- Nghệ Phong! Ngươi nói không sai? Ngươi thực sự tiếp được?
Hoàng đế Trạm Lam nhìn Nghệ Phong, trầm giọng hỏi.
Nghệ Phong ngạo nghễ nói:
- Chỉ là một Vương Cấp mà thôi, có gì ghê gớm chứ?
Một câu kiệt ngạo bất tuân đến cực điểm làm cho mọi người ồ lên một mảnh: cuồng, thật ngông cuồng! Vương Cấp cũng không có gì ghê gớm? Lẽ nào Tôn Cấp mới ở trong mắt ngươi?
Cho dù là Tam Hoàng tử, đám người Bạo Cương nghe được những lời này của Nghệ Phong, cũng có chút trợn mắt nhìn Nghệ Phong, tiểu tử này mẹ nó kiêu ngạo đến biến thái!
Nguyên bản Hoàng đế Trạm Lam còn chuẩn bị cấp Nghệ Phong một chút mặt mũi, thế nhưng cũng bị một câu nói này của Nghệ Phong làm kích động nổi lên cơn tức. Hắn thích thanh niên tự tin, thậm chí tự ngạo một chút, thế nhưng không thích thanh niên tự đại càn rỡ. Ngươi không phải tự nhận rất giỏi sao? Tốt, trẫm muốn nhìn ngươi giỏi đến mức nào!
Chỉ là Hoàng đế Trạm Lam nhớ tới Tôn lão từng nói, hắn quay đầu hướng Nghệ Phong nói:
- Nghe nói ngươi có một chiêu có lực phá hoại cực đại, ha ha, kiến trúc trong hoàng cung cực kỳ trân quý, trẫm không muốn bởi vì các ngươi tranh đấu mà phá hư!
Hoàng đế Trạm Lam nói rất rõ ràng, nếu như ngươi muốn so đấu thì không nên dùng tới chiêu kia. Ý tứ của Hoàng đế Trạm Lam, làm cho đám người Bố Lan gia chủ nhìn có chút hả hê lên, chiêu Phệ Linh Nộ Bạo kia của Nghệ Phong, bọn họ xác thực rất cố kỵ, mặc dù ngay cả Liên Lập là Vương Cấp, thế nhưng cũng không có mười phần tiếp được chiêu kia. Thế nhưng hiện tại bệ hạ đã tước đường lui của Nghệ Phong, lẽ nào một Vương Cấp còn có thể không đối kháng được Tướng Cấp?
Nghệ Phong thấy đám người kia nhìn có chút hả hê, hắn cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, xem ra chuyện tình của Bao Đạt bá tước còn không có cho các ngươi run sợ, nếu như vậy ta dùng một Vương Cấp lập uy cho các ngươi?
- Tự nhiên! Ta cũng không có ý muốn phá hư kiến trúc hoàng cung!
Nghệ Phong nhìn Hoàng đế Trạm Lam, rất chăm chú nói.
Lời vừa nói ra làm cho Tam Hoàng tử cả kinh, Nghệ Phong thực sự sẽ tiếp chiến sao, ngay cả át chủ bài cũng bỏ đi, hắn dùng cái gì đối kháng Vương Cấp?
Ánh mắt Hoàng đế Trạm Lam ngưng trọng, lập tức nhàn nhạt nói:
- Ngươi đã đồng ý, vậy ta sẽ mở mắt nhìn ngươi diễn kịch! Truyền Liên Lập đi vào giác đấu trường của hoàng gia!
- Vâng!
Sứ giả cung kính lên tiếng, quay đầu phân phó người khác đi truyền Liên Lập.
- Nghệ Phong đi thôi! Chúng ta đi tới giác đấu trường. Hi vọng trận tranh đấu này của các ngươi có thể để trẫm nhìn thoải mái!
Hoàng đế Trạm Lam cười nói.
- Bệ hạ yên tâm! Ta nhất định có thể làm cho tất cả mọi người ở đây nhìn thoải mái!
Nói xong, Nghệ Phong liếc mắt nhìn nhị Hoàng tử và Bố Lan gia chủ, nghĩ đến bọn họ rốt cục cũng nhịn không được muốn xuất thủ. Nếu như vậy, ta sẽ bóp chết kế hoạch của các ngươi tại chỗ.
Hoàng đế Trạm Lam đi phía trước dẫn đường, đáy lòng hắn kỳ thực cũng rất nghi ngờ, lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra được Liên Lập và nhị Hoàng tử đi lại rất gần. Nghĩ không ra dưới tình huống hắn muốn gõ toàn bộ triều thần, Bố Lan gia chủ còn ra chiêu Nghệ Phong. Kia nói rõ bọn họ đối với Nghệ Phong cố kỵ cực kỳ!
Hoàng đế Trạm Lam nghĩ đến những chuyện mà Nghệ Phong làm, đáy lòng hắn phải bội phục Nghệ Phong thông minh, đồng dạng bội phục Nghệ Phong cường thế, hai vị Hoàng tử so với Nghệ Phong xác thực còn yếu trên một bậc, khó trách bọn hắn cố kỵ Nghệ Phong như vậy, nhất tâm muốn đẩy Nghệ Phong vào tử địa!
Hoàng đế Trạm Lam lần thứ hai tính toán giá trị của Nghệ Phong, nhân tài như vậy với hắn mà nói chính là thanh kiếm hai lưỡi, vận dụng tốt đối với hắn có chỗ tốt rất lớn, vận dụng không tốt sợ là sẽ tự hại bản thân. Hoàng đế Trạm Lam cũng muốn mượn tay Liên Lập diệt đi Nghệ Phong từ trong trứng nước, tiểu tử này càn rỡ quá mức, làm cho hắn có chút không thích.
- Đáng tiếc mạng ta không dài, bằng không có thể gả Khinh Nhu cho Nghệ Phong, mượn hơi Nghệ Phong trấn hưng đế quốc!
Đáy lòng Hoàng đế Trạm Lam cảm thán một tiếng, hắn tự tin có thể ngăn chặn Nghệ Phong, thế nhưng sau khi hắn chết, hắn không tin các Hoàng tử có thể áp chế Nghệ Phong, tuy rằng hai vị Hoàng tử cũng là người thông minh, cũng có thủ đoạn, thế nhưng so với Nghệ Phong còn kém một bậc! Chỉ sợ đến lúc đó đảo khách thành chủ!
Thời điểm Hoàng đế Trạm Lam đi tới phía trước, hai vị Hoàng tử nhìn bóng lưng Nghệ Phong và Hoàng đế Trạm Lam cũng biến ảo bất định. Ngày hôm nay tất cả bọn họ đều đã nhìn ra, tất cả đều là thủ đoạn của phụ hoàng bọn hắn bày ra, mục đích là muốn gõ bọn họ!
Nghĩ vậy, đáy lòng bọn họ cũng không khỏi cười khổ, cảm thấy sau này hành sự nên điệu thấp một chút, bằng không phụ hoàng bọn họ tức giận, đối với bọn họ cũng không có lợi. Dù sao Hoàng đế Trạm Lam mới là người quyết sách ngôi vị hoàng đế thuộc về ai!
Bất quá Nghệ Phong đã là cái đinh trong mắt bọn hắn, nếu như ngày hôm nay có thể mượn luận võ giải quyết Nghệ Phong là hay nhất, nếu như không thể, sau này tìm hắn gây phiền phức sẽ rất khó khăn. Dù sao, bọn họ chung quy vẫn cảm giác Nghệ Phong là tâm phúc của Hoàng đế Trạm Lam.
Trong lòng mọi người đều có tâm tư riêng, cả đám hướng về giác đấu trường của hoàng gia đi đến.
Rất nhanh, đám người Nghệ Phong đi tới một giác đấu trường to lớn, giữa sân giác đấu trường trống không, nền sân là do những tảng đá lớn cấu thành, trọng lượng mỗi tảng đá sợ là đến đơn vị hàng tấn. Những tảng đá cấu thành một quyết đấu trường hình tròn, to lớn đồ sộ cực kỳ. Không hổ là giác đấu trường của hoàng gia, chỉ là những tảng đá kia cũng là một đại thủ bút!
Chỉ là những vết tích trên tảng đá kia nói rõ, nơi này trải qua không ít cuộc chiến, đồng thời cũng chứng minh sự cường đại của hoàng tộc.
- Bệ hạ! Liên Lập Thân vương tới!
Lời vừa nói ra làm cho tất cả ánh mắt chuyển hướng đến một nam tử, nam tử này mặc hắc bào, tuy rằng không tính anh tuấn, thế nhưng thuộc loại lạnh lùng nghiêm nghị có mỹ cảm, có thể bởi vì khí thế Vương Cấp của hắn, cư nhiên làm cho đám quý tộc cao cao tại thượng kia lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn hắn cũng cực kỳ kính nể!
Nghệ Phong nhìn người này, cũng không khỏi có chút sửng sốt, nghĩ không ra là người quen! Đây là một trong hai người ngày đó dây dưa Tần Y, đã từng bị Lão ma đầu tha cho một lần, nghĩ không ra ngày hôm nay còn tới tìm hắn gây phiền phức. Nghệ Phong nhìn hắn có chút không thích! Đáy lòng tính toán có nên tìm Lão ma đầu làm một cái giao dịch, giết chết hỗn đản này!
Đương nhiên, nói như vậy cũng chỉ có thể ngẫm lại, ban đầu Lão ma đầu không tiết nói hai cái vừa mới vào Vương Cấp cũng tìm hắn hỗ trợ, nếu không nhìn mặt mũi Thiên Nghịch, sợ là sẽ không đến. Hiện tại mời hắn đối phó người cũ, hắn đến mới là lạ!
Chỉ là người không đáng gì này, ở trước mặt Nghệ Phong lại rất cường hãn a, tuy rằng hắn chỉ vừa mới vào Vương Cấp, thế nhưng Vương Cấp và Tướng Cấp có cách biệt một trời một vực, huống chi Nghệ Phong chỉ mới Tướng Cấp nhị giai!
Hoàng đế Trạm Lam nói:
- Nghệ Phong, Liên Lập! Điểm đến thì thôi, chỉ cần một phương chịu thua, phương khác lập tức ngừng tay, biết chưa?
Hoàng đế Trạm Lam cũng không muốn có tai nạn chết người, hai người kia đối với mình đều có chỗ dùng, hắn không muốn tổn thất một người.
Nghệ Phong cùng Liên Lập đồng thanh nói:
- Vâng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Đi thôi!
Hoàng đế Trạm Lam thấy Nghệ Phong đồng ý, lúc này mới gật đầu phất tay nói.
Thời điểm Liên Lập đi qua bên người Bố Lan gia chủ, hắn hướng Liên Lập ra một ánh mắt, vừa lúc Nghệ Phong nhìn thấy. Nghệ Phong không nhịn được cười nhạt, quả nhiên, Liên Lập đứng ở bên nhị Hoàng tử, hắn thật ra cũng có thủ đoạn, Vương Cấp cũng bị hắn mượn hơi! Bất quá, ngươi cho rằng như vậy là có thể loại trừ ta sao?
Thời điểm Nghệ Phong đi qua bên người Bố Lan gia chủ, thấp giọng nói:
- Cẩn thận đừng để lật thuyền trong mương!
Ánh mắt Bố Lan gia chủ ngưng trọng, thế nhưng lại phát hiện Nghệ Phong và Liên Lập đã đi vào giữa sân, làm cho hắn có nộ cũng phát không ra!
Thời điểm Nghệ Phong đã đứng trong giác đấu trường, đột nhiên có thị vệ tới trước mặt Hoàng đế Trạm Lam bẩm báo nói:
- Bệ hạ! Hoàng hậu và Điệp phi ở ngoài giác đấu trường, hỏi bệ hạ có thể cho các nàng vào không!
Hoàng đế Trạm Lam sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Mời các nàng vào!