Mị Ảnh

Chương 414: Đến phiên ta nói yêu cầu với ngươi




 
Dọc đường, Nghệ Phong đi theo tên mập trèo đèo lội suối, thật ra đã đi một lộ trình rất xa. Thậm chí ngay cả Nghệ Phong cũng cảm giác có chút mệt mỏi.
- Đại gia, chúng ta qua được ngọn núi này, sau đó sẽ lập tức tới đường lớn đi Tĩnh Vân Tông!
Tên mập không quay đầu lại nói.
Nghệ Phong nhìn bóng dáng tên mập với vẻ nghiền ngẫm. Tuy rằng hắn nửa mù đường, nhưng lại không phải là kẻ ngốc. Dọc đường đi hắn đã sớm nhìn ra sự khác lạ của tên mập này. Thật ra Nghệ Phong rất muốn biết, tên mập này còn dám giở thủ đoạn gì ở trước mặt hắn. Hắn cũng dứt khoát không vạch trần, xem rốt cuộc hắn tính giở trò gì?
Tên mập thấy phía sau không có tiếng động nào truyền đến, hắn thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rốt cục kế hoạch của hắn sắp thành công. Hừ, ngươi rất thích điêu khắc phải không? Vậy để ta tìm người điêu khắc cho ngươi!
Nghệ Phong và tên mập lại đi thêm một đoạn đường, tới một sơn cốc nho nhỏ, tên mập đột nhiên ngừng lại, sau đó quay nhìn Nghệ Phong cười âm hiểm.
Nghệ Phong thấy thế, cười ha ha hai tiếng, nhìn tên mập nói:
- Đừng cười, ngươi cười thật sự rất khó coi, nhanh gọi người tới giúp ngươi xuất hiện đi! Nếu không bản thiếu gia có thể sẽ đi mất!
Một câu nói này, khiến tên mập sững sờ tại chỗ: sao tiểu tử này lại cái gì cũng biết như vậy? Vậy vì sao hắn còn cùng mình tới đây làm gì?
Tên mập thấy vẻ tươi cười nghiền ngẫm trên mặt Nghệ Phong, hắn cảm giác muốn nổi giận. Tiểu tử này thật sự quá tự cao tự đại. Đến giờ phút này còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn. Được, nếu đã như vậy, chờ một chút sẽ có người tới đánh mông người, thậm chí còn điêu khắc cả trên cổ ngươi.
- Các huynh đệ, có con mồi!
Tên mập rống lớn một tiếng. Ngay lập tức, trong sơn cốc liền xuất hiện một đám người.
Tên đầu lĩnh chính là một nam tử râu quai nón, dáng người cường tráng, nhìn thấy tên mập đang hô to gọi nhỏ, hắn có chút bất mãn quát:
- Bàn Tử, ngươi kêu cái gì?
Tên mập thấy người kia vừa tới, rất ân cần chạy tới phía trước nói:
- Nhị đương gia, ta dẫn theo một con dê béo qua đây cho người. Người xem xem thế nào?
Nam tử mặt lệch kia nhăn lại, bất mãn khi thấy tên mập dẫn người đến căn cứ của bọn họ. Tuy nhiên, hắn lại không phát tác. Hắn quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong trắng trẻo, mập mạp vừa thấy cũng biết chính là con cháu nhà giàu. Trong lòng hắn cũng cảm thấy hứng thú hơn.
Tên mập thấy nam tử kia không tức giận, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn nam tử đó nói:
- Nhị đương gia, tiểu tử này vừa thấy đã biết là kẻ có tiền. Ha ha, không phải Nhị đương gia vẫn nói đang thiếu tiền sao? Bàn Tử vẫn ghi tạc trong lòng. Bởi vậy thấy con mồi này, ta vội lừa vội đến cho Nhị đương gia!
Nam tử kia không có phản ứng đối với sự nịnh bợ của tên mập, mà quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong cười nói:
- Bằng hữu! Ngươi cũng nghe được những lời Bàn Tử nói, là chúng ta muốn động thủ chứ? Hay là ngươi tự mình giao ra đây?
Nghệ Phong không nhanh không chậm mỉm cười nói:
- Nơi này chính là chỗ ở của cường đạo sao? Ha ha, thật ra rất bí ẩn, sơn đạo mười tám khúc ngoặt, ta đã phải vòng vèo rất lâu mới đến được.
Nam tử kia thấy Nghệ Phong còn có tâm tư nói những lời như vậy, hắn thoáng nhíu nhíu mày nói:
- Thức thời một chút, giao những thứ đáng giá ra đây, nói không chừng ta còn có thể buông tha cho ngươi!
- Phải không? Ngươi có thể buông tha cho ta?
Nghệ Phong bật cười.
- Ta đã biết căn cứ cường đạo của ngươi, ngươi còn có thể buông tha ta sao?
Nam tử kia nghe Nghệ Phong nói vậy, hắn càng nhíu chặt lông mày. Sao tiểu tử này lại thông minh như vậy? Vì sao Bàn Tử lại lừa được hắn đến nơi đây?
Nam tử mặt lệch lắc đầu nói:
- Ha ha, xem ra ngươi cũng đã rõ. Nếu đã tới nơi này, ngươi hãy ở lại đây! Nếu ngươi có giá trị, chúng ta sẽ dùng đồ ăn tốt chiêu đãi ngươi. Nếu không có giá trị, ha ha...
Nghệ Phong thấy nam tử mặt lệch cười âm hiểm, hắn nhún nhún vai nói:
- Sao ngươi không hỏi tên mập này xem vì sao hắn lại muốn dẫn ta đến đây. Chẳng lẽ ngươi thật sự tưởng rằng hắn có lòng tốt như vậy, muốn giữ lại cho ngươi sao?
Nam tử mặt lệch nghe Nghệ Phong nói vậy, hắn không khỏi nhíu mày. Quả thật, Bàn Tử luôn ích kỷ, sao hắn có thể làm như thế?
Nghĩ vậy, nam tử mặt lệch nhìn tên mập giận dữ rống lên:
- Bàn Tử, hừ, nếu ngươi lại gạt ta, ta trực tiếp đào một cái hố chôn sống ngươi!
Phịch...
Tên mập lập tức quỳ mạnh xuống đất, thân mình run rẩy nói:
- Nhị đương gia, Bàn Tử biết sai rồi, ta đánh không lại tiểu tử này, cho nên mới...
Nhị đương gia kinh ngạc liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái. Tuy rằng Bàn Tử lớn lên khó coi, nhưng cũng được coi như một cao thủ, lại không phải là đối thủ của tiểu tử này? Xem tiểu tử này da thịt trắng mịnh, giống như một trận gió thổi qua cũng có thể thổi đổ!
- Ha ha, cho dù hắn đánh không lại ngươi thì sẽ như thế nào. Đã tới nơi này, ngươi còn không phải để mặc chúng ta xâu xé hay sao?
Nhị đương gia có chút càn rỡ cười nói.
Nghệ Phong mỉm cười, đối với Nhị đương gia nói:
- Ngươi thật sự tự tin như vậy, ngươi tin tưởng ngươi có thể là đối thủ của ta! Ta khuyên ngươi cũng đừng lãng phí khí lực, phái hai người tới làm người dẫn đường cho ta, chuyện hôm nay ta coi như chưa từng phát sinh. Ngươi thấy thế nào?
- Ha ha! Tiểu tử, ngươi cũng đủ hung hăng càn quấy. Vào lúc này còn dám nói điều kiện với chúng ta!
Nhị đương gia tức giận thành cười.
Nghệ Phong chẳng thèm quan tâm, nhún nhún vai:
- Nếu không thể đồng ý, vậy động thủ đi! Ha ha, ta còn thật lòng không muốn các ngươi lãng phí khí lực. Tuy nhiên xem ra là không thể tránh khỏi!
Nhị đương gia thấy thái độ của Nghệ Phong như thế, lửa trong lòng hắn càng lớn. Hắn hừ một tiếng, nhìn một đám người phía sau nói:
- Làm thịt tiểu tử này, xem hắn còn dám kiêu ngạo như thế ở địa bàn của chúng ta nữa không!
Một đám người nghe thấy vậy đầu rất hưng phấn múa may trọng kiếm xông lên về phía Nghệ Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn thấy vậy không khỏi cười lạnh, thân ảnh chợt lóe, đón đầu bọn họ.
Ngay lập tức, toàn bộ giữa sân là một mảnh tàn ảnh, đồng thời tiếng kêu ai oán không ngừng vang lên. Mỗi tiếng kêu, tiếng động đều khiến Nhị đương gia kinh hãi. Một hồi sau, trọng kiếm bị vứt lung tung trên mặt đất, người cũng lăn lộn ở khắp nơi.
Thời gian cũng không quá lâu, hơn mười người của Nhị đương gia nằm gục ở tại trên mặt đất, máu cuồn cuộn không ngừng trào ra qua khóe miệng. Họ đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.
Nghệ Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ hai tay của hắn, quay đầu nhìn về phía Nhị đương gia đang vô cùng kinh hãi nói:
- Thế nào? Vậy hiện tại đến phiên ta nói yêu cầu đúng không?
Nhị đương gia không thể tin được nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng thực lực nhóm người này không phải quá mạnh mẽ, nhưng số người đông như vậy? Chỉ đá mỗi người một đá cũng phải mất một thời gian. Nhưng tiểu tử này lại nhanh như vậy đã giải quyết hết bọn họ. Vậy thực lực còn mạnh hơn nhiêu so với hắn. Có lẽ chỉ có Đại đương gia mới có thể ngăn chặn được hắn!
- Ha ha, choáng váng sao? Nếu không thì bị dọa tới ngốc. Ngươi có thể nói cho ta biết hay không, hiện tại ngươi dùng cái gì để bù đắp lại tổn thương trong lòng ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.