Mị Ảnh

Chương 621: Hạ Chỉ Mộng mang phần thưởng tới




 
Quái lão đầu tựa hồ rất thoả mãn phản ứng này của Nghệ Phong, hắn đưa tay đến trước mặt Nghệ Phong. Lúc này Nghệ Phong cũng không lề mề, nhanh chóng lấy Hồn Ấn Đỉnh ra, Nghệ Phong rất rõ ràng, nếu như lúc này còn nói điều kiện với Quái lão đầu. Sợ là Quái lão đầu sẽ lập tức lấy bản bí tịch Nhiếp Hồn Thuật này lại.
Nghệ Phong lấy ra Hồn Ấn Đỉnh, Quái lão đầu cũng có chút kích động. Hắn một mực tìm Hồn Ấn Đỉnh, là vì muốn luyện chế một loại đan dược đặc thù trợ giúp hắn đột phá. Hiện tại đã có máu Yêu Ngọc Long Xà, càng gia tăng dược hiệu của đan dược này. Thành công đột phá cũng nắm chặt thêm mấy phần.
Chỉ bất quá năng lượng của đan dược có thể trợ giúp hắn đột phá quá bá đạo, dược đỉnh bình thường không cách nào chịu nổi uy lực cường đại kia. Điều này làm cho Quái lão đầu nghĩ đến Hồn Ấn Đỉnh trong thập đại Linh đỉnh.
Sự kinh khủng của Hồn Ấn Đỉnh, chỉ cần nghe đồn đãi sẽ biết. Trước đừng nói tác dụng gia tăng phẩm chất đan dược, chỉ cần đề cao xác suất thành công khi luyện chế các loại đan dược Nhiếp Hồn Thuật, cũng đã để Quái lão đầu kích động rồi.
Trong mắt Quái lão đầu rất mong chờ, thời điểm từ trong tay Nghệ Phong tiếp nhận Hồn Ấn Đỉnh, hắn nhìn ra Hồn Ấn Đỉnh đã nhận chủ. Hắn hơi nhíu mày, thế nhưng cũng không nói gì thêm. Tuy rằng khi Hồn Ấn Đỉnh nhận chủ, không thể thi triển ra toàn bộ uy lực của nó. Thế nhưng với thực lực của Quái lão đầu, muốn phát huy ra bay tám thành là không vấn đề.
- Hồn Ấn Đỉnh đã nhận ngươi là chủ?
Quái lão đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói.
- Hắc hắc, nếu như ta không cho nó nhận chủ, làm sao dám lấy ra cho ngươi dùng.
Nghệ Phong cười nói.
Trong mắt Quái lão đầu hiện lên một tia kinh ngạc, thế nhưng nghĩ đến nguyên hồn mà ngay cả hắn cũng đố kị kia của Nghệ Phong, kinh ngạc trong lòng cũng đã biến mất, hắn hừ một tiếng nói:
- Ngươi cho là nhận chủ rồi thì sẽ an toàn sao, nếu như ta muốn, chớp mắt cũng có thể xóa đi ấn ký của ngươi.
Nghệ Phong bĩu môi, ý bảo Quái lão đầu động thủ. Hắn cũng muốn nhìn Quái lão đầu làm sao xóa đi thần thức ấn ký của hắn một chút.
- Hừ!
Quái lão đầu hừ một tiếng, không phản ứng tới Nghệ Phong, quay đầu đi vào trong nhà. Hắn hiện tại đã nghĩ làm sao mượn Hồn Ấn Đỉnh để luyện chế đan dược hắn muốn, để hắn đột phá bình cảnh mà bấy lâu nay vẫn dậm chân tại chỗ.
Nghệ Phong Thấy Quái lão đầu rời đi, cũng không muốn ở chỗ này ngốc lâu, cái mùi hôi thối này quả thật muốn làm người ta khó chịu gần chết. Thật khó tin tại sao Quái lão đầu có thể sống trong căn phòng như thế này.
Nghệ Phong ở trong học viện Trạm Lam tùy ý tìm một chỗ, lúc này mới bắt đầu tinh tế kiểm tra bản Nhiếp Hồn Thuật cao giai này. Nhìn dáng dấp cũ nát của nó, thực sự khó có thể tưởng tượng này sẽ là một môn Nhiếp Hồn Thuật cao giai.
Nghệ Phong ngồi trên chiếu, càng xem càng kinh hãi.
Danh như ý nghĩa, Hồn Hóa Chiến Thần chính là vận dụng hồn lực, thu nạp linh khí thiên địa vì mình sử dụng, có thể sản sinh sức chiến đấu cường đại. Cho dù gặp võ giả có đấu khí mạnh mẽ cũng không rơi xuống hạ phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có thể tưởng tượng, Nhiếp Hồn Sư vận dụng hồn lực thu nạp linh khí thiên địa, lấy linh khí thiên địa dùng cho mình, sau đó hình thành năng lượng kinh khủng đối kháng võ giả, đó là hình ảnh chấn động cỡ nào.
Trọng yếu nhất là, Nhiếp Hồn Thuật có thể công kích tầm xa. Nói cách khác, Nghệ Phong tương lai có thể im lặng nằm ở trên cỏ, lại có thể thi triển Hồn Hóa Chiến Thần chiến đấu với võ giã cùng cấp với hắn, thậm chí mạnh hơn. Này ngẫm lại cũng làm cho nhiệt huyết sôi trào.
Nghệ Phong nghĩ tương lai có một ngày, hắn uống trà, nhàn nhã đi chơi, lại có thể chém giết một đám võ giả, phong tư như vậy, còn không thể hấp dẫn nghìn vạn thiếu nữ sao?
Đáy lòng Nghệ Phong hít sâu một hơi, nghĩ sau này đối với Quái lão đầu nên tốt hơn một chút. Ngẫm lại Quái lão đầu cũng không phải quá keo kiệt như vậy, thứ này phóng ra ngoài, cũng không kém vũ kỹ Địa Giai chút nào.
Trọng yếu nhất là, trừ sức chiến đấu cường đại của Hồn Hóa Chiến Thần ra. Năng lượng bao vây trong hồn lực, cũng có thể phát huy ra công kích lần thứ hai. Có thể tưởng tượng một chút, lúc một võ giả đỡ đấu khí cường đại của Hồn Hóa Chiến Thần, còn phải đỡ công kích hồn lực quỷ dị?
Nghệ Phong ngẫm lại mà hưng phấn, này không thể nghi ngờ là chiêu thức tán gái thật tốt.
Bất quá chiêu Nhiếp Hồn Thuật này tiêu hao cũng cực kỳ kinh khủng, Nghệ Phong đoán một chút, lấy thực lực hiện tại của hắn, muốn thi triển Hồn Hóa Chiến Thần đỉnh phong, sợ là chỉ có thể thi triển ba lần. Sau ba lần, hồn lực của hắn sẽ không còn một mảnh.
Này nói rõ Hồn Hóa Chiến Thần rất kinh khủng, đồng thời cũng làm Nghệ Phong nghĩ có chút tiếc nuối, chiêu Nhiếp Hồn Thuật này có uy lực lớn thật, thế nhưng cũng không thể thường dùng. Hắn cuối cùng vẫn chưa có chiêu Nhiếp Hồn Thuật thuận tay.
Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, đáy lòng tính toán làm sao mới có thể tìm được một bản Nhiếp Hồn Thuật thường xuyên sử dụng được, mà uy lực lại không tồi. Nghệ Phong đã từng để Kim Lâu hỗ trợ tìm kiếm qua bí tịch Nhiếp Hồn Thuật, thế nhưng Nhiếp Hồn Sư của thế giới này rất thưa thớt, bí tịch Nhiếp Hồn Thuật đã ít lại càng ít! Cho dù là thế lực của Kim Lâu, như trước cũng không có thể tìm được một quyển Nhiếp Hồn Thuật.
Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cũng biết chuyện này không vội vàng được. Chỉ có thể đến lúc đó nghĩ biện pháp, hiện tại chuyện hàng đầu là tu luyện thành công chiêu Nhiếp Hồn Thuật này, như vậy hắn cũng nhiều thêm một đại sát chiêu. Sau đó chơi người khác cũng thoải mái hơn!
Nhiếp Hồn Thuật cùng vũ kỹ đều xuất hiện, ba lần công kích liên tục, Nghệ Phong cũng không tin người khác có thể dễ dàng đỡ được.
Nghệ Phong thu hồi Hồn Hóa Chiến Thần vào trong giới chỉ, suy nghĩ một chút cuối cùng cũng đi đến Chanh Ban. Lần trước từ lúc bị thương nặng, hắn chưa có trở lại học viện Trạm Lam. Lần trước Hạ Chỉ Mộng nói cho hắn, sau chiến đấu cá nhân còn có thi đấu đoàn thể. Họa Thủy và hắn đều bị thương nặng, thi đấu đoàn thể sợ là Chanh Ban thiệt thòi lớn.
Nghệ Phong nghĩ vậy, không khỏi có chút áy náy đối với Hạ Chỉ Mộng.
Nếu không phải hắn, sợ là Chanh Ban chỉ dựa vào Họa Thủy cũng có thể đánh vào trước năm. Huống chi còn có một học viên Phong Vân Lăng Thiên Vũ!
Nghệ Phong tự nhiên không biết bởi vì mấy người bọn họ, đoàn thể thi đấu đã bị hủy. Đáy lòng hắn còn đang tính toán giải thích làm sao với Hạ Chỉ Mộng, ra vẻ trận chiến lần trước ấy, là hắn kiêu ngạo một chút, chỉ là cũng một chút mà thôi.
Chỉ trách ai bảo bọn hắn kiêu ngạo như vậy, cư nhiên nhiều người khi dễ ít người.
Đáy lòng Nghệ Phong phỉ báng đám người Băng Hồn, trù cho bọn họ sau này sinh hài tử có đến hai tiểu kê kê.
- Nghệ Phong!
Thời điểm Nghệ Phong cúi đầu đi tới, một thanh âm êm ái vang lên trong tai Nghệ Phong.
Nghệ Phong ngẩn ra, nghĩ không ra vừa nghĩ đến nàng, nàng lại xuất hiện trước mặt rồi.
Nghệ Phong ngẩng đầu, nhìn Hạ Chỉ Mộng mặc chiếc váy màu lam, bao vây lấy thân hình xinh đẹp của nàng, trên lỗ tai có ba lỗ nhỏ tinh xảo nâng ba vòng tai như sao băng. Vì nàng tăng thêm ba phần mỹ lệ. Cái miệng nhỏ nhắn dụ người kia hơi giương lên, làm cho nhãn thần Nghệ Phong không tự chủ được chăm chú nhìn vào. Đôi môi đỏ mọng kia mị hoặc không thua đôi chân dài của Bạch Hàn Tuyết. Làm cho Nghệ Phong có xung động muốn hôn vào.
- Hạ... Chỉ Mộng!
Nghệ Phong vốn là muốn gọi Hạ đạo sư, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn hô tên của nàng, đúng như Hạ Chỉ Mộng nói, hắn cũng không phải một đệ tử.
- Thương thế đã khỏi chưa?
Hạ Chỉ Mộng thấy huyết sắc Nghệ Phong hồng nhuận, cười cười nói.
- Hắc hắc! Một chút thương tích nhỏ mà thôi, cũng không vướng bận. Không tới vài ngày thì tốt rồi!
Nghệ Phong nói chính là lời nói thật, tuy rằng lần trước luận võ thương thế hơi nghiêm trọng, thế nhưng với y thuật của hắn, này không là vấn đề.
Hạ Chỉ Mộng cũng không ngoài ý muốn, gật đầu, ngồi ở ghế trên của học viện nhàn nhạt nói:
- Ngươi lần trước thực sự để ta rất ngoài ý muốn.
Nghệ Phong cười cười, cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ Chỉ Mộng, thậm chí có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên người Hạ Chỉ Mộng truyền ra. Làm cho Nghệ Phong có chút tham lam hít vào.
- Cũng may bọn họ không dùng hết toàn lực, bằng không ta cũng không có khả năng nhẹ nhàng như vậy.
Nghệ Phong cười cười, hắn biết rõ. Nếu như chiêu cuối cùng tất cả mọi người đều công kích hắn, hắn có ngưu hơn nữa cũng đỡ không được.
- Bọn họ không xuất toàn lực, ngươi thì xuất toàn lực sao? Ngươi có thể nói cho ta biết, lần trước ngươi dùng mấy phần thực lực hay không?
Hạ Chỉ Mộng đột nhiên nhìn thẳng Nghệ Phong. Trong mắt tràn đầy quang mang chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.