Mị Ảnh

Chương 1563: Chém giết ngũ giai




 
Phệ Linh Nộ Bạo từ trong tay Nghệ Phong bay nhanh ra, đồng thời thân ảnh Nghệ Phong lui ra ngoài. Còn ngũ giai kia đang hội tụ lực lượng trường xà chuẩn bị truy đuổi Nghệ Phong. Chỉ có điều, khi hắn nhìn rõ Phệ Linh Nộ Bạo, con mắt kịch biến, trường xà nhanh chóng lao tới Phệ Linh Nộ Bạo.
 
- Bạo...
 
Một tiếng nổ mạnh vang lên ở trên hư không, nguyên bản gò núi dưới chân trong nháy mắt bị san thành bình địa. Mà Liễu Nhiên đang đánh nhau với ngũ giai kia, dưới dư âm nổ mạnh, sắc mặt đại biến, thân ảnh chớp động tránh đi dư ba này.
 
Hai người Ngạo Tuyết cùng Lam Hinh, lúc này đã sớm rời đi rất xa. Dưới tình huống Phệ Linh Nộ Bạo bạo phát đánh sâu vào, dãy núi liên miên bốn phía bị nhổ tận gốc, biến thành từng khối đá vụn bùn cát trải rộng khắp hư không, tựa như vài tấn thuốc nổ khai sơn.
 
Tuy tốc độ của Ngạo Tuyết và Lam Hinh cực nhanh, chỉ là vẫn bị ảnh hướng đến như trước, quần áo bị lực lượng này đánh sâu vào có chút mất trật tự. Nguồn: https://trumtruyen.vn
 
Tất cả mọi người ở thời khắc này, đồng thời yên tĩnh trở lại, nhìn xem trong tràng, không thể tin đây là một võ giả chưa tới ngũ giai có thể thi triển ra. Mà sau khi nổ mạnh, lực lượng trùng kích đã có chút yếu bớt, nguyên bản Nghệ Phong đã tránh đi, giờ phút này thân ảnh rõ ràng lóe lên, mau chóng lao vào trong tràng. Không biết chuyện gì, trong tay Nghệ Phong xuất hiện Tru Tiên Kiếm, lực lượng toàn thân hội tụ ở trên Tru Tiên Kiếm, nhằm về một vị trí.
 
Tru Tiên Kiếm bắn ra một đạo quang mang màu bạc, tựa như thiên chi lợi kiếm, kinh diễm vô cùng, cho dù ở trong thiên không đục ngầu lúc này, như trước là một kích có thể khiến lòng người cảm giác sợ hãi.
 
Mà dưới một kiếm này của Nghệ Phong, hết thảy tựa hồ cũng đều kết thúc. Nguyên bản tiếng gió gào thét cũng chậm rãi yên lặng. Mà Nghệ Phong đồng dạng đứng ở phía trên hư không chắp tay. Lợi kiếm kinh hồng này không biết đã nấp ở nơi nào. Khiến đám người Liễu Nhiên như ảo giác, vừa rồi giống như Nghệ Phong không sử dụng binh khí.
 
Sau khi bùn cát rơi xuống, đối diện Nghệ Phong có một thân ảnh, thân ảnh này kiên quyết đứng đối diện Nghệ Phong, đồng dạng đứng trên hư không, thoạt nhìn giống như không bị trọng thương.
 
Chỉ là ở đây có ai không phải là võ giả đỉnh phong? Đối với tình huống đối phương lúc này, nguyên một đám rõ như lòng bàn tay. Ngạo Tuyết cùng Lam Hinh cổ quái nhìn Thánh Cấp ngũ giai, đồng thời nhìn Nghệ Phong mang theo vẻ không dám tin.
 
Nghệ Phong phát giác được ánh mắt hai nàng, nhìn hai nàng mỉm cười. Cánh tay mạnh mẽ vung vẩy, nguyên bản võ giả đứng ở đối diện Nghệ Phong, từ bên hông chảy ra vô số máu tươi. Thân thể từ bên hông hóa thành hai đoạn rơi rụng hư không.
 
Cùng lúc đó, một hồn thể bay nhanh ra.
 
Nghệ Phong nhìn qua hồn thể Thánh Cấp này, năng lượng Phệ Châu bạo phát, cuốn lấy đối phương. Hồn thể ngũ giai đã tương đối khủng bố. Chỉ là, lực lượng Phệ Châu lại là khắc tinh của hồn thể, nhanh chóng bị Nghệ Phong khóa chặt lại.
 
- Ngũ giai! Cứ như vậy vẫn lạc?
 
Lam Hinh nhìn qua thi thể đang chảy ra máu như trước, đồng thời hồn thể ngũ giai không ngừng giãy dụa, nhịn không được hít thật sâu một hơi lương khí. Đây chính là ngũ giai a, là tồn tại dậm chân một cái cũng có thể khiến đại lục chấn động. Coi như là Tiên cảnh cùng Thánh thành đều là tồn tại trung thượng tầng. Loại võ giả này, ở đại lục cũng ít khi thấy.
 
Chỉ là, cứ như vậy vẫn lạc ở trong tay một thanh niên chưa tới ngũ giai? Chuyện này nếu không tận mắt thấy ai sẽ tin?
 
Mọi người cổ quái nhìn Nghệ Phong, tựa hồ rất khó tiếp nhận sự thật này.
 
Nghệ Phong thu hồi vật phẩm trên người ngũ giai vẫn lạc, lập tức ánh mắt chuyển dời đến trên người ngũ giai khác.
 
Ánh mắt của Nghệ Phong chuyển tới, trong nháy mắt khiến trong lòng ngũ giai này hoảng sợ, bất chấp thu thập thi thể đồng bạn, thân ảnh chớp động chuẩn bị chạy trốn. Nghệ Phong có thể chém giết đồng bạn hắn, vậy hắn liên thủ với Liễu Nhiên? Hắn còn chống đỡ được sao?
 
Thấy đối phương rời đi, Nghệ Phong cũng không truy kích, cười lạnh một tiếng quát đối phương:
 
- Trở về nói cho Tiên cảnh, bản Đế không tìm các ngươi gây phiền toái, các ngươi cũng đừng tới trêu chọc bản Đế. Chuyện tình sư tôn ta và Tuyết di, bản Đế ngược lại muốn nhìn, ai còn dám tới nhúng tay.
 
Lời này nhìn như tự đại, lại không ai dám phản bác. Dùng thực lực chém giết ngũ giai đã tính là cấp bậc trên nửa đại lão. Trừ đi những đại lão kia, ai còn dám trêu chọc Nghệ Phong.
 
Về phần những đại lão kia, bọn hắn muốn xuất thủ, Thánh thành sẽ mặc kệ sao?
 
Bất quá, một võ giả ngũ giai bị Nghệ Phong chém giết, sợ là Tiên cảnh cũng sẽ nuốt không trôi cơn tức này a. So với việc Liễu Nhiên cùng Ngạo Tuyết, Nghệ Phong hiển nhiên càng khiến Tiên cảnh cừu hận hơn.
 
Một Thánh Cấp, một ngũ giai đều vẫn lạc ở trong tay Nghệ Phong. Chuyện này so với Liễu Nhiên mang Ngạo Tuyết đi hiển nhiên còn nghiêm trọng hơn.
 
- Hi hi... Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ càng ngày càng thích ngươi.
 
Lam Hinh bổ nhào vào trước mặt Nghệ Phong, nhẹ hôn một ngụm lên khuôn mặt Nghệ Phong, khuôn mặt tươi cười hề hề nói.
 
Xúc cảm mềm mại, khiến Nghệ Phong nhỏ giọng thầm nói:
 
- Mụ mụ nói, hôn môi sẽ mang thai.
 
- Hi hi! Không có việc gì, ngươi mang thai ta sẽ nuôi.
 
Yêu Hậu cười nói.
 
Nghệ Phong tranh thủ thời gian câm miệng, trong nội tâm ủy khuất không thôi: ngươi mới mang thai, cả nhà ngươi mang thai.
 
Liễu Nhiên đối với tính nết của Yêu Hậu ngược lại minh bạch, thấy Yêu Hậu như thế cũng không giận, ngược lại là đi về phía trước, hung hăng vỗ bả vai Nghệ Phong một cái nói:
 
- Tốt! Tốt! Tốt! Không hổ là đệ tử Liễu Nhiên ta!
 
- Lão đầu tử! Chúng ta đã lâu không có luận bàn một chút, hôm nay muốn thử sức một phen hay không?
 
Nghệ Phong cười hắc hắc nói.
 
Một câu nói kia khiến Liễu Nhiên cái gì cũng không nói, mang theo Ngạo Tuyết trực tiếp rời đi.
 
- Kháo... Như vậy cũng đi?
 
Nghệ Phong thấy Liễu Nhiên cứ như vậy rời đi, thấp giọng mắng một tiếng, nhưng lại không thể không theo sau.
 
Yêu Hậu sóng vai đi tới cùng Nghệ Phong, ôm cánh tay Nghệ Phong, Nghệ Phong có thể cảm giác được trước ngực Yêu Hậu truyền đến xúc cảm mềm mại, khiến Nghệ Phong cảm giác hơi thở có chút không thể khống chế.
 
Nghệ Phong nhìn ánh mắt Yêu Hậu giống như cười mà không phải cười, tựa hồ phát giác được Nghệ Phong hữu ý vô ý đụng chạm chỗ mềm mại của nàng, điều này khiến Nghệ Phong chột dạ, đồng thời lại không khỏi ra vẻ trấn định nói:
 
- Cái kia, Lam Hinh tỷ tỷ, như vậy ôm ta không tốt lắm.
 
Yêu Hậu cười hề hề nói:
 
- Ngươi không phải rất hưởng thụ sao? Hi hi, ta cũng không ngại, ngươi chú ý cái gì a.
 
Nghe Yêu Hậu nói, Nghệ Phong kinh ngạc, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, hung dữ nhìn Lam Hinh nói:
 
- Ngươi cũng đừng làm như ta không dám, chọc giận ta, ta liền đẩy ngươi vào bụi hoa.
 
- Ta chờ ngươi a!
 
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong nghiền ngẫm nói.
 
Một câu này khiến Nghệ Phong tranh thủ thời gian thoát khỏi Yêu Hậu, chạy trối chết. Nữ nhân này, hắn không thể trêu vào, chẳng lẽ còn trốn không được sao?
 
Thời điểm Nghệ Phong chạy trối chết, sau lưng truyền đến một hồi thanh âm cười đùa. Điều này khiến tốc độ của Nghệ Phong càng nhanh hơn.
 
Yêu Hậu nhìn bóng lưng Nghệ Phong chớp động, khóe miệng mang theo mỉm cười, không khỏi nhớ tới một màn Nghệ Phong đánh vào mông nàng, nghĩ thầm khi đó Nghệ Phong cũng không quân tử giống như lúc này. Nghĩ đến một màn kia, Yêu Hậu cảm giác mặt có chút nóng lên.
 
- Thối tiểu tử, chiếm hết tiện nghi của ta, nào có đơn giản bỏ qua ngươi như vậy, từ từ chơi với ngươi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.