Mị Ảnh

Chương 1564: Cách hắn xa một chút




 
- Trở lại rồi? Không bị thương trở về?
 
Quái lão đầu nhìn qua Liễu Nhiên cùng Ngạo Tuyết an toàn trở về, kinh ngạc hỏi.
 
Liễu Nhiên không trả lời hắn, tiến vào lầu các tiếp tục uống trà. Bất quá, khi Quái lão đầu thấy Nghệ Phong, Quái lão đầu cười mắng:
 
- Tiểu tử ngươi cũng đã trở lại, hắc hắc, nghe nói ngươi đạt tới Thánh giai rồi? Ngươi giúp ta một chút được không?
 
Nghệ Phong nghi ngờ hỏi:
 
- Gấp cái gì?
 
- Hắc hắc, gan tiểu tử ngươi so với sư tôn ngươi còn lớn hơn. Kỳ thật chuyện này cũng rất đơn giản, ngươi giúp ta chém giết một Thánh Cấp pháp tắc đồng nguyên, đưa hồn thể của bọn họ cho ta, như thế nào?
 
Quái lão đầu cười hắc hắc nói.
 
Nghe được câu này, khóe miệng Nghệ Phong có chút run rẩy, Thánh Cấp pháp tắc đồng nguyên, ta nhổ vào, ngươi tưởng Thánh Cấp là rau cải trắng sao? Chém giết một người cũng có thể khiến đại lục oanh động, còn nữa, tại sao ngươi không đi?
 
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi hồi đáp:
 
- Cút!
 
Nghệ Phong nói khiến Quái lão đầu bỉu môi nói:
 
- Chỉ biết sư đồ các ngươi đều không có đảm lượng.
 
Nghệ Phong không thèm để ý hắn nói, nếu hắn có đảm lượng, vậy thì chính mình đi giết đi.
 
Nghệ Phong cầm lấy chén trà, như trâu uống nước trà giải khát, điều này khiến Ngạo Tuyết xem lắc đầu không thôi.
 
Ngạo Tuyết thấy Nghệ Phong trong chốc lát uống xong nước trà, nàng rót cho Nghệ Phong một ly nữa cười nói:
 
- Uống như ngươi làm ta rất muốn quất ngươi.
 
Nghệ Phong bỉu môi nói:
 
- Hay là Tuyết di đi quất Lão đầu tử đi, người đánh hắn hắn sẽ không phản kháng, muốn quất ta, còn không biết ai sẽ quất ai?
 
Liễu Nhiên thấy Nghệ Phong nói rất hay cười nói:
 
- Chẳng lẽ ngươi còn dám ra tay đối với Tuyết di ngươi?
 
- Vậy cũng không nhất định.
 
Nghệ Phong cười nói, nói đến đây, Nghệ Phong vừa cười nói:
 
- Ta xem hay là các ngươi trở lại Tội Ác Chi Thành a. Lần này chém giết một ngũ giai của bọn họ, chắc hẳn Tiên cảnh cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
 
Liễu Nhiên gật đầu nói:
 
- Hiện tại bọn hắn coi ngươi là tử địch cao nhất rồi.
 
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
 
- Không sao cả! Bọn họ đến cứ cho bọn họ đến, hẳn là qua không bao lâu, bầu trời đại lục sẽ thay đổi. Đến lúc đó cục diện đại biến, cũng không ai nhớ rõ ta.
 
Liễu Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không rõ ý tứ trong lời nói của Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong thấy Lão đầu tử như thế, cũng không giải thích với hắn người trong bí cảnh có khả năng đi ra đại lục. Nghệ Phong mỉm cười, nhìn Lam Hinh uống trà bên cạnh hắn. Rất khó tưởng tượng, trình độ pha trà của Yêu Hậu so với Ngạo Tuyết không kém chút nào. Lúc này nhìn Lam Hinh, rõ ràng thực có một loại khí chất lan tâm huệ chất.
 
Lấy lệnh bài Tà Đế từ trong giới chỉ đưa cho Lão đầu tử nói:
 
- Giao thứ này cho Yêu Ngọc. Tuy lúc này thực lực Tội Ác Chi Thành rất mạnh, nhưng vẫn phải làm tốt chuẩn bị. Thân phận hiện tại của ta cũng có thể sử dụng thế lực Tà Tông. Có Tà Tông làm chỗ dựa, cũng không sợ Tiên cảnh tìm Tội Ác Chi Thành gây phiền toái.
 
Lão đầu tử đối với lệnh bài Tà Đế tự nhiên không xa lạ gì, cái này nguyên vốn là đồ đạc của hắn, bất quá hiện tại hắn không có quyền lợi này thôi. Nhưng mà ở trong tay Nghệ Phong cũng không khác.
 
- Đã như vậy, ta liền trở lại Tội Ác Chi Thành.
 
Lão đầu tử cười nói.
 
Nghệ Phong gật đầu nhắc nhở:
 
- Chuyện tình Đại lục tạm thời không cần đi để ý tới, Tiên cảnh bọn họ muốn tranh cái gì thì để cho bọn họ tranh, chỉ cần không chạm đến căn bản của chúng ta, thì không quản tới bọn hắn, hắc hắc, hiện tại hắn tranh nhiều ít, về sau sẽ nhả ra bấy nhiêu.
 
Lão đầu tử thấy Nghệ Phong tự tin như vậy, cũng không nói cái gì, thu lệnh bài Tà Đế vào giới chỉ. Quay đầu nhìn Lam Hinh nói:
 
- Sư tôn ngươi còn đang ở Thánh thành?
 
Lam Hinh liếc nhìn Ngạo Tuyết, thấy Ngạo Tuyết nhìn không chớp mắt, lập tức gật đầu nói:
 
- Sư tôn một mực ở Thánh thành.
 
- Hiện tại ta không vào được Thánh thành.
 
Liễu Nhiên tùy ý nói, Lam Hinh không biết những lời này của Lão đầu tử có ý tứ gì, ân oán tình cừu giữa nhưng sư phụ nàng cùng Liễu Nhiên nàng rất rõ ràng. Cũng không phát biểu ý kiến, chỉ là hồi đáp:
 
- Ta sẽ chuyển cáo những lời này cho sư tôn.
 
Liễu Nhiên nhìn Nghệ Phong, lập tức cười nói:
 
- Ngươi cách xa tiểu tử này một chút, tiểu tử này rất nguy hiểm. Ăn thịt người không nhả xương, sức chống cự cực kém.
 
- Kháo... Ngươi nói đồ đệ ngươi như vậy sao?
 
Nghệ Phong tức giận mắng một tiếng.
 
Lam Hinh ngược lại là hi hi nở nụ cười, nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Không có việc gì, ta không sợ đệ đệ dùng sức mạnh.
 
Nghệ Phong nghe được câu này, cảm giác sỉ nhục dị thường. Năm đó hắn còn nhỏ, ở phía sau núi Thánh Địa nhìn thấy Yêu Hậu, rất muốn dùng sức mạnh, hết lần này tới lần khác vốn sinh ra đã kém cỏi. Chỉ là, hiện tại hắn đã có thực lực, nữ nhân này cư nhiên còn dám cười nhạo hắn.
 
Nghệ Phong cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhìn Yêu Hậu:
 
- Ngược lại ta sẽ nói cho nàng biết, xưa đâu bằng nay.
 
Yêu Hậu cười hi hi nói:
 
- Phải không? Ta sẽ chờ.
 
Liễu Nhiên thấy Yêu Hậu đánh nhau cùng Nghệ Phong mà lắc đầu, đối với đồ đệ yêu nghiệt của Hiên Huyên cũng đành chịu, nghĩ thầm ngươi thật biết chọn. Trêu chọc Nghệ Phong này, người này thật đúng là không có chuyện gì không dám làm.
 
- Ngươi không trở về Tội Ác Chi Thành sao?
 
Liễu Nhiên đột nhiên hỏi.
 
- Ta còn có một số việc.
 
Nghệ Phong hồi đáp.
 
Liễu Nhiên nhíu mày, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Ngươi vừa chém giết một ngũ giai, ở bên ngoài du đãng mà nói, sẽ rất nguy hiểm. Tiên cảnh ước gì ngươi càng đi xa càng tốt.
 
Nghệ Phong gật đầu nói:
 
- Ta biết rõ! Nhưng mà không có biện pháp. Lúc trước đáp ứng chuyện của người khác, tóm lại là phải đi làm.
 
Nghe được những lời này của Nghệ Phong, mặc dù Liễu Nhiên có chút lo lắng, nhưng cũng không nói tiếp cái gì. Chỉ cần không ra võ giả cấp bậc đại lão, Nghệ Phong ngược lại không cần sợ.
 
Nghệ Phong liếc nhìn mấy người, thấy Lam Hinh định mở miệng, hắn không chút nghĩ ngợi tranh thủ thời gian nói:
 
- Nếu nàng có thể theo được ta, ta sẽ mang nàng đi.
 
Một câu nói kia, khiến Yêu Hậu đã ngừng miệng lại, chỉ có điều lửa giận trong lòng xuất hiện lần nữa, nhớ tới tình huống đến đế đô, Nghệ Phong đột nhiên biến mất.
 
- Hừ!
 
Lam Hinh hừ một câu. Nguồn: https://trumtruyen.vn
 
Nghệ Phong nhún nhún vai, thèm để ý đối với tiếng hừ của Lam Hinh không.
 
...
 
Sau khi Nghệ Phong tách ra cùng Liễu Nhiên, trước tiên về Nghệ phủ. Đế đô lúc này, nguy nga nhất không thể nghi ngờ là Nghệ phủ cùng Bạch phủ. Nghệ Lưu nhìn thấy Nghệ Phong hiển nhiên hết sức cao hứng, ở Nghệ phủ ngây người một hồi.
 
Nghệ Phong cũng đi hoàng cung gặp Long Thiên. Long Thiên lúc này, trên người đã bồi dưỡng được khí thế Đế quân cao cao tại thượng. Chỉ có điều, thấy Nghệ Phong phía trước. Hắn không khỏi khóc lóc kể lể trước mặt Nghệ Phong:
 
- Ngươi nói ta sao khổ như vậy. Lúc trước thời điểm ta đăng cơ, đại lục một mảnh an bình, các đại thế gia cũng không xuất thế. Chỉ là ta vừa đăng cơ, toàn bộ đại lục thay đổi bất ngờ. Hoàng đế thế tục thực không coi là cái gì. Ta thậm chí muốn vứt bỏ ngôi vị hoàng đế xuất gia.
 
Nghệ Phong cười ha ha nói:
 
- Vậy được, phi tần của ngươi đều giao cho ta chiếu cố a.
 
Long Thiên nghe được Nghệ Phong nói, suýt nữa tức chết, hắn rống giận một câu nói:
 
- Cút! Khinh Nhu ở Khinh cung. Tự ngươi lăn qua đi.
 
Đối với Long Thiên nổi giận, Nghệ Phong không thèm để ý. Đương nhiên, Nghệ Phong tự nhiên sẽ không tự mình đi tìm, tùy ý kéo một thị vệ, gọi hắn mang đi. Thị vệ biết rõ thân phận Nghệ Phong, đừng nói Long Thiên không có thật sự bảo hắn mặc kệ Nghệ Phong, cho dù thực nói, hắn cũng sẽ không nghe Long Thiên nói, trước mặt vị này, so với hoàng đế thế tục còn tôn quý hơn nhiều.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.