ dàng ra khỏi thành trì. Hơn nữa với cảm ứng của lão giả lông mày màu hồng, bọn họ biết Nghệ Phong không dừng lâu ở cửa thành.
- Chết tiệt... Chẳng lẽ tiểu tử này có quan hệ thân thích với tòa thành trì này sao?
Mọi người tức giận mắng một tiếng, lại không biết phải làm thế nào.
Mà nhưng vào lúc này, lão giả lông mày màu hồng phun ra một ngụm máu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời dài quát:
- Tiểu tử, ta và ngươi không đội trời chung.
Cảnh tượng này khiến trong lòng mọi người có dự cảm không tốt. Người mặc hắc bào trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Lão giả lông mày màu hồng nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng nói:
- Tiểu tử kia đã cưỡng ép cắt đứt liên hệ giữa ta và Phệ Châu, luyện hóa xóa bỏ dấu vết tinh thần của ta.
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Đánh chết bọn họ cũng không tưởng tượng được, một Nhiếp Hồn Sư thất tinh có thể luyện hóa lạc ấn tinh thần trong Phệ Châu. Nhưng nhìn bộ dạng lão giả lông mày màu hồng, hiển nhiên không phải nói đùa.
Sắc mặt người mặc hắc bào càng âm trầm khủng khiếp. Thậm chí mọi người cảm giác được nhiệt độ bốn phía đang không ngừng tăng lên. Điều này khiến mọi người không khỏi rời xa người mặc hắc bào.
Người mặt sẹo mặc hắc bào vung tay lên, một đạo Nhiếp Hồn Thuật đánh ra. Năng lượng khủng khiếp đánh thẳng vào đầu lão giả lông mày màu hồng. Đầu hắn liền giống như dưa hấu, bị nổ dập nát, máu bắn ra trên hư không. Một mảnh đầy màu đỏ tươi và máu tanh.
- Nếu không còn giá trị, ta tiễn ngươi đi.
Người mặt sẹo mặc hắc bào tàn nhẫn, khiến những người này đều rùng mình một cái, lại rời xa người mặc hắc bào.
- Cửa thành này có chút quỷ dị. Vừa rồi, ta dùng toàn lực thúc đẩy một chút, không thể lay động được nó. Xem ra cần phải có cách mở khóa.
Người mặc hắc bào lui trở lại bên cạnh mọi người, thoáng nhìn về phía lão giả lông mày màu hồng đã bị đánh nát đầu, nhưng không nói gì thêm.
Một câu này khiến mọi người trở nên lo lắng. Dù sao nếu bị vây ở trong thành trì này, chỉ có một con đường là chờ chết.
- Tất cả mọi người tìm xem thử. Nhìn bốn phía xem có cơ quan gì hay không.
Một câu này, đã được mọi người cùng nhận thức.
...
Mà ngay khi những người này tìm cách mở khóa, lúc này tiếng kêu đau đớn của Yêu Ngọc chậm rãi giảm xuống. Từng mảng máu từ trên người nó rơi ra, khôi phục lại một màu ngọc trong suốt như trước kia.
Thân thể vốn bị phồng lên đã dần dần khôi phục lại. Năng lượng khủng khiếp từ bốn phía vọt vào trong cơ thể Yêu Ngọc, hình thành một năng lượng gió lốc rất lớn.
Thấy Yêu Ngọc đã bớt đau đớn hơn rất nhiều, Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm. Nam tử Vương Tọa lại cảm thán không thôi:
- Không hổ danh là Yêu Hồn Long Xà, lại có thể sử dụng cách này để rèn luyện thân thể và năng lượng.
Bên trong giọng điệu có phần đố kỵ.
Linh khí bốn phía điên cuồng vọt vào trong cơ thể Yêu Ngọc, Nghệ Phong có thể phát hiện ra khí tức của Yêu Ngọc dần dần trở nên trầm ổn. Hiển nhiên nó hấp thu linh khí khủng khiếp như thế là để đề cao thực lực.
Bất quá điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc là, hình như Yêu Ngọc không có bình cảnh, chỉ cần đủ năng lượng nó có thể đột phá. Từ khả năng thôn phệ hồn thể có thể nhìn ra điều này.
- Tiền bối, có phải Yêu Hồn Long Xà không có bình cảnh hay không?
Nghệ Phong hỏi nam tử Vương Tọa này.
- Không có bình cảnh?
Nam tử Vương Tọa bật cười.
- Không thể có chuyện đó. Cho dù là Yêu Thánh năm đó cũng phải cửu tử nhất sinh mới đột phá đến đỉnh phong.
Nghe thấy những lời này, nghi hoặc trong lòng liền càng Nghệ Phong đậm. trong ảnh hưởng của hắn, Yêu Ngọc ngoài hấp thu rất nhiều năng lượng tiêu hóa không được chỉ thích ngủ say ra, dường như thật sự không đụng tới bình cảnh nào.
Mỗi lần có đủ năng lượng cho nó hấp thu, nó sẽ bắt đầu trở nên mạnh hơn.
- Vật nhỏ này, thật sự đúng là kỳ lạ.
Nghệ Phong nghĩ mãi không ra, liền dứt khoát không nghĩ nữa.
Nam tử Vương Tọa nhìn Yêu Ngọc thoáng hé miệng, sắc mặt đại biến, thân ảnh vội vàng rút lui về phía sau. Trữ Huyên thấy thế cũng vội vàng lui ra ngoài.
Từ trong bụng Yêu Ngọc, hình như có cái gì lăn lộn. Cuối cùng xuất hiện trong miệng nó. Nó cứng rắn phun ra. Phệ Châu vừa rời khỏi cơ thể Yêu Ngọc, lực thôn phệ khủng khiếp lại xuất hiện. Phệ Châu điên cuồng thôn phệ linh khí bốn phía.
Nghệ Phong vội vàng vận dụng Hồn Ấn Đỉnh, thu hồi Phệ Châui, cất vào trong nạp linh giới. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lạc ấn của đối phương bị Yêu Ngọc luyện hóa thôn phệ. Vậy bọn họ muốn tìm được mình sẽ không thoải mái như trước nữa.
Tuy rằng Nghệ Phong muốn đánh lạc ấn của hắn lên Phệ Châu, bất quá nhìn bộ dạng, Yêu Ngọc còn chưa thỏa mãn, Nghệ Phong vẫn thức thời không làm nữa. Nếu Yêu Ngọc còn muốn nuốt, vậy không phải là uổng công sao? Huống chi, nếu hắn bị cưỡng ép chặt đứt liên hệ tinh thần sẽ gây tổn thương đối với bản thân.
Yêu Ngọc thấy Nghệ Phong thu hồi Hồn Ấn Đỉnh, thân thể chấn động, máu đang trào ra chợt biến mất hoàn toàn. Thân thể càng lộ vẻ trong suốt, Yêu Ngọc bay như tên bắn đến trong lòng Nghệ Phong, tốc độ nhanh như điện chớp.
Sau khi Nghệ Phong vô cùng thân thiết xoa lên đầu nó, Nghệ Phong phát hiện khí tức của Yêu Ngọc lại có thể hùng hậu khác thường. Nói vậy thực lực lúc này hẳn là không thua hắn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vật nhỏ này, thật sự là khiến người ta đố kỵ.
Nghệ Phong khẽ cười. Yêu Ngọc không chỉ luyện hóa loại bỏ tạp chất, ngay cả những năng lượng không tiêu hóa được trước kia cũng đang tiêu hóa hết. Xem ra tiểu gia hỏa này lại muốn sinh động một hồi, chỉ cần trong cơ thể không có năng lượng không tiêu hóa được, thời gian tiểu gia hỏa này ngủ say lập tức giảm đi rất nhiều.
Trữ Huyên nhìn Yêu Ngọc trên vai Nghệ Phong, nàng đưa tay qua cầm lấy Yêu Ngọc. Yêu Ngọc không hề ghét bỏ Trữ Huyên. Nó ở trên vai trái của Trữ Huyên nhìn xung quanh. Khi ánh mắt của nó chú ý tới nam tử Vương Tọa, cặp mắt xanh biếc tản ra hào quang tham lam. Loại hào quang này khiến nam tử Vương Tọa không nhịn được trái tim băng giá, vội vàng hóa thành một đạo thanh quang bám vào phía trên cánh tay Nghệ Phong.
- Tiểu tử kia, thành thật một chút.
Nghệ Phong vỗ một cái vào đầu Yêu Ngọc cười mắng. Tất nhiên hắn biết vì sao Yêu Ngọc lại tỏ ra tham lam như thế. Nam tử Vương Tọa là linh hồn thể. Yêu Ngọc thích linh hồn thể một cách khác thường. Sợ là đang muốn thôn phệ nam tử Vương Tọa.
Bất quá, với thực lực của tiểu gia hỏa này, muốn thôn phệ nam tử Vương Tọa hiển nhiên không có khả năng. Huống chi lúc này Nghệ Phong không có khả năng để mặc nó thôn phệ. Dù sao lúc này nam tử Vương Tọa là trợ giúp đắc lực của hắn.
Yêu Ngọc thấy Nghệ Phong như thế, chỉ có thể vứt đi ý niệm trong đầu, hết sức ủy khuất cúi đầu xuống.
- Nghệ Phong! Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Ở đây không xa thành trì. Sợ là đám người kia sắp ra tới đây.
Nam tử Vương Tọa nhắc nhở nói.
- Ừ! Chúng ta đi thôi!
Nghệ Phong cầm Yêu Ngọc, nhét nó vào trong lòng, kéo tay Trữ Huyên nói.