Hồn thể của lão giả muốn đào tẩu nhưng bị Nghệ Phong nắm trong tay, hắn không ngừng dãy giụa. Đầu ngón tay của Nghệ Phong toát ra hỏa diễm, từng đạo hỏa diễm đốt cháy linh hồn thể của lão giả, khói trắng không ngừng tỏa ra từ đó, linh hồn thể của lão giả kêu lên thảm thiết, sự đau đớn khi linh hồn bị đốt cháy không phải là hắn có thể chịu đựng.
Đoàn người vốn đến đây xem, thấy một màn như vậy, cả đám liền ngừng thở, không dám phát ra một âm thanh.
- Còn ai muốn làm chứng cho Kim Ưng Tông?
Lời nói nhàn nhạt, để bốn phía câm như hến không ai dám thở ra, một Tôn Cấp bát giai bị Nghệ Phong dễ dàng bắt được, trong vài hơi thở đã bị Nghệ Phong chém giết, ngay cả linh hồn thể đều đang bị dằn vặt, bực thủ đoạn máu tanh như vậy.
Bốn phía là một mảnh yên tĩnh, để Nghệ Phong hừ một tiếng, hắn lại thích hi vọng có hai người mù mắt xông ra, chuyện của hắn cùng với Kim Ưng Tông, ngược lại muốn nhìn một chút xem có bao nhiêu người dám nhúng tay vào.
Linh hồn thể của lão giả như trước không ngừng kêu lên thảm thiết, mỗi một tiếng kêu thảm đều tác động vào trong tâm trí mọi người, cả đám đều ngăn chặn khí tức trên người. Một ít người đến đây vây xem, có rất nhiều người vẫn duy trì cự ly giữa Nghệ Phong và Kim Ưng Tông, biểu thị không tham dự tranh chấp giữa hai bên.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Hừ!
Thấy mọi người bị hắn uy hiếp đến, lúc này Nghệ Phong mới hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu như chỉ muốn xem trò vui, bản thiếu hi vọng đám các ngươi có thể câm miệng, đương nhiên nếu như các ngươi muốn đứng về phía Kim Ưng Tông, bản thiếu cũng hoan nghênh!
Tông chủ Kim Ưng Tông thấy Nghệ Phong lấy thủ đoạn sấm sét uy hiếp tất cả mọi người, sắc mặt hắn trở nên khó coi, nguyên bản hắn muốn tưởng rằng có thể tranh thủ một ít minh hữu, thế nhưng không nghĩ tới bị Nghệ Phong phá như vậy, không ai dám đứng ở bên phía hắn rồi.
Tông chủ Kim Ưng Tông biết, lấy uy hiếp hiện tại của Nghệ Phong, nếu như không ai có thể ngăn cản hắn, thậm chí ngay cả những người này đều không dám nâng dậy lòng chiến đấu cùng Nghệ Phong.
- Gọi lão gia hỏa Kim Phú kia ra, các ngươi không phải đối thủ của bản thiếu!
Nghệ Phong sang hô với tông chủ Kim Ưng Tông, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua cao tầng Kim Ưng Tông, ba Tôn cấp bình thường, hai ngũ giai trở lên, ba thất giai trở lên, thực lực như vậy, đối với hắn mà nói, căn bản không đủ nhìn.
Ngay khi tông chủ Kim Ưng Tông còn định nói cái gì, một âm thanh khàn khàn vang lên trong hư không:
- Tà Đế quả nhiên là Tà Đế, nếu so sánh sự tàn nhẫn giữa các ngươi, Liễu Nhiên còn kém ngươi một bậc!
Theo những lời này hạ xuống, một đạo thân ảnh xuất hiện tại Kim Ưng Tông, một ít Tôn cấp bên cạnh nhìn thấy đạo thân ảnh này, nhất thời thở dài một hơi, nguyên bản áp lực tâm lý do uy hiếp Nghệ Phong mang đến cũng đã biến mất hơn phân nửa.
- Lão tông chủ!
Mọi người cùng kêu lên, đồng loạt khom mình hành lễ nói.
Kim Phú không để ý bọn họ, ánh mắt chuyển đến trên người Nghệ Phong, hơi dò xét Nghệ Phong một phen. Lập tức hắn nhíu mày, thiếu niên đứng trước mặt này tạo cho hắn cảm giác rất kỳ dị, rõ ràng không phát hiện đến chút lực lượng không gian nào trên người hắn, thế nhưng khí tức của hắn lại dâng trào dị thường, xa xa vượt qua Tôn cấp.
Tình huống như vậy để Kim Phú lần thứ hai lại chăm chú dò xét Nghệ Phong một phen, khi hắn vững tin Nghệ Phong không có năng lượng không gian, lúc này mới thở dài một hơi. Không lĩnh hội năng lượng không gian, vậy không phải là Quân cấp, không phải Quân cấp tự nhiên không phải đối thủ của hắn.
Tuy rằng đối phương khá mạnh, thế nhưng đấy chỉ là so sánh với Quân cấp trở xuống mà thôi.
- Ngươi thật to gan, một người cư nhiên thực sự dám giết lên Kim Ưng Tông ta!
Kim Phú lạnh giọng nói.
- Một cái Kim Ưng Tông mà thôi, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, bản đại thiếu tùy tiện là có thể làm gọn!
Nghệ Phong nhìn Kim Phú, tùy ý nói.
- Khẩu khí thật lớn, đáng tiếc ngươi không phải là Liễu Nhiên!
Kim Phú hừ hừ nói.
- Ngươi yên tâm, trải qua hôm nay sẽ có rất nhiều người nhớ kỹ cái tên Nghệ Phong này!
Nghệ Phong không chút phật lòng, nam tử Vương Tọa trên cánh tay truyền cho hắn một đạo tin tức:
- Nghệ Phong, thực lực của lão gia hỏa này đại khái ở nhất giai đỉnh phong!
Dường như Kim Phú cũng thấy được nam tử Vương Tọa điều tra, hắn hơi nhíu mày, vừa rồi cổ lực lượng điều tra kia, cư nhiên khiến cho hắn nổi lên cảm giác thận trọng.
- Bản thiếu chỉ muốn biết một việc, rốt cuộc năm đó là nguyên nhân gì khiến cho Kim Ưng Tông các ngươi ra tay đối phó Tần Y?
Nghệ Phong nhìn Kim Phú nói.
Kim Phú hít sâu một hơi, đáy lòng cười khổ không thôi, hắn chỉ biết, một sự kiện này sẽ rước lấy phiền phức, thế nhưng hắn thật không ngờ chính là, phiền phức rước lấy không phải quái vật lớn gia tộc của Tần Y, mà là một đời Tà Đế này.
Năm đó Thiên Phủ ra lệnh cho bọn họ ra tay, hắn đã biết chuyện này tuyệt đối không phải đơn giản là chỉ giết một nữ hài tử như vậy.
- Giết một nữ nhân thì còn cần phải nguyên nhân gì sao?
Kim Phú cười lạnh nói.
- Hay thay cho câu, giết một nữ nhân thì cần gì nguyên nhân? Đường đường Kim Ưng Tông, một thế lực nhất lưu, chạy đến Mạc Thành giết một nữ nhân, cư nhiên còn mở miệng nói không có nguyên nhân gì, ha ha...
Nghệ Phong cười to:
- Kim Phú, ngươi muốn che giấu cái gì, cũng phải tìm một cớ thích hợp mới được!
- Hừ!
Kim Phú hừ một tiếng:
- Ngươi muốn biết là nguyên nhân gì sao? Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ nói cho ngươi là nguyên nhân gì!
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không cần, bản thiếu đã suy đoán được rồi, các ngươi chỉ là một đám chó săn mà thôi. Như vậy cũng tốt, trước tiệt chọc tiết đám chó săn các ngươi, sau đó sẽ nhìn chủ nhân các ngươi phản ứng như thế nào!
- Vậy phải nhìn xem thủ đoạn của ngươi, nếu như là sư tôn ngươi đến, ta khẳng định sẽ nhượng bộ lui binh, bất quá iểu tử không lông như ngươi, cư nhiên dám vọng tưởng đối phó ta!
Kim Phú cười lạnh nói, thân ảnh chớp động, quơ nắm tay đánh một quyền về phía Nghệ Phong, một quyền này mang theo lực lượng kinh người, kế tiếp trong nháy mắt dường như sẽ cắt nát Nghệ Phong.
Nghệ Phong đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, mặc cho đối phương tùy tiện đánh qua đây, tông chủ Kim Ưng Tông thấy một màn như vậy, trong lòng mừng rỡ, tiểu tử này hoàn toàn là tìm chết!
Bất quá, tông chủ Kim Ưng Tông còn không mừng rỡ được bao lâu, một đạo thân ảnh đã chắn trước người Nghệ Phong, sau đó một đao năng lượng kinh khủng bay nhanh ra, đối chọi cùng nắm tay của Kim Phú, hai cổ lực lượng khổng lồ, vang lên tiếng nổ như sấm sét.
- Cường giả Quân cấp??
Mọi người hoảng hốt, ánh mắt chuyển hướng về phía đạo thân ảnh che trước người Nghệ Phong, lại nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, miệng hắn kinh hô:
- Thiết Ba lão quái!
Kim Phú gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, lập tức hắn phát hiện ánh mắt người trước mặt này hoàn toàn dại ra, căn bản không giống một người bình thường. Lập tức dường như Kim Phú nghĩ tới cái gì, trừng to mắt nhìn về phía Nghệ Phong:
- Ngươi luyện chế hắn thành khôi lỗi?
- Ngươi cũng có vài phần ánh mắt!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, trực tiếp thừa nhận.
Một câu nói này, để đám người tông chủ Kim Ưng Tông hít sâu một ngụm khí lạnh, một Nhiếp Hồn Sư bát tinh, cư nhiên bị luyện chế thành khôi lỗi, điều này sao có thể?
- Đối thủ của ngươi không phải ta, đối thủ của ngươi là hắn!
Nghệ Phong chỉ vào khôi lỗi, quay sang nói với Kim Phú, ánh mắt của hắn nhìn về phía đám người Kim Ưng Tông, nếu như chỉ có một người Quân cấp như hắn, vậy thì bắt đầu cho Kim Ưng Tông nhiễm máu tanh đi thôi.