Sau khi Điệp Vận Du và Nghệ Phong điên cuồng thật lâu, Điệp Vận Du lo lắng về lão nhân kia, cũng không dám tiếp tục điên cuồng với Nghệ Phong. Nàng nói chuyện với Nghệ Phong một chút về tình trạng Đế Đô, thuận tiện nói cho Nghệ Phong biết một chút về chuyện của Tam hoàng tử. Sau đó cũng có chút bất đắc dĩ thoát khỏi miệng sói của Nghệ Phong.
Điệp Vận Du nhìn khuôn mặt đỏ ừng bừng bừng phấn chấn, đầy sắc xuân của nàng trong gương, vẫn kìm lòng không đậu trừng mắt với Nghệ Phong một cái. Oan gia này quá mức giỏi lăn qua lăn lại rồi. Điệp Vận Du thu thập quần áo của nàng. Sau khi ăn mặc trang điểm qua, lúc này nàng mới rời khỏi Thúy Lâm Các. Trong lòng thầm nói: chỉ mong người khác không nhìn điều gì. Bằng không chỉ sợ sẽ tương đối phiền phức.
Nghĩ vậy, trong lòng Điệp Vận Du liền có chút oán khí đối với Nghệ Phong. Đáng giận chính là bản thân nàng cũng không hoàn toàn từ chối được Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du gấp gáp rời khỏi đó, hắn cũng biết nàng có việc cần xử lý. Nghệ Phong buồn bán hát mấy khúc tình ca với Điệp Vận Du xong, cảm thấy nhàm chán liền đi về hướng lầu hai, tới phòng dược chế luyện đan dược. Sau đó, hắn mới rời khỏi Thúy Lâm Các.
Nghệ Phong trở lại phủ đệ, thấy đám người dường như Tử Âm đã chờ hắn từ lâu. Linh Nhi lại dựa vào ghế ngủ. Nghệ Phong nhìn Linh Nhi gối đầu lên thành ghế cứng, hắn đau lòng muốn chết, vội vàng đi tối ôm Linh Nhi lên, để nàng ngủ trong ngực mình.
Linh Nhi thấy có người động vào nàng, có chút kinh hoàng mở to mắt. Tuy nhiên, khi thấy Nghệ Phong, nàng lại nhắm mắt lại, đầu nhích sát vào bên trong, tìm một chỗ thoải mái để tiếp tục ngủ.
Nghệ Phong mỉm cười. Lúc này hắn mới nhìn Tử Âm nói có chút trách cứ:
- Tử Âm tỷ, sao nàng lại để Linh Nhi ngủ ở chỗ này vậy chứ? Tiểu hài tử ngủ dựa vào chỗ cứng gì đó, sẽ bị sái cổ!
Tử Âm giải thích:
- Linh Nhi vừa mới ngủ. Ta sợ di chuyển sẽ đánh thức nó, nên để nó dựa vào một lát. Linh Nhi cũng lớn như vậy, không có việc gì!
- Nhưng dù sao cũng không tốt!
Nghệ Phong cẩn thận che chở cho Linh Nhi.
Liễu Mộng Nhiên thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, trên miệng nàng cũng hiện lên một nụ cười nhẹ. Nàng nhớ rõ mụ mụ từng nói qua: một nam nhân biết yêu thương hài tử thường là một nam nhân đáng tin cậy! Bởi vì hắn có tình thương! Liễu Mộng Nhiên thường thấy Nghệ Phong kiêu ngạo và tàn nhẫn. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy!
Tử Âm cũng biết Nghệ Phong cực kỳ cưng chiều Linh Nhi. Nàng cũng không định tiếp tục nói mãi về vấn đề này. Nàng nhớ tới mục đích hôm nay bọn họ chờ Nghệ Phong, nàng có chút lo lắng hỏi:
- Vào cung không có việc gì sao?
Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên và Cuồng Hổ cùng chuyển ánh mắt sang nhìn hắn, hắn lắc đầu nói:
- Có chút chuyện nhỏ thôi. Chẳng qua tước vị hầu tước còn chưa ngồi tới hai ngày đã bị hủy bỏ!
Liễu Mộng Nhiên và Tử Âm nghe Nghệ Phong nói vậy, các nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu sang an ủi Nghệ Phong nói:
- Không có cũng không sao! Chỉ cần người không có vấn đề gì là được!
- Ách...
Nghệ Phong ngây ngốc cười. Hắn không thể tưởng tượng được hai nàng sẽ có bộ dáng như vậy. Hắn thực sự không để tâm tới tước vị hầu tước này. Mất thì sao chứ. Nếu Nghệ Phong không có thực lực, cho dù có làm thân vương cũng vô dụng. Nhưng với Nghệ Phong hiện tại, cho dù là hoàng đế Trạm Lam cũng phải nhìn hắn. Thật ra tước vị này cũng không có mấy tác dụng.
Cuồng Hổ nghe Nghệ Phong nói, lại nhíu nhíu mày đầu, hắn lo lắng nói:
- Thiếu gia, thiếu gia không có tước vị. Vậy chẳng phải là phủ đệ cũng sẽ bị thu hồi sao? Nhưng chúng ta đã bắt tay vào sửa soạn...
Quả thật Cuồng Hổ rất lo lắng. Vừa xây dựng mật thất, nếu đột nhiên dừng lại, không nói tới chuyện lại đi tìm chỗ mới, mà công trình đã làm đột nhiên cho dừng lại cũng sẽ để lại dấu vết.
Nghệ Phong mỉm cười, đối với Cuồng Hổ nói:
- Không cần lo lắng, chỉ là thu hồi tước vị. Thật ra Hoàng đế Trạm Lam không nói thu hồi phủ đệ!
Cuồng Hổ gặp Nghệ Phong nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, cũng thoáng có chút lo lắng. Dù sao đây cũng là một tai hoạ ngầm!
- Cuồng Hổ, về sau ngươi chú ý nhiều hơn một chút. Vừa nãy, ta ở trong hoàng cung đã phế đi một Vương Cấp. Tuy rằng ta không cho rằng có người dám trả thù, nhưng chỉ sợ có người có ý nghĩ nóng lên muốn chó cùng rứt giậu!
Nghệ Phong nhìn Cuồng Hổ nói.
Một câu này khiến mấy người Cuồng Hổ hít sâu một lạnh: phế một Vương Cấp sao?
Bọn họ ánh mắt nhìn Nghệ Phong đầy bình tĩnh, gặp Nghệ Phong chút lo lắng nào, trong lòng mọi người đề ukinh hãi. Vương Cấp nha? Đế Đô có bao nhiêu Vương Cấp? Ngươi lại thản nhiên hời hợt nói bâng quơ một câu phế một Vương Cấp? Điều này chỉ sợ sẽ lại gây ra sóng gió lớn cho Đế Đô.
Chẳng qua trong lòng bọn họ cũng chấn động, cũng rất nghi hoặc với thực lực của Nghệ Phong. Một Tướng Cấp dựa vào cái gì có thể phế đi một Vương Cấp. Hơn nữa còn thực hiện ở ngay trong hoàng cung!
Mặc dù trong lòng bọn họ có rất nhiều nghi vấn, nhưng không hỏi ra miệng. Bọn họ đoán rằng, lần này Nghệ Phong tiến cung nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện.
Tử Âm nhìn Nghệ Phong ôm Linh Nhi vẻ mặt hờ hững, ánh mắt nàng nhìn Nghệ Phong cũng đầy nhu tình. Từ khi bắt đầu biết Nghệ Phong, hắn vẫn thường xuyên giúp đỡ nàng. Nàng vốn phải mệt nhọc xử lý các loại công việc, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Nhưng từ khi Nghệ Phong đứng ở phía sau nàng, nàng gần như có thể chuyện gì cũng không cần hỏi đến. Mà Tử Bang của nàng cũng càng lúc càng lớn. Địa vị của nàng theo đó cũng càng ngày càng cao!
Lần đầu tiên Tử Âm nhìn thấy Nghệ Phong, nàng cảm giác hắn rất lười nhác, nhưng một người lười nhác như vậy, vẫn đứng ở phía trước nàng, vững chãi, che mưa chắn gió cho nàng. Lúc này ánh mắt tất cả mọi người sợ là đều bị hắn thâu tóm, tất cả áp lực đều tập trung ở trên người hắn! Tử Âm nghĩ vậy, nàng thấy Nghệ Phong cũng có chút quan hệ. Đối mặt với áp lực lớn như vậy, chắc hắn cũng rất mệt mỏi!
Tử Âm không có cách nào có thể tưởng tượng được, nếu nàng đối mặt tình huống hiện tại, nàng sẽ làm như thế nào. Sợ là đã sớm tan tác!
- Trên mặt ta có cái gì sao?
Nghệ Phong thấy Tử Âm chăm chú nhìn hắn, không khỏi cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Tử Âm cười lắc đầu, ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng thêm dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vnNghệ Phong sửng sốt, sau đó trong lòng âm thầm nghĩ: chẳng lẽ Tử Âm muốn dùng ánh mắt để câu dẫn hắn sao? Nghệ Phong càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rấ lớn. Nghệ Phong nghĩ thầm, hắn nhất định phải biểu hiện kiên quyết một chút. Mụ mụ cũng nói cái gì càng dễ dàng nhận được, cái đó càng không quý trọng. Nghệ Phong cảm thấy hắn không thể để Tử Âm hoàn thành dễ dàng!
Tử Âm thấy Nghệ Phong đột nhiên có biểu tình kiên quyết như vậy, nàng sửng sốt, không biết Nghệ Phong đang suy nghĩ quỷ quái gì. Tuy nhiên nhớ tới tới tư tưởng trong óc của Nghệ Phong, nàng cũng không cho rằng Nghệ Phong sẽ có ý tưởng gì tốt.
Cuồng Hổ thấy biểu tình Tử Âm như vậy, hắn khâm phục thiếu gia nhà mình, bên cạnh luôn có tuyệt sắc mỹ nữ vây xung quanh. Nhìn lướt qua Liễu Mộng Nhiên tuyệt mỹ đầy nhã nhặn lịch sự, lại nhìn lướt qua Tử Âm phong vận chín chắn, hai nữ nhân này quả thật vô cùng mị hoặc. Có lẽ chỉ có người tài giỏi như thiếu gia mới có thể có được.
Trong lòng Cuồng Hổ thầm nói một câu như vậy, hắn nhìn Nghệ Phong thi lễ nói:
- Thiếu gia, ta xuống trước!
- Đi đi! Ngươi nói vơi Dạ Quỷ một câu, nói với bọn hắn Thiếu tông chủ có thời gian sẽ đến!
Nghệ Phong cũng cực kỳ có thiện cảm đối với Cuồng Hổ. Người này sử dụng càng ngày càng thuận tay. Xem ra, ít nhất hiện tại Cuồng Hổ không có suy nghĩ gian dối.
Trong lòng Nghệ Phong thầm nghĩ:
- Hi vọng ngươi vẫn như thế! Đối với người một nhà, ta chưa bao giờ keo kiệt. Có lẽ ngươi có thể đi xa hơn!
Tử Âm nhìn bóng dáng Cuồng Hổ rời khỏi, nàng có chút lo lắng nói:
- Nghệ Phong, ngươi dùng một Vương Cấp làm quản gia. Làm vậy thật không phải đối với tôn nghiêm Vương Cấp của Cuồng Hổ...
Nghệ Phong mỉm cười, nhìn Tử Âm cười nói:
- Không cần, đây là vị trí thích hợp nhất của hắn. Hơn nữa vị trí này cũng không làm nhục hắn!
Tuy rằng Tử Âm không biết Nghệ Phong nói vậy là có ý gì, nhưng thấy Nghệ Phong nói như vậy, nàng cũng không mở miệng thêm! Thật ra khóe miệng càng lộ rõ vẻ tươi cười. Nam nhân cường thế, không chính là loại nữ nhân thích sao?