Cát đại thú vừa nói dứt lời, ánh mắt Tôn Cấp mạnh mẽ ngưng đọng, bắt ra một đạo hàn quang. Bất quá, khí trong mắt hắn lóe lên hàn quang, đồng thời áp lực trên thân thể hắn bỗng nhiên tăng mãnh liệt, chỉ có thể để Tôn Cấp kiềm chế tính bạo ngược trong lòng.
Tôn Cấp xốc tinh thần, cười ha hả nói:
- Vừa nãy là lỗi của Bản Tôn, ta tự nhiên không dám chủ ý áp bức hai vị tiểu thư.
Nói xong câu này, trong mắt Tôn Cấp chợt lóe sát ý, phải nhún giọng đối với một Vương Cấp, quả thực từ trước đến nay hắn chưa từng có đãi ngộ này.
Cát đại thúc không đáp lại hắn, như trước ánh mắt chăm chú nhìn Tôn Cấp.
Loại ánh mắt này khiến Tôn Cấp vô cùng khó chịu, lẳng lặng đứng nơi đó, nhấn thấy khí thế không chút giảm bớt, trong mắt hắn hiện lên quang mang tàn độc, đột nhiên bàn tay hóa chưởng thành trảo, hung hăng bổ về phía Cát đại thúc.
Ngay khi sắp bắt được Cát đại thúc, ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ. Bỗng nhiên xuất hiện tiếng rống giận, tiếng rống giận loại này mang theo một cổ lực lượng, trực tiếp vào oanh kích thẳng vào bàn tay chụp lấy Cát đại thúc.
- Cút!
Giống như tiếng sấm nổ, mọi người chấn động màng tai, khi tiếng rống giận này hạ xuống, cùng lúc miệng Tôn Cấp phun máu tươi, trực tiếp té ngã trên mặt đất, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh khủng. Phủ phục trên mặt đất không dám cử động, hắn cảm giác cổ khí thế kia lại lần nữa tăng thêm vài phần, áp bức đấu khi trong cơ thể hắn lưu chuyển vô cùng khó khắn.
Cùng lúc hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên câu nói từ trên hư không truyền tới:
- Nhân vật giống như con kiến hôi cũng dám xuất thủ trước mặt Bản Đế.
Câu nói này, càng khiến khuôn mặt Tôn Cấp không còn chút máu. Thậm chí trong lòng không mọc lên được một tia ý niệm phản kháng.
Thế nhưng những lời này đối với người bên ngoài mà nói lại cực kỳ chấn động, Tôn Cấp kia đối với bọn họ cao không thể với tới, thế nhưng trước mặt Nghệ Phong chỉ là nhân vật giống như con kiến hôi. Điều này thực sự thách thức tâm hồn bọn họ.
Cho dù là đám người Cát đại thúc, nghe câu này cũng phải cười khổ. Bất quá, hắn thực sự rất tiền vốn để nói ra những lời này.
Dung Nhi thấy Tôn Cấp quỳ trên mặt đất, nhìn Nghệ Phong nói:
- Nghệ Phong ca ca, chúng ta sau này thường xuyên phải qua đây, ca ca giúp chúng ta giải quyết tai họa này thế nào?
Nghệ Phong quay về phía Dung Nhi cười cười, tiến lên phía trước hai bước, trực tiếp đi về phía Tôn Cấp.
Thoáng chốc Nghệ Phong đi tới. Mặc kệ là nam tử trung niên, hay Tử Trúc đều mở to mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt hiện lên quang mang vô cùng chấn động.
- Quả nhiên là hắn! Khó trách, khó trách!
Nam tử trung niên thì thào nói, nhìn thân thể đơn bạc này, thân ảnh lại có thể trở nên cao ớn, toàn bộ đám người dùng sức lắc lắc đầu, rất khó lý giải tại sao thanh niên này kinh khủng như vậy.
Tử Trúc bỗng nhiên cảm giác chính mình phát điên, trên đường luôn chỉ thị đủ loại mệnh lệnh đối với Nghệ Phong, đồng thời ngôn ngữ vô cùng vô lễ thất kính, sắc mặt nàng trở nên hồng nhuận, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Loại sắc mặt này, nếu như gặp mặt một lần đã vô cùng hiếm có, nàng cư nhiên giống như đối đãi với bực cường giả này.
Nhìn bộ dáng Dung Nhi bên cạnh có chút hả hê, Tử Trúc hận không thể cắn Dung Nhi một ngụm. Thầm nghĩ nếu như ngươi biết, tại sao không nói cho ta biết sớm một chút?
Thấy nhãn thần Tử Trúc oán hận, Dung Nhi cười hi hi, ôm lấy Tử Trúc trêu ghẹo:
- Chẳng phải Tử Trúc tỷ tỷ cảm giác hắn rất uy nghiêm sao? Vậy hiện tại?
Tử Trúc quay mặt tránh né Dung Nhi trêu đùa, đáy lòng nhớ tới lần đầu tiên được Nghệ Phong cứu giúp, phỏng đoán vị tiền bối kia hắn là bảy tám mươi tuổi, thế nhưng nhìn bộ dáng Nghệ Phong hiện tại, sắc mặt Tử Trúc không khỏi có chút phiếm hồng, lập tức nhỏ giọng thì thầm một tiếng:
- Cường giả cũng không nhất định đều là người già tính tình không tốt!
Ánh mắt Tử Trúc chằm chằm nhìn Nghệ Phong, chỉ thấy Nghệ Phong trực tiếp tới trước mặt Tôn Cấp thản nhiên nói:
- Là ngươi muốn thành viên trong dong binh đoàn Bản Đế?
- Nghệ... Nghệ Phong!
Tôn Cấp run run nhìn thanh niên trước mắt chính mình nói, trong mắt lóe lên tia khó tin.
- Ngươi thực ra có vài phần ánh mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong nhìn Tôn Cấp nhàn nhạt nói:
- Ngươi đã biết Bản Đế, vậy biết nên làm thế nào chứ?
Sắc mặt Tôn Cấp một mảnh trắng bệch, ánh mắt tĩnh mịch, thực lực đạt tới trình tự như hắn tất nhiên đã nghe nói qua chuyện tình ma đầu Nghệ Phong. Hơn nữa khi Mặc gia bị diệt vong, bọn họ từng chạy tới Mặc gia xem qua. Huyết trải ba trăm dặm, phiêu độc trăm năm. Chỉ cần hai điểm này, đủ khiến đáy lòng hắn ớn lạnh.
Tôn Cấp thừa nhận hắn đời này làm không ít chuyện tình vô cùng hung ác, thế nhưng so với ma đầu trước mắt, hắn chỉ là con nít mà thôi.
Tôn Cấp thoáng liếc nhìn đôi mắt bình tĩnh của Nghệ Phong, cười khổ nói:
- Không biết Tà Đế có thể bảo lưu mạng này?
Nghệ Phong quét mắt liếc nhìn Tôn Cấp, đạm nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Câu nói này khiến sắc mặt Tôn Cấp thêm vài phần trắng bệch, chằm chằm nhìn Nghệ Phong, rất muốn liều mạng đâm tới một kiếm. Thế nhưng Tôn Cấp hiểu rất rõ, cho dù liều mạng cũng không thể đụng tới sợi tóc của người ta.
Hắn thực sự phải chết, Nghệ Phong lại không chút ảnh hưởng.
Tôn Cấp hít sâu một hơi, nhìn Nghệ Phong mang theo vài phần oanh liệt nói:
- Hi vọng Tà Đế cho ta được toàn thây.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Được!
Sau cùng Tôn Cấp liếc nhìn Nghệ Phong, hối hận lần này chủ ý ép bức hai nàng Dung Nhi và Tử Trúc, hắn biết, với tính cách của Nghệ Phong, nếu như không chọc tới người bên cạnh hắn, rất ít khi hắn xuất thủ.
Đạo thanh âm oanh liệt vang lên, Tôn Cấp dùng một chưởng trực tiếp đánh vào ngực chính mình, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, khóe miệng tuôn ra một vòi máu tươi, khí tức trong thân thể từ từ giảm dần, cư nhiên quỳ trước mặt Nghệ Phong tự động kết liễu.
Mọi người trông thấy tràng cảnh này, toàn bộ đều ngây dại tại chỗ. Nhìn thân ảnh Nghệ Phong, lúc này bọn họ mới hiểu được thiếu niên trước mặt uy phong thế nào?
Thậm chí không cần dùng tới tay chân, bất quá dựa vào tên tuổi nói mấy câu là có thể đơn giản khiến một Tôn Cấp oai phong một cõi tự động kết liễu. Bực khí phách này kinh khủng như thế nào?
Một vài nam tử trong đó nhìn Nghệ Phong cực kỳ kính nể, bọn họ nghĩ thầm, là nam nhân nếu như sống đạt được tới trình độ này, cho dù chết đủ để tự ngạo.
Nhìn thi thể Tôn Cấp, mọi người lâm vào trầm mặc.
- Cát đại thúc, đi thôi!
Nghệ Phong không liếc mắt nhìn đối phương, quay về phía Cát đại thúc tùy ý nói, không biết bao nhiêu cường giả Tôn Cấp đã ngã xuống dưới tay hắn, chết thêm một người nữa cũng không khiến hắn rung động.
Cát đại thúc cười khổ một tiếng, quay về phía Nghệ Phong gật đầu nói:
- Thực không ngờ chính là thiếu niên năm đó, lúc này uy phong như vậy.
Nghệ Phong cười cười không nói gì, thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đi qua quan khẩu, thanh âm vô cùng cuồng bạo xuất hiện trên hư không:
- Tà Đế quả nhiên khí phách, câu nói đầu tiên bức chết Tôn Cấp, không phải ta có thể đạt được.