Mị Ảnh

Chương 443: Chạy đi




 
Những bọt không khí không ngừng xoay tròn, mang theo từng đạo linh khí ở trong đó. Sau đó lại từ bong bóng nước phân tán ra, làm dịu kinh mạch, bình ổn lại những trọng thương do vừa bị Mị chồn vàng gây ra. Khí huyết cuồn cuộn. Linh khí vận chuyển ở bên trong kinh mạch. Mỗi lần khí huyết cuồn cuộn lưu chuyển đến ngực, chung quy có thể cảm giác được một chút đau đớn, khiến Nghệ Phong kìm lòng không được phải nhíu mày.
Ngu Phi nhìn thấy cảnh tượng này, kìm lòng không được nghĩ thò tay sang xoa xoa lông mày cho Nghệ Phong, nhưng vừa thò tay qua một nửa, nàng lại rút tay về, sau đó lẳng lặng nhìn Nghệ Phong.
Khí huyết cuồn cuộn dưới sự áp chế của linh khí bình ổn được một chút. Tuy rằng vẫn đau đớn, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Linh khí vẫn không ngừng dũng mãnh tiến vào, dung nhập trong quả cầu năng lượng. Quả cầu năng lượng cũng dần dần lớn mạnh, linh khí lần lượt lưu chuyển bên trong kinh mạch, càng lúc càng nhiều.
Tay Nghệ Phong kết ấn càng lúc càng nhanh, chậm rãi hình thành một bóng dáng. Linh khí trong hư không càng điên cuồng dũng mãnh tiến về phía Nghệ Phong.
Lăng Thần Quyết là công pháp song tu hồn khí. Từng đạo linh khí dung nhập vào bên trong khí hải, làm dịu nguyên hồn, hồn lực vốn bị tiêu hao được linh khí chống đỡ, dần dần khôi phục lại. Nguyên hồn trong thức hải cũng xoay tròn sinh động lên. Từng đạo hồn lực xen kẽ vào trong đó.
Khí hải và thức hải giống như không biết đủ, điên cuồng dũng mãnh hấp thu linh khí từ bên ngoài vào, quay chung quanh Nghệ Phong, cũng hình thành một cơn lốc xoáy năng lượng, tạo thành từng đợt tiếng gió gào rít, khiến Ngu Phi đang đứng cách Nghệ Phong khá gần, không nhịn được lui về phía sau hai bước.
Nghệ Phong không biết mệt mỏi hấp thu linh khí nhét vào trong thức hải và khí hải. Quả cầu năng lượng bên trong khí hải vận chuyển càng lúc càng nhanh, linh khí đưa vào cũng càng lúc càng nhiều.
Nghệ Phong không để ý tốc độ vận chuyển linh khí, hắn chỉ là điên cuồng nạp linh khí vào trong cơ thể. Cho dù vì cơ thể này đang bị thương, nạp vào nhiều linh khí như thế ép lên ngực vẫn khiến hắn cảm thấy đau đớn. Nhưng hắn vẫn không để ý hấp thu linh khí khắp bầu trời.
Ngu Phi nhìn lốc xoáy dần dần tăng thêm, nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ nhìn Nghệ Phong. Chẳng lẽ Nghệ Phong tấn cấp sao?
Đang lúc Ngu Phi nghi hoặc, linh khí không ngừng bị dây dưa, sau đó lấy một loại trạng thái cực kỳ điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong. Nghệ Phong kế ấn càng nhanh, tốc độ tiến vào dũng mãnh cũng nhanh hơn. Gần như chỉ trong chớp mắt, năng lượng có thể đánh chết một con mãnh thú đã hoàn toàn dung nhập trong cơ thể của Nghệ Phong.
...
Cũng không biết qua bao lâu, khi chung quanh Nghệ Phong hình thành một cơn gió lốc năng lượng rất lớn, Nghệ Phong mới ngừng kết những kết ấn rườm rà lại. Lúc này, linh khí trong toàn bộ không gian mới dần dần tan biến. Cơn gió lốc được tạo thành bởi linh khí cũng từ từ bình ổn xuống.
- Phù...
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra. Cùng lúc đó, hắn cũng phun một ngụm máu ra ngoài.
- Nghệ Phong! Ngươi làm sao vậy?
Ngu Phi hoảng hốt, vội vàng đi tới phía trước giúp đỡ Nghệ Phong.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không có việc gì, chỉ là nhổ ra máu tụ do bị thương vừa rồi thôi.
Lần này Nghệ Phong đã tiêu hao năng lượng cực kỳ lớn, khiến đấu khí và hồn lực của hắn đều đột phá bình cảnh tấn cấp một giai, nhưng do vừa chịu trọng thương cũng không thể bởi vì tấn giai mà biến mất. Tuy rằng đã bớt hơn rất nhiều, nhưng vẫn bị thương không nhẹ. Bởi vậy lần này Nghệ Phong tấn giai cũng không mấy vui mừng.
Không đầy vài ngày nữa sẽ tới này khiêu chiến với truyền nhân Tĩnh Vân Tông. Vào thời điểm mấu chốt này, hắn lại bị thương. Đây đúng là trêu người. Ngay cả khi ở trong tay liên minh cường đạo cũng chưa bị thương, không thể tưởng tượng được lại bị thương bởi vài con Linh và Mị. Quả thật đúng là một trò cười.
May mắn chính là, Nghệ Phong hắn là một y sư. Hắn tin chắc chỉ trong thời gian ngắn nhất, thương thế của hắn sẽ tốt hơn. Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong mới cảm thấy hơi yên tâm. Hi vọng trước kia quyết đấu có thể dưỡng thương cho tốt.
- Nàng đã khôi phục lại chưa?
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi hỏi.
Ngu Phi gật đầu, sau đó nói với Nghệ Phong:
- Hiện tại chúng ta đi đâu?
- Ách... Rời khỏi cốc!
Nghệ Phong thoáng nhìn về thi thể Mị chồn vàng phía trên mặt đất, trong lòng thoáng có chút đáng tiếc. Mị ngũ giai đã có thể bắt đầu chế luyện mị đan. Chẳng qua tuy rằng Nghệ Phong là một Nhiếp Hồn Sư, đồng thời đạt tới ngũ tinh, nhưng vẫn chưa học được cách làm thế nào để chế luyện mị đan. Nghĩ vậy, Nghệ Phong càng cảm thấy hắn học Nhiếp Hồn Thuật thực sự chỉ là da lông. Trong lòng lại thêm hận ý đối với Quái lão đầu. Lão gia hỏa này rất không có trách nhiệm.
- Đúng rồi! Nàng biết đường đi đến Tĩnh Vân Tông hay không?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi.
Ngu Phi cảm thấy rấtcổ quái nhìn Nghệ Phong:
- Ngươi muốn đi Tĩnh Vân Tông?
Nghệ Phong gật đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Ta không biết đường tới đó!
Ngu Phi bật cười. Nàng thấy thật hiếm có khi nào Nghệ Phong lại nói thật như vậy. Nàng rất nghi hoặc hỏi:
- Ngươi muốn đi Tĩnh Vân Tông làm gì? Dường như lúc này, là thời điểm truyền nhân Tĩnh Vân Tông và đại biểu Thánh Tông quyết đấu. Chẳng lẽ ngươi cũng tiến đến quan sát?
- Ách...
Nghệ Phong không giải thích. Chung quy, hắn không thể nói cho Ngu Phi biết hắn chính là một diễn viên chính trong đó.
- Cái kia, ta có chút việc! Nàng biết đi tới đó hay không?
Nghệ Phong hỏi.
- Ách... Ta và ngươi cùng đi!
Ngu Phi thấy Nghệ Phong cam chịu phán đoán của nàng, nàng gật đầu nói.
Nghệ Phong nghe Ngu Phi chuẩn bị dẫn hắn đi, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ngu Phi nói.
- Đi thôi, chúng ta cố gắng ra ngoài. Cũng không biết hạp cốc này là ở đâu. Hi vọng đi về phía Tĩnh Vân Tông lâu như vậy sẽ không uổng công.
Ngu Phi bị Nghệ Phong kéo tay nàng, không có chút cảm giác khác lạ. Nàng đã quen với động tác này của Nghệ Phong.
Không thể không thừa nhận, vận khí của Nghệ Phong kém tới cực điểm. Hạp cốc này cách Tĩnh Vân Tông cực xa. Cả đoạn đường Nghệ Phong đi trước kia đã uổng công. Hắn còn phải đi một mình. Nghĩ vậy, Nghệ Phong không nhịn được muốn mắng to. May mắn chính là, lần này Nghệ Phong có mỹ nữ ở bên cạnh. So với sự cô đơn trước kia, hiện giờ hạnh phúc hơn nhiều.
- Ngu Phi, nàng thật sự không muốn phụ trách đối với ta sao?
Đi trên đường, Nghệ Phong nhàm chán, nhiều lần hỏi Ngu Phi những lời này. Hắn cảm thấy nữ nhân trong thế giới này rất không có trách nhiệm. Sau khi dùng sức mạnh đối với hắn, lại nghĩ vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Sắc mặt Ngu Phi đỏ hồng như những lần trước. Trên đường đi, Nghệ Phong hỏi vấn đề này không dưới trăm lần. Mỗi lần nàng đều không thèm để ý tới Nghệ Phong. Lúc mới bắt đầu, nàng vốn tưởng làm vậy Nghệ Phong sẽ tự cảm thấy không thú vị không hỏi nữa. Nhưng thật sự không ngờ, càng lúc hắn càng hỏi nhiều hơn.
- Nếu ngươi còn muốn đi Tĩnh Vân Tông thì câm miệng cho ta!
Rốt cục Ngu Phi không nhịn được, nàng quay đầu lại, trừng đôi mắt đẹp nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi bị chọc giận, hắn cười ha ha. Không thể tưởng tượng được nữ nhân này cũng sẽ bị chọc giận.
- Nhưng...
- Câm miệng...
Nghệ Phong nói còn chưa nói hết, đã bị Ngu Phi ngắt lời.
- Ách...
Nghệ Phong thấy Ngu Phi trừng đôi mắt đẹp của nàng, giống như Nghệ Phong nói thêm câu nữa, nàng sẽ thật sự không dẫn hắn đi Tĩnh Vân Tông. Nghệ Phong thức thời không hỏi tiếp. Trong lòng hắn âm thầm an ủi mình nói: "nam tốt không đấu cùng nữ, đặc biệt là đấu cùng ác nữ!
Nghệ Phong nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ngu Phi. Khi Ngu Phi quay đầu nhìn hắn, hắn quay đầu nhìn về phía khác, tỏ ra lơ đãng.
Nhưng, khi ánh mắt Nghệ Phong vừa chuyển đi, hắn không khỏi sửng sốt. Không thể tưởng tượng được, ở nơi này còn có thể gặp được một người quen. Nhìn cánh tay hắn quấn mảnh vải, Nghệ Phong liền cảm thấy hết giận. Chỉ có điều không biết vì sao hắn có thể toàn mạng chạy thoát khỏi tay của Liệt Diễm Thú. Ngược lại, Nghệ Phong có chút khâm phục hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Khóe miệng Nghệ Phong thoáng hiện một nụ cười tà mị. Nhìn tay hắn bị băng bó như vậy, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Vậy có phải nên khi dễ người bệnh một chút hay không? Nghệ Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn phải từ bỏ một kế hoạch thú vị này. Dù sao khoảng cách thời gian hắn phải lên Tĩnh Vân Tông cũng không còn nhiều.
Nhưng khi Nghệ Phong kéo Ngu Phi chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt Mạc Đương Gia lại nhìn về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.