Mặc dù đám người Tần Trấn biết Nghệ Phong đang muốn lập uy, nhưng căn bản cũng không có biện pháp. Chỉ có thể nhìn Nghệ Phong nghênh ngang rời đi, Quân cấp Cửu giai cũng không ngăn được hắn. Bọn họ lại trêu chọc hắn, còn không phải muốn đi chịu đòn sao?
Ánh mắt Nghệ Phong trước khi đi hết sức rõ ràng, hiển nhiên là ai ngăn trở hắn đều sẽ bị hắn cho một trận. Nhìn thực lực của Nghệ Phong lúc này, hiển nhiên đối mặt với võ giả Cửu giai chưa lĩnh ngộ pháp tắc chi lực thì hắn không có địch thủ.
- Người này đến cùng tại sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?
Trong lòng Tần Trấn tức giận mắng to vài tiếng, nhưng cũng không thể làm được gì nhìn Nghệ Phong nghênh ngang rời đi.
Đám người Tần Đường đồng dạng cũng nghiến răng nghiến lợi, nhưng cử động uy hiếp của Nghệ Phong quá mức khủng bố, khiến cho cả đám chỉ dám ngồi nhìn Nghệ Phong rời đi.
Đám người Tần Đường đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước một người thị vệ từ cung điện truyền ra tin tức tiểu thư đã xuất hiện. Hơn nữa còn tay trong tay cùng Nghệ Phong, chỉ là không biết tin tức này là thật hay giả?
Rất nhanh đám người Tần Trấn đã có đáp án. Một ngày nào đó Tần Y xuất hiện bên trong chủ thành, đám người Tần Trấn chạy đến thì vừa vặn nhìn thấy Nghệ Phong cùng Tần Y đi với nhau. Bất quá, khiến cho đám người Tần Trấn mừng rỡ như điên chính là Tần Y cũng không thân mật với Nghệ Phong, thậm chí sắc mặt còn có chút lạnh lùng.
- Mẹ nó! Trở về đánh cho tên thị vệ kia tới mẹ hắn cũng nhận không ra. Hiển nhiên tiểu thư không có hứng thú với tên gia hỏa này.
Đám người Tần Trấn phỉ báng một tiếng, lập tức cao hứng. Sau đó nguyên một đám đi đến bên cạnh Tần Y, mang theo khuôn mặt vui vẻ tới chào hỏi nàng.
Đối với những thanh niên tài tuấn của gia tộc, Tần Y mười phần dịu dàng trò chuyện cùng bọn họ. Sau khi Nghệ Phong nhìn thấy Tần Y cũng nghiêm mặt đi tới muốn nói vài câu với nàng. Thế nhưng nguyên bản Tần Y đang nói chuyện vui vẻ với mọi người, lập tức trở nên lạnh lùng không nhìn Nghệ Phong.
Một màn này khiến cho đám người Tần Trấn càng thêm mừng rỡ, đáy lòng phỉ báng không thôi:
- Mẹ nó, lúc trước rốt cuộc là ai đồn đãi tiểu thư cùng Nghệ Phong quan hệ không cạn. Tuy người này có thực lực không tệ, nhưng vẫn không xứng với tiểu thư nha. Lão tử đoán trúng rồi.
Mà khi đám người Tần Trấn biết rõ hàn độc của Tần Y được giải quyết, hơn nữa người giải quyết là Nghệ Phong. Nguyên một đám trừng to mắt tỏ vẻ vui mừng, địch ý đối với Nghệ Phong cũng hoàn toàn biến mất.
Địch ý của bọn họ đối với Nghệ Phong cũng chỉ giới hạn trong tin vịt mập mờ cùng tiểu thư mà thôi. Hiện tại điều này không phải là thật, tự nhiên lại thấy tiểu tử này thuận mắt hơn nhiều. Đừng nói tới thực lực cường hãn, chỉ riêng việc giúp Tần gia trang nhiều như vậy, cũng đầy đủ khiến cho bọn họ tiếp đãi như thượng khách rồi. Đặc biệt là giờ phút này bọn họ nhớ tới Nghệ Phong còn có thân phận tông chủ Tà Tông thanh danh hiển hách, có thể buông bỏ danh dự trị liệu cho những người dân trấn bình thường. Nhân phẩm của tiểu tử này cũng không tệ lắm.
- Nghệ Phong! Sự tình trước kia ta xin lỗi ngươi.
Tần Trấn vỗ vỗ bả vai Nghệ Phong cười nói. Đám người Tần Đường cũng nhanh chóng phụ họa.
- Ta kháo... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Nghệ Phong thấp giọng mắng một câu, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nụ cười tuyệt mĩ của Tần Y, mỗi lần Tần Y triển lộ dáng tươi cười khiến cho những nhân vật thiên tài của Tần gia trang ngây ngốc một phen, lập tức lộ ra thần sắc ngưỡng mộ.
Biết rõ nữ nhân này vẫn còn chấp nhặt chuyện hắn bên ngoài có những nữ nhân khác, Nghệ Phong chỉ có thể nhún nhún vai, ngồi xổm ở một chỗ khác nhìn Tần Y với vẻ rất ủy khuất.
Ánh mắt Tần Y liếc xéo qua nhìn thấy một màn này, nụ cười trên mặt càng đậm, đáy lòng nàng hừ một tiếng:
"Lần này tuyệt đối không thể đơn giản buông tha cho hắn, bằng không còn không biết sẽ hái hoa ngắt cỏ bao nhiêu nữa." Tần Y đã hạ quyết tâm, nhất định phải trừng phạt Nghệ Phong thật nặng.
- Ai! Còn sống cũng không có gì niềm vui thú rồi. Các vị, tạm biệt nhé, dù sao cũng đều là một kết quả, ngẫm lại hay là đi Kim Lâu phong hoa tuyết nguyệt, tìm kiếm niềm vui thôi.
Nghệ Phong đứng lên, nói với đám người Tần Trấn.
Thế nhưng, lời Nghệ Phong vừa mới dứt, chỉ thấy Tần Y phẫn nộ trừng đôi mắt đẹp lên khẽ quát:
- Ngươi dám?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Ta ngay cả trong mơ cũng nhớ tỷ, tỷ không phải không biết. Trước kia là có tỷ mới thu liễm tâm tư. Hiện tại tỷ không để ý ta, ta đành đi kiếm niềm vui thôi.
Nghe được câu này, Tần Y suýt nữa tức chết. Mặc dù biết tiểu tử này đang trêu tức. Nhưng nàng không chút nào hoài nghi, nếu Nghệ Phong buồn buồn, hắn thật đúng là khả năng làm ra chuyện giả đùa thành thật. Nghệ Phong luôn thích diễn trò phải làm cho giống thật.
- Hừ!
Tần Y hừ giận một tiếng.
Nghệ Phong lặng lẽ cười cười, bất chấp cái nhìn soi mới của tất cả mọi người lách người đến bên cạnh Tần Y, bàn tay hắn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng. Dưới ánh mắt nóng bỏng của tất cả mọi người, Nghệ Phong nói:
- Phu nhân. Đi, trở về ta quỳ nhận lỗi với nàng.
Tuy Tần Y cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng biết tâm tư của đám người Tần Trấn đối với nàng. Thấy Nghệ Phong làm như thế, nàng cũng không phản kháng. Trắng mắt liếc Nghệ Phong một cái, lập tức thuận theo dựa vào lồng ngực của Nghệ Phong, bị Nghệ Phong ôm lấy rời đi.
Đám người Tần Trấn nghe thấy mà cảm giác như cõi lòng tan nát, nhìn nữ thần Tần Y bị Nghệ Phong mang đi. Tần Trấn cùng mọi người quẳng ngay cái gọi là hảo cảm dành cho Nghệ Phong lên chín tầng mây, cũng quên luôn câu vừa mới xin lỗi, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Nghệ Phong, lão tử sẽ không để yên cho ngươi.
Câu này biểu hiện sự ghen tỵ mười phần, Nghệ Phong tự nhiên rõ ràng. Hắn nhếch miệng lên không quan tâm, thầm nghĩ có cho mười người như ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.
- Đi, quỳ nhận lỗi đi!
Tần Y vào trong cung điện, hừ một tiếng rồi nói với Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười hắc hắc nói:
- Quỳ nhận lỗi không có vấn đề, bất quá trước đó ta còn có một chuyện rất trọng yếu phải làm.
Nói xong, Nghệ Phong mặc kệ sự kháng cự của Tần Y, dùng miệng cuốn lấy bờ môi hồng nhuận khiến người ta phải kinh tâm động phách của nàng.
- Ta vẫn không muốn có hài tử, nhưng hiện giờ lại muốn nàng sinh cho ta một đứa!
Nguyên bản còn đang Tần Y buồn bực phản kháng, nghe được câu này thân hình liền mềm nhũn ra, kệ cho Nghệ Phong trút bỏ y phục của của nàng.
...
Từ khi quan hệ giữa Nghệ Phong cùng Tần Y bị đám người Tần Trấn xác nhận, nguyên một đám trở nên lạnh lùng. Đáy lòng thăm hỏi Nghệ Phong cả trăm ngàn lượt, thậm chí cân nhắc có nên thỉnh trưởng bối của bọn họ, liên thủ tạo thành đại trận giáo huấn Nghệ Phong hay không, bằng không đáy lòng họ thật sự cảm thấy khó chịu.
Bọn họ nghĩ như thế nào thì làm như thế ấy. Cả đám tiến đến du thuyết trưởng lão trong trang.
Những trưởng lão này nghe thấy đề nghị của mấy đệ tử trẻ tuổi, thiếu chút nữa mở miệng mắng to. Đám thanh niên trẻ tuổi đồng lứa các ngươi tranh giành tình nhân cùng Nghệ Phong là chuyện của các ngươi. Các ngươi có thể không quan tâm thân phận Tà Đế của Nghệ Phong. Thế nhưng bọn họ có thể không quan tâm sao? Nếu là thật làm ra chuyện trưởng lão Tần gia trang hợp lực trấn áp Nghệ Phong, đây là đánh vào mặt Tà Tông. Khi đó không phải là tranh giành tình nhân của đám nhóc con nữa, mà đó là mâu thuẫn giữa hai tông môn. Mâu thuẫn như vậy, ai dám thừa nhận? Các ngươi không thấy được là cho dù Nghệ Phong lấy thân phận tông chủ Tà Tông ra, ngay cả lão tông chủ cũng không dám tự cao tự đại sao?
Đám người Tần Trấn cơ hồ bị những trưởng lão này mắng cho tới bến, nếu không phải biết rõ Tần Trấn chịu kích thích quá lớn. Thậm chí còn muốn cấm túc để cho hắn thanh tỉnh. Nữ tử như Tần Y, cho dù không có Nghệ Phong, cũng không phải bọn họ có thể vọng tưởng có được.