- Nghệ Phong!
Ngu Phi gọi Nghệ Phong một tiếng. Tuy rằng đối mặt chính là thân thể trần trụi của Nghệ Phong, sắc mặt lại không có biến hóa.
Lúc này Nghệ Phong mới ngẩng đầu, vẻ mặt oan ức nhìn về phía Nghệ Phong. Hắn cố gắng dụi mắt, muốn làm con mắt xưng lên một chút, để chứng minh hắn bị đã khóc rất thương tâm, nhưng vừa day một chút liền kêu lên một tiếng ôi. Cư nhiên dùng sức quá lớn khiến con mắt đau đớn không thôi.
Ngu Phi thấy dáng điệu này của Nghệ Phong, bỗng nhiên nàng muốn cười, nhưng nhớ tới tình huống hiện tại, có thể thích hợp sao để cười sao?
- Gọi cái gì?
Nghệ Phong nhìn nữ nhân đã thô bạo với hắn đang đứng ở trước mặt. Rất nhanh, hắn lại cảm giác mình thật oan ức. Trong trắng của nam nhân rất quan trọng.
- Ta...
Ngu Phi muốn mở miệng nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nói không nên lời.
Nghệ Phong trừng mắt nhìn nói:
- Ngươi cái gì? Hừ, cho dù ngươi không muốn phụ trách, cũng phải đưa ra phí bồi thường là một trăm tám trăm vạn, an ủi vết thương trong tâm linh của ta. Ở quê hương chúng ta, dùng sức mạnh là phải bị hình phạt!
Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc, xem bộ dạng của nữ nhân này hẳn là không muốn phụ trách. Không thể khi dễ người khác như vậy.
- Ngươi...
Ngu Phi suýt nữa tức chết. Có loại nam nhân nào lại cực phẩm như vậy. Nàng cũng tức giận nói thẳng ra:
- Đây chỉ là một giấc mộng!
- Một giấc mộng... Ách...
Nghệ Phong sửng sốt. Đúng là một giấc mộng rất tươi đẹp. Khi Nghệ Phong định thần, nhìn về phía Ngu Phi, chỉ thấy trong mắt Ngu Phi trong suốt thấy đáy, nhìn không thấy có chút ý tưởng gì khác.
Nghệ Phong sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ được nữ nhân này lại có tố chất tâm lý thật sự mạnh như vậy. Chuyện như vậy thật sự có thể cho rằng cái gì cũng chưa từng phát sinh sao? Nhìn con mắt trong suốt của nàng, dường như không hề giả vờ.
Nghệ Phong cũng không muốn vì điều này, nữ nhân này sẽ đi theo hắn. Chẳng qua nữ nhân này điều chỉnh nhanh như vậy, thật sự khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
- Vậy, chúng ta cũng không thể mộng lại một lần nữa sao?
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi hỏi.
- Dù sao đi nữa cũng chỉ là mộng thôi, làm lại một lần nữa cũng không thể nói là đã làm!
- Ngươi...
Trên mặt Ngu Phi xuất hiện nét ửng đỏ say lòng người. Nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong một cái.
- Hừ...
Ngu Phi cảm thấy không thể nói thêm điều gì với Nghệ Phong. Quỷ biết thiếu niên này sẽ lại nói ra điều gì. Ngu Phi đứng lên đi về phía trước, chẳng qua vì vết thương, không nhịn được ôi một tiếng, suýt nữa té trên mặt đất.
Nghệ Phong thò tay đỡ lấy nàng, thầm nghĩ:
"Vừa nãy, ngươi điên cuồng như vậy, nếu không đau ngược lại ta còn thấy kinh ngạc."Ngu Phi rút cánh tay non mềm của nàng từ trong lòng Nghệ Phong ra, sau đó nhìn lướt qua thân hình Nghệ Phong vẫn đang trần trụi, nhìn những vết thương vừa mới bị gây ra, nàng không nhịn được cảm thấy ngượng ngùng, mặt càng đỏ lựng lên.
Ngu Phi khẽ gắt một tiếng, quay mặt đi không nhìn Nghệ Phong nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi nên mặc quần áo vào sao?
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhận ra, gật đầu: để nữ sắc lang này nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của hắn, lại nổi sắc tâm lại lần nữa thì làm thế nào bây giờ? Vừa bị nàng cào mấy vết khiến toàn thân đều đau rát khủng khiếp.
Nghệ Phong lấy quần áo từ trong linh giới ra. Vội vàng mặc vào người. Hắn cũng không dám lại nhìn xuống. Hắn cảm thấy nếu lại nhìn xuống sợ là hắn cũng yêu chính mình.
Sau khi Ngu Phi thấy Nghệ Phong ăn mặc chỉnh tề, lúc này mới quay đầu lại nhìn Nghệ Phong một cái. Không thể không thừa nhận, Nghệ Phong là thiếu niên không chỉ tiêu sái thành thục, thân hình cao ngất đứng ở kia, khiến người ta cảm giác dưỡng mắt rất thư thái.
- Ngươi muốn đi đâu?
Ngu Phi tò mò hỏi.
Nghệ Phong chỉ ngọn núi cao nhất phía trước, nhìn Ngu Phi nói:
- Đằng đó!
Ngu Phi sửng sốt, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
- Có thể dẫn ta đi theo hay không?
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi đang đứng trước mặt với vẻ đầy chờ mong, hắn có chút kinh ngạc. Dựa theo hiểu biết của Nghệ Phong, sau khi phát sinh chuyện như vậy, nếu được tự lựa chọn, nữ nhân chọn nam nhân làm bến đỗ của nàng, thật sự chỉ là một giấc mộng.
Đối với Ngu Phi, Nghệ Phong tình nguyện lựa chọn như vậy. Hắn cũng không nghiêm túc cho rằng chỉ sau một lần, nữ nhân này để hắn thành bến đỗ. Tuy rằng Nghệ Phong cảm thấy sức hấp dẫn của hắn rất lớn, nhưng không lớn đến trình độ này.
- Nếu nàng không có ý định gì với ta, nàng có thể đi theo ta!
Nghệ Phong không thể nói rằng, dù sao vừa đã xảy ra chút chuyện, lập tức liền vứt bỏ nàng một mình ở trong núi. Nghệ Phong cảm giác nếu làm vậy chẳng khác gì Trần Thế Mỹ bỏ rơi rơi thê tử.
- Phi...
Ngu Phi thầm xì một tiếng khinh miệt. Tuy nhiên trong lòng nàng mơ hồ cao hứng, từ lúc nàng sợ hãi rừng rậm, đã biết Nghệ Phong là y sư cao cấp, có hắn tìm một ít dược liệu sẽ càng tiện hơn.
Tuy nhiên, nhớ tới thời điểm vừa nãy, khi nàng lấy mỹ hoa, Nghệ Phong cũng không nhắc nhở một câu, nàng lại không khỏi nhíu mày. Đi theo hắn thật sự được sao?
Nghệ Phong dường như đã đoán được Ngu Phi đang suy nghĩ điều gì, hắn nhìn với Ngu Phi nói:
- Nếu nàng muốn dược thảo gì, chỉ cần không phải quá khó khăn, sau khi nàng nhìn thấy, ta có thể hỗ trợ nàng hái nó.
Nghe hắn nói những lời này, Ngu Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng biết, vì chuyện đã trải qua vừa rồi, bằng không Nghệ Phong tuyệt đối không có khả năng giúp nàng. Nghĩ vậy, trong lòng Ngu Phi thoáng có chút nhộn nhạo.
- Ngươi tới nơi này làm gì?
Ngu Phi rất muốn biết? Chẳng lẽ không phải Nghệ Phong cũng tìm đến dược thảo sao? Chẳng qua, hắn là một y sư cao cấp muốn dược thảo, hẳn sẽ có rất nhiều người đưa lên.
Nguồn truyện: Truyện FULLTuy rằng đồng dạng, nếu nàng nói ra, cũng có rất nhiều người đưa cho nàng. Nhưng nàng khác với Nghệ Phong. Nghệ Phong là tên khốn kiếp không có lợi nào không chiếm.
- Tìm thứ đó!
Nghệ Phong tùy ý đáp.
- Tìm thứ đó?
Ngu Phi không khỏi sửng sốt, không rõ ý tứ trong những lời nói này của Nghệ Phong.
Nghệ Phong cũng không giải thích nhiều, nhìn Ngu Phi nói:
- Chờ chút nữa, sau khi nàng tới ngọn núi cao nhất. Ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện ra tung tích của nàng, bằng không sẽ bị bao vây tấn công.
Ngu Phi nghi hoặc hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì bọn họ cũng tìm thứ đó. Tuy nhiên bọn họ bá đạo hơn so với ta, ngay cả ngọn núi cao nhất đều chiếm lấy. Cho nên chúng ta không muốn bị phiền phức, phải cẩn thận một chút.
Ngu Phi gật đầu cái hiểu cái không.
- Đúng rồi, thực lực của nàng rất mạnh sao?
Nghệ Phong dường như tùy ý hỏi.
Ngu Phi liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, sau đó cũng rất tùy ý nói:
- Sẽ không thấp hơn so với ngươi!
Sau khi Nghệ Phong nghe xong sửng sốt nói:
- Vậy vì sao nàng không vận chuyển đấu khí để xua tan độc của mỹ hoa. Với thực lực như vậy, xua tan nó cũng không khó, cũng không đến mức đó bị rắn cắn!
Ngu Phi thấy Nghệ Phong nhắc lại chuyện vừa rồi, sắc mặt nàng càng thêm ửng hồng, nhưng lập tức cũng nói rất khẽ:
- Ta không biết có thể như thế, hơn nữa cách tu luyện của ta có chút khác với các ngươi!
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt ửng hồng tuyệt mỹ của Ngu Phi, trong lòng mỉm cười: Lạy thánh, thì ra nàng cũng không phải là chẳng hề quan tâm! Sự thật chung quy vẫn là sự thật, làm thế nào cũng không thể biến thành mộng được!
Nghệ Phong cũng không tiếp tục nói điều gì, dẫn theo Ngu Phi đi về phía phía trước. Càng đi sâu vào bên trong, Nghệ Phong càng cẩn thận hơn. Ngoài ma thú hung tàn ra, còn phải phòng bị không để người khác phát hiện. Nghệ Phong cũng không muốn lại phát sinh phong ba.