Mị Ảnh

Chương 1279:




 
Sau khi rời khỏi Thánh thành, Nghệ Phong nhắc nhở Long Hùng không được làm ẩu. Mặc dù Long Hùng đối với Nghệ Phong không hẳn là cung kính, nhưng đối với Yêu Ngọc lại cung kính dị thường. Sau khi Nghệ Phong xuất ra át chủ bài Yêu Ngọc, Long Hùng lập tức biến thành một chú mèo nhỏ. Thân thể rõ ràng co lại chỉ còn bé bằng một con sóc. Chứng kiến cảnh tượng này, Nghệ Phong mới an tâm. Thực lực của Long Hùng quá khủng bố, nếu không áp chế được nó, còn không biết sẽ xảy đến tai họa gì. Dù sao Long Hùng cũng không phải là một ma thú an phận. May mà có thể mượn nhờ uy thế của Yêu Ngọc, cáo mượn oai hùm trấn trụ được Long Hùng.
 
Nghệ Phong cũng không biết, sau khi hắn rời đi. Giờ phút này, lão giả kia lại xuất hiện trong chỗ sâu nhất của Ám vực. Tại thời khắc lão giả xuất hiện, cường giả đại năng trong Ám vực lập lưc có phản ứng, vừa hoan nghênh lại vừa áp chế lão.
 
Đối với chuyện này, lão giả cũng không có chút phật lòng nào. Trên phương diện khí thế, Tà Đế có được ưu thế trời cho, những người này còn kém lão một bậc. Chứng kiến lão giả đơn giản đã có thể xuất hiện tại bên người bọn hắn, đám ma thú biến ảo ra hình người này chỉ có thể mời lão giả tọa nhập hàn huyên một phen, sau đó đi vào chính đề. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Về phần nói chuyện gì, ngoại trừ vị đầu lĩnh của Ám vực ra, không ai biết rõ bọn họ bàn luận chuyện gì. Chỉ biết là sau khi hai người truyền âm mật ngữ xong, liền nhẹ gật đầu. Thời điểm lão giả chuẩn bị cáo từ, ma thú bên trong Ám vực đột nhiên mở miệng nói.
 
- Truyền nhân Tà tông các ngươi không có bất cứ trợ thủ nào sao?
 
Ý tứ của đầu lĩnh Ám vực rất rõ ràng, Ám vực sắp xếp Long Hùng đi theo bảo hộ chủ nhân của bọn họ. Tà tông lại để cho tông chủ đương đại lưu lạc bên ngoài, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
 
- Mặc dù hung thú viễn cổ tại thế giới bên ngoài không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn có. Người của Tà tông lại bất đồng, Tiên phủ cùng Tà tông giao chiến rất nhiều năm. Nếu Tà Đế xuất động nhân mã, tuyệt đối được không bù nổi mất, huống chi để cho Nghệ Phong tôi luyện một chút cũng tốt.
 
Lão giả nói.
 
- Tà tông các ngươi thực là biết chiếm tiện nghi của người khác.
 
Một trưởng lão Ám vực nói.
 
- Nói về chiếm tiện nghi, ngược lại ta cảm thấy là chủ nhân các ngươi đang chiếm tiện nghi. Nếu không phải hắn đi theo Nghệ Phong, thực lực cũng không thể đề thăng nhanh đến như vậy. Nhưng mà quả thực không ngờ, cấm chế hắn lưu lại năm đó, chủ nhân của các ngươi cũng có thể thôn phệ. Thiên phú này thực sự vô cùng khủng bố.
 
Lão giả hâm mộ nói. Lời này khiến đám trưởng lão có chút hưng phấn. Những cấm chế kia đều là truyền thừa xuống, mỗi đời ma thú trong Ám vực đều có. Trừ phi thực lực đủ mạnh đột phá cấm chế, bằng không tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Ám vực. Cho dù cường hãn như Long Hùng cũng bị cấm chế hạn chế.
 
Nhưng bọn họ thực không ngờ, chủ nhân có thể đơn giản phá hủy những cấm chế này. Phải biết rằng, cho dù bọn họ đột phá cấm chế, cũng không thể tiễu trừ toàn bộ. Một vài cấm chế vẫn có thể khống chế được bọn họ.
 
- Cung nên hoàn trả nhân tình năm đó của Thánh thành.
 
Trưởng lão Ám vực cũng vô cùng bất đắc dĩ. Lão giả nói không sai, nếu vận dụng lực lượng của Tà tông. Tiên phủ đương nhiên sẽ vận dụng lực lượng của Tiên phủ, đến lúc đó Nghệ Phong cùng chủ nhân của bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm vô cùng.
 
- Nhớ rõ ước định giữa chúng ta.
 
Lão giả nhìn về phía đầu lĩnh ám vực nói một câu, sau đó thân ảnh biến mất trong tầm mắt các vị trưởng lão. Các vị trưởng lão thấy được cảnh này, khẽ rùng mình. Đầu lĩnh Ám vực ngược lại thở dài một hơi.
 
- Thực lực lão gia hỏa này lại tăng lên.
 
Nói xong lời này, hắn liền xoay người ly khai. Mặc kệ đám trưởng lão còn đang mải miết suy nghĩ.
 
Nghệ Phong không biết bởi vì hắn cùng Yêu Ngọc, lão giả cùng cao tầng Ám vực đã gặp nhau một lần. Sau khi rời khỏi Thánh thành, năm vị trưởng lão vẫn giống như xưa, ngụ tại Thánh địa. Năm người thấy Nghệ Phong xuất hiện tại lối ra, lập tức hỏi.
 
- Đi ra?
 
- Tuy rằng năng lượng trong Thánh thành đậm đặc, nhưng vẫn không thích hợp với ta.
 
Nghệ Phong nhìn năm vị trưởng lão nói.
 
- Ngươi thực giống sư tôn ngươi.
 
Đại trưởng lão tùy ý nói.
 
- Bất quá, nếu như ngươi đã không muốn ở lại Thánh thành, như vậy cũng tùy ngươi.
 
- Lão đầu tử đâu rồi?
 
Nghệ Phong hỏi. Sau khi hắn đạt đến Quân cấp, chắc hẳn lão đầu tử cũng có phân phó riêng cho hắn
 
Đại trưởng lão nói.
 
- Sư tôn ngươi vẫn còn có chuyện trong Thánh thành. Nếu như ngươi rảnh rỗi thì hãy ở chỗ này chờ hắn. Ngươi vừa mới tiếp nhận Tà tông, còn có rất nhiều việc cần ngươi quyết định.
 
Nghệ Phong suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Vị sư tổ Tà tông kia đã đưa cho hắn lệnh bài cùng vũ kỹ Thiên giai truyền thừa của Tà Đế, những thứ khác cũng không quá trọng yếu. Hơn nữa, tiếp nhận Tà tông, chỉ sợ phải làm lao công trong một thời gian ngắn, dù sao vẫn còn lão đầu tử, hắn trông coi cũng rất tốt, như vậy Nghệ Phong cũng được tự do.
 
- Đến lúc đó hãy tính.
 
Nghệ Phong nói. Tựa hồ đã sớm biết được Nghệ Phong sẽ trả lời như vậy, cho nên năm vị trưởng lão chỉ bĩu môi cũng không nói gì thêm.
 
- Sau này, nếu chọc phải phiền toái gì không giải quyết được, có thể trốn vào Thánh thành. Vẫn chưa có kẻ nào dám tìm Thánh thành gây sự.
 
Ngũ trưởng lão cực kỳ tự ngạo nói. Nghệ Phong lắc đầu, không nói gì thêm. Với tính cách của Nghệ phong, bắt hắn phải làm rùa đen rúc đầu trốn tại Thánh thành, so với việc bắt Liễu Nhiên ẩn thế còn nghiêm trọng hơn.
 
- Năm vị trưởng lão, đợi lão đầu tử đi ra, các người nói hắn mang theo bảo bối của Tà tông tìm ta là được.
 
Nghệ Phong cười hắc hắc hai tiếng, phất tay cùng năm vị trưởng lão cáo biệt. Năm vị trưởng lão nhìn qua Nghệ Phong ly khai, chỉ biết lắc lắc đầu,thầm nghĩ nếu như Liễu Nhiên nghe được câu này, có lẽ sẽ lại tẩn cho Nghệ Phong một trận. Bất quá, hiện tại Nghệ Phong đã đạt tới Quân cấp, trên đại lục cũng có đủ sức tự bảo vệ mình. Cho dù đối mặt với những tiền bối đi trước giống như Liễu Nhiên, cho dù không đánh lại được vẫn có thể bỏ chạy. Hơn nữa những người này khinh thường việc ra tay với vãn bối.
 
Nhìn qua Nghệ Phong biến mất tại Thánh địa, khóe miệng Đại trưởng lão khẽ nhếch lên,vui vẻ nói.
 
- Rốt cục tiểu tử này cũng có thể xuất sư rồi!
 
- Ha ha, tra tấn sau nhiều năm rốt cục chúng ta cũng có thể thở phào một hơi rồi.
 
- Chuẩn bị tuyển nhận đợt người mới tiến hành huấn luyện tại Thánh địa.
 
Đại trưởng lão nói. Bốn vị trưởng lão còn lại cũng gật đầu, tiến vào Thánh địa huấn luyện, cũng không phải muốn bọn họ biến thành mạnh mẽ. Chủ yếu là bồi dưỡng căn cơ cho bọn họ. Cho nên ban đầu, thiên phú của đám người Thi Đại Nhi, Thiên Nghịch so với một ít đệ tử của các đại tông môn còn kém một bậc. Nhưng hiện tại, mặc kệ Thi Đại Nhi, Thiên Nghịch hay bất cứ người nào, đều đã vượt xa đệ tử của các đại tông môn. Hơn nữa, đại trưởng lão cũng nhận được hồi báo. Đệ tử Thánh tông tiến vào Thánh địa tham gia huấn luyện, được tài nguyên sư môn bồi dưỡng, không ít người đạt tới Tôn cấp, đại đa số đều đạt tới Vương cấp.
 
Không thể nghi ngờ, thế hệ Nghệ Phong thu được kết quả tốt nhất.
 
- Tam trưởng lão, vậy phiền ngươi thông báo cho tất cả tông môn của Thánh tông trên đại lục. Bảo bọn họ mang đệ tử đến đây. Toàn bộ tông môn Thánh tông trên đại lục đều phải tham gia. Ta cảm thấy đại lục sẽ không yên bình nữa. Bất kể như thế nào, đệ tử kiệt xuất đều phải tập trung tại Thánh địa. Không người nào dám tìm phiền toái, đây cũng là để Thánh tông lưu lại huyết mạch.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.