Nghệ Phong rất nghi hoặc, gần như trong nháy mắt. Những người truy tìm hắn dường như không truy tìm hắn nữa. Dường như lại bắt đầu trở nên bình tĩnh như trước kia. Thỉnh thoảng có cường đạo thấy Nghệ Phong, sẽ kinh hãi trốn đi. Điều này khiến Nghệ Phong kinh ngạc vạn phần. Từ khi nào hắn có lực uy hiếp như vậy?
Đương nhiên Nghệ Phong không biết, Ma Tạp Tân định vị thực lực của hắn đến lục giai Tướng Cấp, thực lực khủng bố như thế, một tiểu cường đạo sao có thể không sợ hãi? Cho dù cường giả của liên minh cường đạo, cũng không nguyện ý đối mặt Nghệ Phong!
- Nghệ Phong, thái độ của bọn họ như thế, nhất định có điều gì cổ quái!
Ngu Phi nhìn thấy đám cường đạo này như vậy, lại thấy bộ dạng Nghệ Phong không chút để ý, không nhịn được nhắc nhở nói.
- Ách? Có gì cổ quái? Bọn họ hẳn là bị ta đánh nên sợ, không dám gây chuyện với ta thôi!
Nghệ Phong mỉm cười tùy ý, giống như không để ý tới những chuyện như vậy.
Ngu Phi lập tức có chút gấp gáp. Nàng có chút vội vã la lên:
- Tuy rằng ngươi mạnh, nhưng cũng không đơn giản có thể dọa được bọn họ. Ngươi xem nhóm người ngươi vừa gặp phải, bên trong có ai là cao thủ không? Cao thủ của bọn họ còn chưa ra tay, sao có thể đã sợ ngươi?
Ngu Phi thầm nghĩ, tuy rằng không biết vì sao những cường đạo muốn phong tở cả ngọn núi cao nhất này, nhưng nghĩ đến bọn họ làm như vậy nhất định có mục đích lớn, sao có thể chấp nhận để một người ngoài ở bên trong.
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngu Phi lộ ra vẻ oán trách, hắn cười cười nhìn Ngu Phi nói:
- Nàng lo lắng cho ta?
- A...
Ngu Phi bị Nghệ Phong nói một câu này, sắc mặt đỏ bừng, tiên diễm mọng nước, cực kỳ dụ hoặc, giống như một tiểu cô nương nói với Nghệ Phong.
- Ai lo lắng cho ngươi. Ta lo lắng cho mình thôi!
Ngu Phi nói vừa nói xong, nàng liền ngây người ra. Đây là giọng điệu của nàng sao?
- Ha ha...
Ngu Phi với thái độ của tiểu nữ nhân cực kỳ mê người. Ít nhất Nghệ Phong cảm thấy mê người hơn so với bộ dạng tiên tử thoát tục của nàng. Khi Nghệ Phong mỉm cười, sắc mặt Ngu Phi lại càng thêm ửng đỏ. Nghệ Phong đột nhiên rất nghiêm túc dừng lại, bình tĩnh nhìn Ngu Phi, sau đó đi về phía trước mặt nàng nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lên.
Khi bàn tay lạnh lẽo của Nghệ Phong thoáng chạm vào mặt Ngu Phi, nàng định giãy dụa thoát ra, nhưng thấy con mắt Nghệ Phong không có chút nào che dấu, nàng lại ma xui quỷ khiến để mặc Nghệ Phong ôm, ánh mắt cũng nhìn vào mắt Nghệ Phong, trở nên cực kỳ nhu hòa.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy, giống như giờ phút này mọi hình ảnh đều dừng lại, dường như hai người đã hòa làm một.
- Kỳ thật, ngươi có thể phụ trách đối với ta!
Bỗng nhiên Nghệ Phong thả mặt Ngu Phi ra một chút, rất nghiêm túc nhìn Ngu Phi nói.
Trong lòng Ngu Phi chợt cảm thấy hoảng hốt. Nàng tránh ánh mắt của Nghệ Phong. Khuôn mặt cũng giãy ra khỏi đôi tay của Nghệ Phong. Tim nàng đập thình thịch. Nàng không trả lời Nghệ Phong, quay đầu đi về phía trước.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi như thế, hắn mỉm cười nhún nhún vai, không tiếp tục nói gì nữa.
Ngu Phi vụng trộm liếc nhìn Nghệ Phong qua đuôi mắt, thấy hắn lại dường như không có việc gì, đi tới, trong lòng không khỏi có chút oán khí: Hừ, ngươi nằm mơ! Lại còn muốn ta phụ trách!
Tuy nhiên, nhớ tới cảm giác hắn ôm mặt nàng giống như đối với trân bảo, trong lòng nàng lại yên lặng bổ sung một câu: Phụ trách cũng phải là ngươi phụ trách đối với ta!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ngu Phi liền cảm giác mặt nàng nóng khủng khiếp, trong lòng không khỏi trách cứ chính nàng, sao lại nảy sinh một ý nghĩ như vậy? Không phải nàng vẫn muốn suốt đời không lấy chồng sao?
...
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nghệ Phong thấy Ngu Phi thận trọng đi về phía trước, hắn vội vàng bước nhanh thêm một bước giữ chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ngu Phi, Tuy rằng muốn trêu ghẹo Ngu Phi, nhưng hắn cũng biết hiện tại rất kỳ lạ, sợ là đám cường đạo này đã nghĩ ra kế hoạch tốt để đối phó với hắn. Lúc này hẳn là càng nên cẩn thận.
Ngu Phi đã bị Nghệ Phong lôi kéo thành quen, nàng cũng không giãy dụa, thấy bộ dạng Nghệ Phong thật cẩn thận đầy nghiêm trọng, miệng nàng cũng nở một nụ cười tươi.
Không có những người đó quấy rầy, Nghệ Phong đi tới nơi hỏa liệt quả dễ dàng sinh trưởng. Trên đường đi hắn cũng dùng Hồn lực thoáng càn quét bốn phía. Nếu quả thật có linh khí đứng đầu, với độ mẫn cảm của nguyên hồn Nhiếp Hồn Sư của hắn, nhất định có thể cảm nhận được sự khác thường. Bởi vậy, trên phương diện tìm linh khí, Nghệ Phong có ưu thế lớn hơn so với bọn họ. Cho dù chôn ngầm dưới mười thước, với nguyên hồn cường đại của Nghệ Phong đều có thể cảm giác được nó. Thực sự gần như không người nào có thể sánh bằng. Cũng bởi vì lý do này, hắn càng muốn tìm linh khí. Bằng không với sức mạnh của cá nhân hắn, cả một ngọn núi lớn này, còn phải tìm không biết đến ngày tháng năm nào. Cho dù dựa vào Hồn lực, Nghệ Phong muốn tìm khắp toàn bộ ngọn núi cao nhất, cũng không biết tới năm nào tháng nào. Cho nên, Nghệ Phong chỉ có thể trông cậy vào vận khí của hắn. Nếu trong thời gian có hạn, hắn không thể tìm thấy, vậy chỉ có thể xuống núi.
Ngu Phi cùng Nghệ Phong một đường thật ra gặp nhiều kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm, thu hoạch cũng không nhỏ. Những dược liệu nàng muốn đều tìm được rồi. Dược liệu khác cũng nhiều không kể xiết. Điều này khiến nàng không thể không cảm than. Núi lớn tập trung linh khí thiên địa, quả nhiên là nơi thai nghén thiên tài địa bảo.
Đồng dạng, Ngu Phi cũng cực kỳ tò mò đối với thực lực của Nghệ Phong. Dường như Nghệ Phong có thể tránh được tất cả cường địch. Thậm chí ma thú ngũ giai còn mạnh mẽ hơn so với hắn, hắn cũng có thể phát hiện trước, tránh được. Về phần này những người truy tìm hắn, nếu không phải hắn chủ động để lộ ra, căn bản không thể phát hiện được hắn.
Ngu Phi và Nghệ Phong cũng không biết, quả thật vài phần vì thực lực Nghệ Phong, ngoài ra còn có một nguyên nhân rất lớn là, mặc dù có ba đội phân tổ tìm hắn, nhưng ngọn núi cao nhất quá to lớn, bọn họ cũng không thể bao quát địa phương quá lớn. Mà Nghệ Phong đi tuyến đường này, chính là nơi bọn họ không bao quát tới.
Cũng chính bởi vì vậy, lộ trình Nghệ Phong đi cực nhanh, nhanh chóng tiếp cận tới đỉnh núi.
Nghệ Phong chỉ vào một phương hướng trên đỉnh ngọn núi cao nhất nói:
- Nàng thấy tảng đá trần trụi này không? Nếu bên cạnh nó không có hỏa liệt quả, vậy thì không cần tìm chỗ này rồi.
Ngu Phi tập trung nhìn lại, chỉ thấy đỉnh ngọn núi cao nhất đó bị vách đá hiểm trở vây quanh, nhìn cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên đối với trình độ thực lực bọn họ đã đạt tới mà nói, trèo lên ngược lại không phải là việc quá khó!
- Được! Chúng ta đi lên đó xem thử!
Ngu Phi nói.
Nghệ Phong gật đầu, Nghệ Phong nhìn nơi đó dường như không có bóng người, nói không chừng linh khí ở nơi đó. Ít nhất địa thế ở nơi này cũng rất có ưu thế. Vừa nhìn đỉnh núi được các núi nhỏ vây quanh, linh khí có khí hồn, có lẽ nó cũng có khí phách.
...
Có lẽ là bởi vì vách núi đen vẫn rất có tính khiêu chiến đối với phần lớn mọi người, khi Nghệ Phong trèo lên tới đỉnh núi, thật sự không có gặp người nào. Tuy nhiên khi nhớ lại lúc dẫn theo Ngu Phi trèo lên, hắn đều không nhịn được hít một hơi thật sâu. Lấy thực lực của hắn, lại còn muốn thật cẩn thận, vừa lôi kéo Ngu Phi, thiếu chút nữa đã ngã xuống đi, khiến một lúc sau Nghệ Phong vẫn còn thấy sợ.
Hì...
Ngu Phi thấy Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, nàng không nhịn được mỉm cười:
- Thì ra hắn cũng có lúc sợ hãi!
Tuy nhiên nhớ tới vừa rồi, khi Nghệ Phong chăm chú lôi kéo của nàng, nàng lại không nhịn được cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào. Nàng biết mình không nên có cảm giác như vậy, nhưng được người bảo hộ cảm giác quả thật ngọt ngào hơn rất nhiều.
Khi Nghệ Phong tới đỉnh núi, hắn lôi kéo Ngu Phi chạy về phía một hướng. Nếu nơi này nóng như vậy, Nghệ Phong cảm giác, mặt đất phía đó có độ ấm cao hơn một chút. Điều đó chứng minh nơi đó nóng hơn.
- Hỏa liệt quả!
Ngu Phi vui mừng nhìn trái cây đỏ như lửa ở phía trước. Nàng vui mừng kêu to, đang tính chạy tới hái.
- Nàng điên rồi sao?
Nghệ Phong vội vàng lôi kéo Ngu Phi, trừng mắt nhìn nàng một cái nói.
- Vật như vậy, bình thường sẽ có ma thú bảo vệ. Hiện tại, nàng đi như vậy khác nào là tự tìm cái chết. chờ một chút, chúng ta còn phải mượn sức mạnh của đám bằng hữu tới vây giết chúng ta, sau đó mới có thể hái nó!