Tên mập ngã trên mặt đất, hai mắt đơn giản nhắm lại hôn mê luôn: nào có người nào bị khi dễ nhiều lại có thực lực mạnh như vậy. Hết lần này tới lần khác là giả heo ăn hổ, không phải loại người bị người khác khi dễ.
Bởi vậy tên mập rất quyết đoán hôn mê luôn. Ta đánh không lại, còn trốn được sao? May mắn hôm nay xuống núi cất hết tiền. Hiện tại, người khác có lục soát người hắn cũng không tìm được gì. Là một gã cường đạo có tiền đồ, đặc biệt cường đạo hoành hành tại địa phương này, hắn rất có ý thức phòng bị!
- Hôn mê sao?
Nghệ Phong ngạc nhiên. Một cước của hắn cùng lắm chỉ có thể khiến tên mập bị choáng váng. Hắn thực sự không tin thực lực của hắn có thể tiến triển nhanh như vậy. Hắn nhớ rõ một cước này rõ ràng không có dùng sức! Vì sao một cao thủ Sư cấp lại bị ngất xỉu?
Nghệ Phong rất bất đắc dĩ nhìn tên mập không rõ lai lịch đang nằm trước mặt, rất bất mãn nói thầm:
- Người ta nói lớn lên béo thì mỡ dày, bị đánh không đau. Vì sao lại không đúng một chút nào với ngươi chứ?
Nghệ Phong rất tức giận, thật vất vả tìm được một người sống, đúng lúc có thể bù lại thiếu hụt mù đường của hắn. Hơn nữa tên mập này hung tàn đòi cướp đoạt của hắn, để tên mập làm người dẫn đường không phải là tốt nhất sao?
Không phải trong tiểu thuyết đều thường xuyên viết về điều này sao? Anh hùng bị cường đạo cướp bóc, anh hùng rất tuấn tú tức giận trở mình thành cường đạo, sau đó thu cường đạo làm nô lệ để phục vụ cho anh hùng. Nghệ Phong cảm thấy hiện tại hắn chính là một anh hùng đứng đầu thiên hạ, mà tên mập trước mặt chính là cường đạo tà ác nhất trên đời.
- Uy, tên mập này. Nếu ngươi không tỉnh lại bản thiếu gia có thể tiểu lên người ngươi. Khụ, khi đi ra ngoài, ta quên mang theo cái bô, ta lại không thích đại tiểu tiện làm hỏng khung cảnh xung quanh. Cho nên, miệng của ngươi chính là một lựa chọn không tệ.
Nghệ Phong nhìn tên mập nói.
Một câu này khiến lông mi của tên mập run rẩy, nhưng con mắt lại vẫn nhắm chặt, không hề có khả năng tỉnh lại.
Nghệ Phong nhìn lông mi tên mập giật giật, trong lòng hắn giận dữ: mẹ nó, thì ra tên mập này giả vờ hôn mê! Hắn còn làm mình tưởng rằng thực lực của mình thực sự tăng vọt, Một cước nhẹ nhàng có thể khiến Sư Cấp choáng váng. Không thể tưởng tượng được lại là do tên này gạt người? Nếu như đánh nhau với truyền nhân đương đại Tĩnh Vân Tông, mình tưởng thực lực của chính mình quá cao, không phải sẽ làm mình bại sao? Tên mập này thật quá xấu xa, nhất định là gián điệp do Tĩnh Vân Tông phái tới.
Hừ! Nghệ Phong ghét nhất gián điệp. Hắn cảm thấy không còn lý do gì để buông tha cho tên mập này.
Nguồn truyện: Truyện FULLNghệ Phong lấy Tiêm Hổ Kiếm từ trong lòng ra, nhẹ nhàng vạch ở trên mặt tên mập, lẩm bẩm nói thầm:
- Khụ, ta không có sở thích gì, vậy thích điêu khắc thì sao? Cũng không biết đên vẽ hình gì lên mặt cho đẹp? Mèo phát dục tốt hơn? Hay là sói phóng túng thì tốt hơn đây? Điều này khiến mình rất khó lựa chọn!
Nghệ Phong nói, khiến thân thể tên mập lạnh run. Hắn biết mình không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Hắn vội vàng mở to mắt, trong lòng không ngừng mắng to:
"Mẹ nó, một cao thủ lại chạy đến giả heo ăn hổ. Bọn họ có phải quá buồn chán hay không!"
- Cái đó... Đại ca, chuyện gì cũng từ từ. Đừng động chút lại dùng đao dùng thương. Rất nguy hiểm!
Tên mập dùng tay ngượng ngùng đẩy mũi kiếm của Nghệ Phong đang đặt ở trên mặt hắn, nói lấy lòng.
- Nguy hiểm sao? À không, ta cảm thấy trình độ điêu khắc của ta rất tốt. Không tin chúng ta thử xem!
Nghệ Phong nhìn tên mập cười hì hì nói.
Tên mập gần như muốn khóc. Vì sao hắn lại đụng phải một sát tinh như vậy chứ. Trước đó không nói tới chuyện khiến hắn buồn nôn muốn chết, hiện tại lại muốn dùng mặt hắn để điêu khắc? Đây không phải là thật lòng muốn khi dễ người khác sao?
- Đại ca, ta cho ngươi tiền, van cầu ngươi buông tha ta đi!
Tên mập cười khổ kêu lên.
- Tiền? Ngươi cho ta được bao nhiêu tiền?
Nghệ Phong buồn cười nhìn tên mập.
- Nếu ít ta cũng thấy chướng mắt?
- Ách...
Tên mập thật muốn khóc. Nếu sớm biết như vậy đã không tiêu tiên trên người đàn bàn kia. Tiền trên người mỗi ngày đều tính để trên người. Hiện tại, ngoài hai kim tệ để ở dưới chân ra cũng chẳng còn gì! Hiển nhiên, hai kim tệ cũng không thể khiến sát tinh này thỏa mãn.
- Đại gia... Xin ngươi thương xót. Ta tên có lão mẫu trăm tuổi, dưới có hài tử mới sinh, van cầu ngươi buông tha ta đi!
Tên mập bổ nhào ôm dưới chân Nghệ Phong kêu khóc.
- Lão mẫu trăm tuổi? Mẫu thân ngươi bảy mươi tuổi mới sinh ra ngươi? Chậc chậc, mẫu thân ngươi thật sự quá mạnh. Thời điểm đó còn có khả năng sinh đẻ!
Vẻ mặt Nghệ Phong nhìn tên mập đầy sùng bái, vạn phần khâm phục trước sự cường hãn của mẫu thân hắn.
- Ách...
Tên mập muốn khóc, không thể tưởng tượng được bình thường hắn thường xuyên nghe người khác nói, không ngờ bên trong lại có lỗi ngôn ngữ như vậy. Vì sao trước kia hắn lại không phát hiện ra? Làm hại hắn mỗi lần nghe thấy đều không nhịn được trong lòng vô cùng cảm thông!
- Đại gia! Ta...
Tên mập lau nước mắt nước mũi một phen, vừa muốn nói gì, lại bị Nghệ Phong cầm kiếm chỉ vào yết hầu của hắn, hắn vội vàng ngừng lại.
Tên mập nhìn thấy mũi kiếm lạnh như băng ở gần ngay trước mắt, lập tức ngừng lại không dám nói một lời. Thân hình có chút run rẩy nhìn Nghệ Phong.
- Bản thiếu gia cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Ngươi chỉ cần giúp ta một việc mà thôi. Đến lúc đó ta sẽ để ngươi đi!
Nghệ Phong cười hì hì nhìn tên mập này nói.
Ánh mắt tên mập hoảng sợ nhìn Tiêm Hổ Kiếm sắp chạm vào hắn, vội vàng nói:
- Đại gia muốn ta làm gì? Người cứ việc phân phó!
Lúc này Nghệ Phong mới thu hồi Tiêm Hổ Kiếm, cười nói với tên mập:
- Xem như ngươi thức thời! Chắc ngươi rất quen với đường lên núi Tĩnh Vân Tông? Chỉ cần ngươi dẫn ta tới đó là được!
Tên mập sửng sốt. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được là chuyện lại đơn giản như vậy. Hắn nhìn Nghệ Phong có chút kỳ lạ? Không phải tiểu tử này là kẻ mù đường? Tĩnh Vân Tông là nơi nổi tiếng như vậy, nhưng hắn lại không biết đường tới đó sao?
Nghệ Phong thấy tên mập nhìn chằm chằm vào hắn, sắc mặt hắn cũng hơi ửng đỏ một chút, sau đó lại dùng kiếm chỉ tên mập cả giận nói:
- Nhìn cái gì vậy? Hừ, nếu không đồng ý, vậy bây giờ bản thiếu gia chơi điêu khắc!
- Đồng ý! Đồng ý!
Trong lòng Tên mập hoảng hốt, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Lúc này Nghệ Phong mới thu hồi Tiêm Hổ Kiếm, hài lòng gật đầu nói:
- Như vậy còn được, đi thôi! Ngươi đi trước dẫn đường đi!
Tên mập vội vàng đứng lên, rất thức thời đi ở phía trước. Chỉ có điều Nghệ Phong lại không phát hiện được, lúc này tên mập ở phía trước, con mắt di chuyển rất lợi hại. Dường như hắn đang suy tính điều gì.
Nghệ Phong thấy tên mập đi ở phía trước dẫn đường, tâm tình hắn trở nên tốt hơn. Rốt cục mình đã thoát khỏi cuộc sống tìm đường bi thảm này. Đây cũng không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất, mắt tên mập này có vấn đề, khiến Nghệ Phong cảm thấy rất tự tin. Có tên mập ở bên người, Nghệ Phong cảm thấy nếu trên đường có một tiểu cô nương chẳng hạn, hắn nhất định có thể sẽ quyến rũ.
Người ta không phải vẫn nói hoa hồng phải có lá cây mới có thể nổi bật lên sao? Tên mập này chính là lá cây. Có hắn ở bên người, Nghệ Phong cảm thấy hắn chính là vô địch dễ nhìn đứng đầu thiên hạ, còn không thể cám rỗ được rất nhiều tiểu cô nương hay sao?
Nghĩ vậy, tâm tình Nghệ Phong trở nên tốt hơn!
Đồng dạng, sau khi tên mập dẫn đường ở phía trước thấy sát tinh này cũng không làm khó hắn, tâm tình hắn cũng trở nên tốt hơn. Cặp mắt nhỏ chuyển động càng lợi hại hơn.
Nghệ Phong nhìn tên mập đi trước dẫn đường không ngừng hướng vào trong núi, hắn cũng không khỏi nhíu nhíu mày. Tên mập này sẽ không giở quỷ kế gì? Không phải hắn cố ý dẫn sai đường chứ? Tuy nhiên nghĩ mình có Tiêm Hổ Kiếm trong tay, Nghệ Phong lại cảm thấy tên mập này không dũng khí làm như vậy.
Chẳng qua, đi Tĩnh Vân Tông phải đi sâu vào trong núi sao?
Ngay khi Nghệ Phong nghĩ đến điều này, tên mập chủ động mở miệng nói:
- Đại gia, ngươi muốn chọn đường gần hay muốn đi đường vòng. Đường gần hơn chính là đi xuyên qua núi. Đi đường vòng chính là chúng ta vòng qua bên trái, chẳng qua lộ trình sẽ dài hơn rất nhiều.
Nghệ Phong nghe tên mập nói như vậy, chút nghi ngờ trong lòng hắn cũng phai nhạt đi rất nhiều. Trong lòng hắn không khỏi cười thầm nghĩ:
"chỉ là một tên mập thôi. Cho dù hắn có quỷ kế gì, hắn còn có thể sợ hắn sao? Tốt nhất là hắn không nên giả vờ!"