Mị Ảnh

Chương 1189: Ngày mai tái chiến




 
- Hắn... Hắn...
 
Một võ giả ở bên ngoài chỉ vào Nghệ Phong, lắp bắp nói rằng:
 
- Hắn muốn khiêu chiến tất cả võ giả sao?
 
- Hỗn đản này điên mất rồi thì phải? Mỗi người chúng ta chỉ cần nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể dìm hắn chết đuối.
 
Một võ giả hít sâu một hơi, lập tức nổi giận mắng.
 
- Mẹ nó, ta đã thấy qua kiêu ngạo thế nhưng kiêu ngạo như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
 
- Ta ghét nhất người kiêu ngạo hơn lão tử, kiêu ngạo phải có tiền vốn... Bên người hắn có một tuyệt đại mỹ nhân, có phải nàng khiến cho hắn đầu óc choáng váng, không biết đâu là đâu hay không?
 
...
 
Từng âm thanh vang lên không ngừng phê phán Nghệ Phong tự kiêu tự đại càn rỡ.
 
Đám người Tiêu Thiên nghe được những lời này của Nghệ Phong không khỏi sửng sốt. Lập tức cùng nhau cười phá lên, ánh mắt cả đám ngưng tụ lai trên người Nghệ Phong:
 
- Phải thừa nhận, dũng khí của ngươi làm chúng ta rất kính nể. Ít nhất vài người trong chúng ta không dám nói những lời này, mà ngươi dám...
 
- Đúng vậy, ta tự nhận chính mình đã đủ kiêu ngạo tự đại. Chỉ là so với ngươi còn kém quá xa. Tà Đế Tà Đế, quả nhiên là mang một chữ Đế.
 
Đoạn Vũ nhìn Nghệ Phong, nói lời tán thường thế nhưng ngữ khí lại toát lên vẻ khinh thường.
 
- Ta thừa nhận, lấy thực lực thất giai hiện giờ của ngươi có thể phát ra uy lực như vậy thật khiến người khác kinh ngạc. Thế nhưng ta muốn nói cho ngươi biết là ngươi cũng chỉ là thất giai mà thôi, nơi này có hơn mười người có đẳng cấp cao hơn ngươi. Mà ta, Tiêu Thiên, Đoạn Vũ, thậm chí thực lực chân chính của Hà Như cũng sẽ không kém hơn ngươi chút nào... ngươi đánh được sao?
 
Tây Môn Nam Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Nghệ Phong.
 
- Chiến thế nào là chuyện tình của bản thiếu gia, không cần phải các ngươi lo lắng giúp. Việc của các ngươi là làm sao để tiếp được.
 
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
 
- Được được được.
 
Đoạn Vũ cười to, hắn lập tức nhắc lại mỗi từ của Nghệ Phong vừa nói:
 
- Bằng vào thái độ kiêu ngạo của ngươi, nếu như ngươi thắng ta sẽ thành bằng hữu của ngươi. Thế nhưng nếu ngươi bại thì đừng trách ta ngoan độc. Ta muốn ngươi thân bại danh liệt. Tin ta đi, ta sẽ làm được. Vinh quang của các đời Tà Đế sẽ bị người làm vấy bẩn...
 
Ánh mắt Nghệ Phong ngưng trọng, tự nhiên hắn sẽ không hoài nghi những lời này của Đoạn Vũ. Tông môn có thể nuôi dưỡng ra thiếu niên tuấn kiệt như vậy, muốn Nghệ Phong thân bại danh liệt cũng không khó.
 
Chỉ là, Nghệ Phong sẽ quan tâm danh tiếng của mình sao?
 
Đương nhiên, Nghệ Phong không quan tâm thế nhưng hắn phải suy nghĩ cho vinh quang của Tà Đế.
 
- Ta sẽ đợi ngươi.
 
Nghệ Phong không nói gì thêm.
 
Tây Môn Nam Thiên thấy Nghệ Phong vẫn tự tin như vậy, trong lòng không vui. Hắn hừ lạnh một tiếng nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Chỉ là ngươi muốn chúng ta xuất thủ cũng chưa đủ tư cách... ngươi cứ chậm rãi chiến, khi nào chúng ta cảm thấy ngươi đủ tư cách thì sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.
 
Nghệ Phong nghe Tây Môn Nam Thiên nói vậy cũng không tức giận, hắn chỉ nhún vai không nói gì. Mặc dù đáy lòng biết những người này không hề có hảo ý, thế nhưng từ một khắc Tụ Hội bắt đầu, Nghệ Phong đã không còn đường lui.
 
Năm đó lão đầu tử thu hắn làm đệ tử cũng đã nói qua về các tiền bối của sư môn, mỗi một người đều khiến người khác nghe tin đều sợ mất mật, trên người mỗi một tiền bối đều có vinh quanh và chấn động...
 
Trước đây Nghệ Phong cười nhạt, thế nhưng hắn biết chỉ cần là đệ tử Tà Tông, mặc kệ thực lực thế nào, một khi đã xưng là Đế thì phải tỏ rõ uy nghiêm của mình. Lúc đó Nghệ Phong mới hiểu được vinh quang của Tà Đế lớn tới mức nào.
 
Làm Tà Đế đương đại của Tà Tông, Nghệ Phong không còn lựa chọn nào khác, hắn chí có thể thông qua phương thức này để làm tăng vinh quang cho Tà Đế. Mặc dù biết rất khó, thậm chí làm không được thế nhưng Nghệ Phong cũng không muốn kém hơn lão đầu tử.
 
Lâm Thiên Uy thấy mấy người đối chọi gay gắt với nhau, hắn quay sang Lâm quản gia cười khổ một tiếng nói:
 
- Ta chỉ biết các đời Tà Đế không một ai an phận cả... Ta đã sớm nhìn ra tiểu tử này tới đây hoàn toàn là muốn vượt qua chiến tích của Liễu Nhiên.
 
- Hắn quá điên cuồng. Chiến tích của Liễu Nhiên dễ dàng vượt qua như vậy sao? Cho dù Liễu Nhiên năm đó độc chiến quần hùng nhưng cũng không phải toàn bộ. Huống chi thực lực của võ giả lần này mạnh hơn rất nhiều so với năm đó, hơn thế nữa, thực lực của Nghệ Phong hiện này kém xa Liễu Nhiên năm đó, nếu hắn muốn chiến quần hùng, quả thật là người si nói mộng...
 
Lâm quản gia nhìn Nghệ Phong lắc đầu.
 
- Nhìn đi, sợ rằng Tụ Hội lần này sẽ không theo kế hoạch định trước của chúng ta.
 
Lâm Thiên Uy cười nói.
 
- Chỉ là người thanh niên kia kiêu ngạo một chút cũng tốt. Mặc dù từ trước tới nay chưa có ai càn rỡ như vậy thế nhưng so với bảo thủ rụt rè tốt hơn nhiều. Lâm Long ở phương diện này còn kém Nghệ Phong một chút, nếu như Lâm Long có loại kiêu ngạo không biết hậu quả như vậy thì thành tích của hắn sẽ càng được đề cao.
 
Lâm quản gia nghe lời Lâm Thiên Uy hơi cười cười, lão nhìn thoáng qua Lâm Long, đáy lòng cảm giác đúng vậy... Tất cả mọi việc Lâm Long làm đều quá mức ổn định, nếu chuyện tình không có trăm phần trăm khả năng thì hắn rất ít khi đi làm.
 
Tuy rằng loại tính cách này sẽ không làm nên đại sự, thế nhưng cũng có thể dìu dắt Lâm Lang thế gia bình yên phát triển. Chằng qua muốn đột phá quả thật rất khó, điểm này khiến đám lão nhân bọn họ vô cùng đau đầu.
 
- Tuyên bố kết quả lần này đi thôi, mười danh ngạch đã xong, nếu như để bọn họ tiếp tục như vậy thì sợ là ngày hôm nay sẽ có đánh nhau.
 
Lâm Thiên Uy cười nói.
 
- Những người này so với đám chúng ta năm đó cao ngạo hơn rất nhiều...
 
Lâm quản gia cười cười, quả thật lần này không thể so sánh với lần của bọn hắn. Đặc biệt là Nghệ Phong, trình độ kiêu ngạo đã vượt qua Liễu Nhiên.
 
Ngón tay Lâm quản gia và Lâm Thiên Uy không ngừng biến ảo, nguyên bản đám hạt châu bay loạn cũng dần trở nên an tĩnh. Cả đám lại lần nữa phiêu phù trên hư không. Chỉ có điều số lượng đã giảm đi phân nửa.
 
- Ha ha, nếu mười danh ngạch đã xong, vậy trận tỷ thí này kết thúc được rồi.
 
Thân ảnh Lâm quản gia xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lão nói cũng là để ngăn cản Nghệ Phong và đám người Đoạn Vũ giao thủ với nhau.
 
Nghệ Phong thấy Lâm quản gia xuất hiện liền nhún vai tỏ ra không quan tâm. Đám người Đoạn Vũ tự nhiên cũng không nói gì.
 
Lâm quản gia thấy mọi người như vậy lập tức cười nói:
 
- Các ngươi đã tiến vào trong top mười, dựa theo tiền lệ cũ, tiến vào top mười sẽ được chút phần thưởng. Đến lúc đó ta sẽ đưa tới tận nơi ở của các ngươi, tỷ thí ngày hôm nay đến đây là hết.
 
Mọi người gật đầu, đối với phần thưởng kia cũng không để ở trong lòng. Dù sao bọn họ đều là đại tông phái, sẽ không thiếu chút đồ, cái bọn họ quan tâm chính là vinh dự tiến vào top mười.
 
- Về phần những võ giả bị trúng độc đến chỗ ta lĩnh một viên đan dược giải độc, lúc trở về điều tức một chút là có thể khôi phục toàn bộ thực lực. Những người vừa mới bị thụ thương cũng có thể đi tìm y sư của Lâm Lang thế gia ta, chúng ta sẽ cố gắng hết khả năng chữa trị cho các ngươi, để các ngươi không bị ảnh hưởng trong lúc tỷ thí.
 
Lâm quản gia nói.
 
Những người bị thương nghe vậy đều vui mừng.
 
Mà đám người Đoạn Vũ nhìn thoáng qua Nghệ Phong rồi rời khỏi đại điện.
 
- Ngày mai tái chiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Tiêu Thiên quay sang Nghệ Phong cười to, thân ảnh chợt lóe cũng biến mất tại đại điện.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.