Mị Ảnh

Chương 1192: Uy lực của Phệ Châu




 
Sau khi Tôn Nộ bị Nghệ Phong chiến đấu một trận trở tay không kịp, loại khỏi mười vị trí đầu, vẫn canh cánh trong lòng. Hắn đã sớm nghĩ tới việc ra tay đối với Nghệ Phong. Chẳng qua ngại ảnh hưởng tới kế hoạch của bốn người Đoạn Vũ Hà Như, lúc này vẫn cố kìm chế. Dù sao, bốn người bọn họ liên kết lại, không ai có thể ngăn cản.
 
Giờ phút này, thấy Đoạn Vũ gọi hắn ra tay, Tôn Nộ hưng phấn nhảy dựng lên. Đấu khí trong cơ thể tuôn ra, hóa thành một đạo trường long, hung hăng đánh về phía Nghệ Phong. Là một Tôn cấp cửu giai, toàn lực ra tay sẽ có lực lượng to lớn dữ dội. Dưới lực lượng của hắn, thế như sét đánh, quét ngang không gian, trường long quật xuống, không gian vặn vẹo.
 
- Tới tốt! Hồn Hóa Chiến Thần!
 
Thấy lại một cường giả ra tay, Nghệ Phong hưng phấn hô to một tiếng, thi triển Nhiếp Hồn Thuật. Từng đạo năng lượng Phệ Châu đánh vào trong đó. Uy lực Hồn Hóa Chiến Thần đều tăng lên gấp mấy lần.
 
Mà năng lượng Phệ Châu bạo động trên tay Nghệ Phong, tập trung đấu khí, quét thẳng về phía Tiêu Thiên.
 
Ầm...
 
Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong và trường long của Tôn Nộ đụng vào nhau. Đồng thời Long Kiếm của Nghệ Phong lại giao phong với lợi kiếm của Tiêu Thiên. Dưới giao phong của ba người, một tiếng nổ giống như sấm sét vang vọng trên hư không. Một vài võ giả có thực lực hơi thấp, lập tức cảm giác màng tai bị chấn động đau đớn.
 
Giao kích của ba người phát ra kình khí bắn khắp đại điện. Lập tức sàn đại điện cứng rắn liền bị nhấc cao lên không trung, xuất hiện một đống những hố to. Mà điện trụ to lớn cũng xuất hiện những hố không lớn không nhỏ.
 
Ba người một lần giao phong, mỗi người lui ra phía sau mấy chục thước. Lúc này thân ảnh mới đứng vững.
 
Ba người đối chọi gay gắt đứng ở vị trí tương đối xa. Mỗi người bị văng ra một hướng, tinh thần căng thẳng, phòng bị đối phương, vẻ mặt ngưng trọng.
 
Chú ý đến ba võ giả, ánh mắt chú ý đến trên người Nghệ Phong, trong lòng thấy hoảng sợ và chấn động. Với thực lực Nghệ Phong, ngăn cản được toàn lực công kích của hai người lại không rơi vào thế hạ phong. Thực lực như vậy, đủ khiến lòng người sợ hãi.
 
- Tiểu tử này, sao có thể mạnh như vậy? Nhiếp Hồn Thuật trung cấp lại ngăn cản võ giả cửu giai. Mà thực lực thất giai, lại ngăn cản Tôn cấp đỉnh phong.
 
Mọi người hít một hơi thật sâu, không thể hiểu được một người có thân thể gầy yếu, sao có được sức bật lớn như vậy.
 
Đám người Đoạn Vũ thoáng nhíu mày. Tuy rằng hắn có thể đỡ hai người này, nhưng không thể làm được dễ dàng như vậy.
 
- Tiểu tử này phối hợp Nhiếp Hồn Thuật và đấu khí, phát huy ra uy lực quá mạnh mẽ. Với thực lực của Tiêu Thiên và Tôn Nộ, muốn đánh bại hắn, sợ là trong thời gian ngắn không có khả năng làm được.
 
Tây Môn Nam Thiên cau mày.
 
- Các ngươi không có Phệ Châu, sẽ không biết được sự khủng khiếp của Phệ Châu. Tuy rằng hắn chỉ là Nhiếp Hồn Thuật trung giai đỉnh phong. Nhưng sử dụng phối hợp Phệ Châu, cho dù Nhiếp Hồn Sư thất tinh cao giai cũng không nhất định hạ được hắn. Mà hắn đã dung hợp hai viên Phệ Châu thành một viên. Thất tinh cao giai đã không phải là đối thủ. Cho dù ta có được Phệ Châu, đối mặt với hắn cũng không nắm được phần thắng quá lớn.
 
Hà Như đứng bên cạnh hít một hơi thật sâu. Tuy rằng nàng có đẳng cấp mạnh hơn Nghệ Phong rất nhiều, nhưng nhờ Phệ Châu bù đắp, gần như đã bổ sung lại.
 
- Đúng là có chút phiền phức. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
 
Đoạn Vũ day day thái dương. Vỡi nhãn lực của hắn có thể nhận ra, bởi vì Phệ Châu, mỗi lần dùng đấu khí công kích Nghệ Phong đều bị Phệ Châu của Nghệ Phong cắn nuốt một bộ phận, sau đó chuyển hóa cho mình dùng. Kéo dài như vậy, tự nhiên tăng thêm uy lực cho chiêu thức của Nghệ Phong.
 
- Phệ Châu! Không hổ danh là thiên địa chí bảo! Đáng tiếc chỉ có Nhiếp Hồn Sư mới có thể dùng được.
 
Đoạn Vũ thở dài một hơi, lộ rõ vẻ đố kị và hâm mộ.
 
- Hà Như, ngươi thấy thế nào?
 
Tây Môn Nam Thiên bỗng nhiên hỏi Hà Như. Nơi này chỉ có Hà Như có Phệ Châu. Đối với Phệ Châu, hiểu biêt của Hà Như là sâu nhất.
 
- Nghệ Phong khống chế Phệ Châu thuần thục đã không thua ta. Với uy lực Phệ Châu âm dương thuộc tính Thủy của hắn, phối hợp linh khí, kỳ thật trong một chiêu một thức, đã có được thực lực cửu giai. Hơn nữa hẳn là các ngươi đã phát hiện, đấu khí của hắn hết sức hùng hậu tinh thuần. Trong vòng đồng cấp, hắn chiếm ưu thế lớn. Tuy rằng Tiêu Thiên đã ở Tôn cấp đỉnh phong, nhưng trên lực lượng chỉ mạnh hơn Nghệ Phong một đường. Nhưng, kinh nghiệm chiến đấu của Tiêu Thiên yếu hơn Nghệ Phong nhiều. Tổng hợp lại, lực lượng hai người ngang nhau. Tuy rằng Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong chỉ là thất tinh trung giai, nhưng hiệu quả phụ trợ của Phệ Châu đối Nhiếp Hồn Thuật rất mạnh. Cho nên, Nghệ Phong hoàn toàn có thể dựa vào Nhiếp Hồn Thuật ngăn cản được một cửu giai. Như vậy, phối hợp Nhiếp Hồn Thuật và đấu khí, trong thời gian ngắn đám người Tiêu Thiên không làm sao hơn được hắn.
 
Hà Như thở khẽ một hơi nói.
 
- Hơn nữa, phải cực kỳ đề phòng năng lượng Phệ Châu. Nếu bị đánh vào cơ thể, hậu quả hết sức khó có thể lường được.
 
Tây Môn Nam Thiên thấy Hà Như tôn sùng đối với Phệ Châu cao như thế, hắn không khỏi nhíu mày nói:
 
- Nếu ta và ngươi giao thủ, ngươi có mấy phần thắng?
 
Hà Như nói:
 
- Tuy rằng ta đạt được thất tinh đỉnh phong không bao lâu, nhưng chỉ cần ngươi không lĩnh hội năng lượng không gian. Ta mượn Phệ Châu có tỷ lệ tám phần thắng ngươi.
 
- Hừ!
 
Nghe thấy những lời này, Tây Môn Nam Thiên hừ một tiếng. Mặc dù có chút bất mãn, nhưng biết cho dù Hà Như khoa trương, nhưng vẫn phải có tới năm phần thắng.
 
Hà Như nhún nhún vai nói:
 
- Ngươi không nên nhìn tranh đấu giữa ta và Nghệ Phong vừa nãy mà hạ xuống hạ phong. Kỳ thật mặc kệ là ta hay là Nghệ Phong đều không xuất toàn lực.
 
Đoạn Vũ chỉ cười cười không phản đối:
 
- Sớm nghe nói Tà Đế từ khi Sư cấp bắt đầu xuất thế, trải qua vô số tranh đấu. Về điểm này, chúng ta sống an nhàn sung sướng không so được với hắn. Tuy nhiên, nếu hắn dám khiêu chiến mọi người chúng ta, không thể khiến hắn quá dễ dàng. Hà Như nếu ngươi xem trọng hắn như vậy, lại phái một cửu giai đi. Ngược lại ta muốn xem thử, hắn có thể ngăn được bao nhiêu người.
 
- Đông Phương Huyết? Là ngươi? Hay là người khác?
 
Bỗng nhiên Đoạn Vũ nhìn một võ giả bên cạnh nói.
 
Người võ giả kia liếc mắt nhìn Đoạn Vũ một cái, ánh mắt chuyển dời đến Nghệ Phong, không nói lời vô nghĩa, lãnh khốc rút ra một thanh trường thương, lao thẳng về phía Nghệ Phong.
 
- Người thứ ba!
 
Nghệ Phong cười ha ha, thi triển Mị Ảnh thân pháp tránh thoát đối phương, trong mắt đầy vẻ hưng phấn. Người càng nhiều hắn đánh nhau càng thích. Mãi đến lúc này, mặc kệ hắn hay Tiêu Thiên vẫn chưa vận dụng con bài chưa lật.
 
Tiêu Thiên thấy lại thêm một cửu giai gia nhập, thoáng nhíu mày nhưng không nói gì thêm. Hắn biết, hiện tại dưới tình huống không vận dụng con bài chưa lật, muốn thu thập Nghệ Phong là rất khó. Hiện tại chỉ có thể dựa vào nhân số, ép Nghệ Phong đưa ra con bài chưa lật, sau đó đối phó hắn mới đơn giản hơn.
 
- Ta xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu!
 
Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng, lợi kiếm trong tay bay như tên bắn, đâm thẳng về phía Nghệ Phong. Lợi kiếm giống như ánh chớp, phá không đến.
 
Mọi người nhìn ba võ giả bao vây tấn công Nghệ Phong, đồng thời mỗi người đều không kém hơn cửu giai. Một đám hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Nghệ Phong đã trở nên khác thường.
 
- Tiểu tử này, có phải quá mạnh mẽ hay không?
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.