Đám người Mạc Đương Gia nhìn Nghệ Phong nhảy xuống vách núi, bọn họ ngạc nhiên. Vách núi đen này là vách núi sâu nhất trong toàn bộ dãy núi ở đây. Bọn họ cũng không biết nó sâu tới mức nào. Nhưng Nghệ Phong lại cứ như vậy nhảy xuống. Hắn thật sự không sợ chết sao?
Tuy nhiên, khi nhớ tới câu nói càn rỡ của hắn, trong lòng đám người Mạc Đương Gia đều xuất hiện một ý niệm trong đầu, thiếu niên này nhảy xuống vách núi cũng không có việc gì!
Sao đột nhiên bọn họ lại có ý tưởng dọa người như vậy? Vách núi đen cao như thế, cho dù Vương Cấp nhảy xuống đi không thể đảm bảo không có việc gì. Chẳng lẽ hắn còn có đường sống nào sao? Bọn họ không hiểu Nghệ Phong có thủ đoạn gì, nhưng trong lòng bọn họ có một cảm giác xấu hổ và giận dữ.
Đám người Mạc Đương Gia hiểu rõ, bọn họ bị Nghệ Phong lợi dụng. Là bị lợi dụng ngay từ lúc đầu. Nếu không phải bọn họ kiềm chế Liệt Diễm Thú, Nghệ Phong làm sao có thể lấy được hỏa liệt quả?
Ngao...
Liệt Diễm Thú nhìn xuống dưới vách núi đen kêu lên vài tiếng, trong âm thanh đầy bi thương và nổi giận. Sau khi Mạc Đương Gia nghe xong, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên, mắt Liệt Diễm Thú lộ ra hào quang hung tàn đến cực điểm, dữ tợn nhìn đám người Mạc Đương Gia. Nó trút tức giận vào đám người Mạc Đương Gia. Nếu không phải vì bọn họ, sao hỏa liệt quả của nó lại bị trộm đi như vậy.
Ma thú ngũ giai, đã có chỉ số thông minh tương đương với con người. Sự trả thù cũng càng mãnh liệt.
Ngao...
Liệt Diễm Thú lại gầm lên một tiếng, sau đó nhảy tới cắn vào một người phía sau. Mạc Đương Gia thật sự không ngờ sau khi Nghệ Phong đi rồi, còn để lại cho hắn một phiền toái lớn như vậy. Trong lòng hắn nổi giận không gì sánh nổi, ngửa mặt lên trời kêu lớn:
- Tiểu tử, ta muốn băm thây ngươi làm vạn đoạn!
Tiếng kêu lớn đầy nổi giận vang đi thật xa, vang vọng khắp toàn bộ dãy núi lớn.
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng nghe thấy những lời này. Nghệ Phong cũng không cách đám người Mạc Đương Gia quá xa. Đại khái cũng chính là trên vách núi đen cách đó mấy trăm mét. Đó là một đặt chân bằng phẳng có thể đứng thẳng được. Nghe Mạc Đương Gia hét to như vậy, hắn không cho là đúng cười nói:
- Ha ha, ngươi vẫn nên giải quyết Liệt Diễm Thú trước đi đã. không biết Liệt Diễm Thú mất đi hỏa liệt quả, có thể nổi giận cắn tất cả các ngươi hay không?
Ngu Phi thấy hắn đứng thẳng vững vàng trên mặt đất, không nhịn được vỗ vỗ ngực. Trong khoảng cách mấy trăm mét vừa rồi, nàng không dám mở mắt. Thậm chí nàng thầm nghĩ mình thật sự phải chết sao? Nhưng rất bất ngờ chính là khi bị Nghệ Phong ôm chặt, nàng lại không cảm thấy có chút sợ hãi nào.
- Vừa rồi là cái gì vậy? Sao có thể khiến chúng ta tụt xuống vững vàng như vậy?
Ngu Phi rất muốn biết, chính là một thứ gì đó giống như vải, lại khiến hai người chậm rãi hạ xuống.
- Ách, nàng hỏi cái kia sao? Đó là dù để nhảy.
Nghệ Phong mỉm cười. Lúc ấy khi ở thánh địa, để tiện tranh thủ ngắm tiểu ma nữ tắm rửa mà không bị nàng phát hiện, thường xuyên nhảy xuống vách đá. Khi hắn làm thứ này, tuy rằng không bằng dân chuyên nghiệp, nhưng lại miễn cưỡng dùng được.
Ngu Phi không hiểu, bỗng nhiên nàng cảm thấy Nghệ Phong rất thần kỳ, lại dựa vào một cái túi gì đó, có thể đứng vững vàng giữa bầu trời.
- Ha ha, có giải thích với nàng, nàng cũng không hiểu. Đây là nguyên lý không khí và cơ học vân vân, nàng chưa từng thấy đâu!
Nghệ Phong nhìn ánh mắt mê mang của Ngu Phi, hắn mỉm cười.
- Ách...
Ngu Phi thật sự không hiểu, nhưng nàng cũng không tiếp tục hỏi. Tuy nhiên từ sau khi nhận hỏa liệt quả trong tay Nghệ Phong, nàng liền không ngừng cao hứng.
- Cám ơn...
Ngu Phi rất nghiêm túc nói lời cảm ơn. Nàng biết, nếu dựa vào bản thân nàng, dù làm thế nào cũng không thể lấy được hỏa liệt quả này. Tất cả những điều này đều là nhờ Nghệ Phong tính kế, nghĩ tới những người đã bị Nghệ Phong tính kế, Ngu Phi cũng cảm thấy không đành lòng.
Nghệ Phong mỉm cười, không nói gì thêm. Nghệ Phong thăm dò nhìn xuống phía dưới, nhìn mua bụi lất phất, cũng không biết còn sâu tới mức nào. Hắn cũng không định tiếp tục nhảy xuống. Hắn nhìn lên vách đá trước mạt, lại nhìn về phía sau. Không ngờ, hắn lại phát hiện phía sau có một sơn động.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nghệ Phong nói với Ngu Phi:
- Đi thôi! Chúng ta đi tới sơn động kia, Cũng không biết dưới vách núi đen này là cái gì. Nếu có thể có đường khác xuống dưới vách núi, sợ là những cường đạo kia cũng đang chờ chúng ta? Cho nên chúng ta cứ chờ vài ngày hẵng đi xuống. Khi đó, chắc số người tới vây giết chúng ta sẽ ít hơn một chút.
Ngu Phi gật đầu. Nàng cẩn thận bỏ hỏa liệt quả vào trong nhẫn của nàng. Lúc này, nàng mới đi theo Nghệ Phong về phía sơn động.
Lối vào sơn động không lớn. Cho nên đi vào sơn động, Nghệ Phong liền cảm giác có chút tối tăm. Hắn vừa định có động tác, đã thấy Ngu Phi lấy từ trong nhẫn ra một viên ma tinh, ma tinh phát ra hào quang mầu xanh nhạt, khiến Nghệ Phong thấy rõ ràng nơi này.
- Ủa, đó là cái gì? Ma tinh đăng sao?
Bỗng nhiên Ngu Phi ngạc nhiên, kêu lên một tiếng, chỉ vào một góc hỏi.
Nghệ Phong sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên hắn thấy ở đó có Ma Tinh Đăng. Nghệ Phong nhíu mày. Chẳng lẽ có người từng ở nơi này? Tuy nhiên nhìn lớp bụi lớn như vậy, hiển nhiên không giống có người đang ở.
Nghệ Phong cười nói:
- Có thể là một vài cao nhân tiền bối đã từng ở nơi này. Đối với bọn họ mà nói, vách núi đen như vậy căn bản không có bất kỳ nguy hiểm gì. Việc tạo ra một động phủ để ẩn cư ở đây cũng không ngoại lệ.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói như vậy, nàng gật đầu. Với cảnh sắc và độ cao của ngọn núi này, quả thật rất dễ dàng thu hút tiền bối cao nhân tới.
Nghệ Phong vốn chẳng hề để ý, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ ra một vài điều gì đó, hắn nhìn Ngu Phi cao hứng nói:
- Nàng nói xem, nếu đây là chỗ tiền bối cao nhân ở, liệu hắn có để lại bí tịch ở đây không? Linh khí chẳng hạn. Trong tiểu thuyết, người ta thường viết như vậy. Nhân vật nam chính và nữ bằng hữu nhảy xuống vách núi không chết, sau đó học được một bộ tuyệt học kinh thế, vô địch thiên hạ!
- Phì…
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói giống như mộng tưởng hão huyền, nàng không nhịn được mỉm cười, liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái nói:
- Ngươi nghĩ thật hay!
- Ha ha...
Nghệ Phong mỉm cười. Hắn cầm ma tinh trong tay Ngu Phi, đi về phía Ma Tinh Đăng.
Không biết này Ma Tinh Đăng còn dùng được không? Khi Nghệ Phong đặt ma tinh lên trên Ma Tinh Đăng, toàn bộ sơn động đột nhiên sáng lên. Lại có bốn chén Ma Tinh Đăng ở bốn góc cùng sáng lên.
- Ma Tinh Đăng còn chưa bị hỏng. Xem ra nó chỉ bị tiêu hao hết ma tinh thôi.
Ngu Phi thấy sơn động sáng lên, nàng khá cao hứng. Tuy rằng không sợ bóng tối, nhưng nàng càng thích ánh sáng hơn.
- Ách...
Trong lòng Nghệ Phong có chút hận. Mẹ nó. Ai làm ra Ma Tinh Đăng có chất lượng tốt như vậy. Ngươi không biết làm ra sản phẩm kém một chút sao sao? Đêm tối mới dễ đục nước béo cò. Bây giờ sáng như vậy, bảo ta làm thế nào sờ được đây?
Nghệ Phong thoáng nhìn về phía thân thể lồi lõm mê người của Ngu Phi, trong lòng căm giận mắng người đã tạo ra Ma Tinh Đăng này.
- Xem ra nơi này thực sự từng có người ở. Ngươi xem!
Ngu Phi chỉ vào một góc nói.
Nghệ Phong đảo mắt nhìn lại. Ở đó trực tiếp lộ ra một chiếc giường đá. Phía trên có một lớp bụi thật dày. Ánh mắt Nghệ Phong không dừng lại ở đó lâu. Hắn quan sát trên dưới một phen, thấy nơi này cũng không quá đơn sơ. Ngoài giường đá còn có bàn, ghế đá. Còn lại hoàn toàn chẳng có gì khác. Điều khiến Nghệ Phong rất buồn bực. Hắn còn tưởng nơi này sẽ có bảo vật gì chứ?
Ngu Phi thấy dáng điệu Nghệ Phong như vậy, nàng đã hiểu Nghệ Phong đang suy nghĩ gì, nàng mỉm cười nói:
- Thạch động hình như thông với rất nhiều thạch động khác. Hẳn là có một loạt thạch động. Ngươi xem thử đi!
Nghệ Phong đảo mắt nhìn ra, chỉ thấy bốn phía thạch động, có rất nhiều cửa động, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là một vài thạch động khác.
Nghệ Phong thấy các cửa động này, con mắt lập tức sáng lên, không chừng trong những sơn động này có cất giấu bảo vật? Linh khí đầy núi? Hay là một động đầy kim tệ?
Nếu Ngu Phi biết suy nghĩ hiện tại của Nghệ Phong, sợ là sẽ không nhịn được tát chết hắn. Một động đầy linh khí? Vậy mà ngươi cũng dám nghĩ? Nếu có một động như vậy, hẳn ngươi sẽ phải cười tới lúc chết!