- Vẫn nghĩ không ra, Nghệ Phong Đế quân cư nhiên sẽ là Tà Đế!
Hoàng hậu nhìn Nghệ Phong cười cười nói.
Lời nói xác nhận này của Hoàng hậu, mấy người bao gồm cả Tử Âm ở bên trong đều dại ra tại chỗ, chỉ có Điệp Vận Du biết thân phận của Nghệ Phong, lúc này mỉm cười nhìn Nghệ Phong. Cho dù là Tử Âm, cũng chỉ biết là thân phận Nghệ Phong rất thần bí, thế nhưng cũng không biết thân phận Nghệ Phong có thể sánh ngang đế vương.
Tử Âm nhìn Nghệ Phong, trong mắt có vẻ hỏi han. Nghệ Phong gật đầu với Tử Âm, rốt cuộc thừa nhận xưng hô của hoàng hậu.
Cử động này của Nghệ Phong, để ba vị hoàng tử hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng cả đám nổi lên sóng to gió lớn. Nghệ Phong là đế vương? Điều này sao có thể!
Thế nhưng thời điểm bọn hắn tiếp xúc đến nhãn thần của hoàng hậu và Nghệ Phong, bọn họ rốt cục tin chuyện này là thực. Bọn họ hồi tưởng khi hoàng hậu nói câu kia. Đáy lòng âm thầm suy đoán Tà Đế là cái gì? Thế nhưng Tà Đế là tông môn lánh đời, đâu phải là tồn tại mà bọn hắn có thể biết. Vẻ mặt cả đám chấn động và nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.
Bọn họ tự nhiên biết, Nghệ Phong cũng không phải đế vương bình thường. Mà là một hình thái đế vương khác! Một loại hình thái đế vương khác chỉ có một phương thức, đó chính là thực lực đạt được Quân giai. Võ giả Quân giai, có thể sánh ngang thậm chí bao trùm cả đế vương chính thống!
Thế nhưng thực lực Nghệ Phong đạt được Quân giai sao? Đây hiển nhiên là chuyện không có khả năng. Vậy xưng hô đế vương của Nghệ Phong là vì đâu tới?
Mọi người nghĩ nát đầu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ánh mắt cả đám chuyển hướng hoàng hậu, thế nhưng hoàng hậu làm như không thấy.
- Bệ hạ đối với ta thật ra rất quan tâm!
Nghệ Phong cười cười nói, hắn cũng thật không ngờ hoàng đế Trạm Lam cư nhiên biết thân phận Tà Đế của hắn, Nghệ Phong suy nghĩ một chút chỉ có một khả năng, đó chính là lúc đầu trên Tĩnh Vân Tông, có người của hoàng thất ở hiện trường. Tuy rằng Quái lão đầu và Trạm Lam viện trưởng cũng biết, nhưng mà bọn hắn tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.
- Thân phận của Đế quân, bệ hạ không dám không chú ý.
Hoàng hậu cười cười, nhìn thiếu niên tuổi còn trẻ trước mặt này, trong lòng đồng dạng nổi lên một chút tâm tư cũng không có hạn. Có thể tất cả mọi người nghĩ không ra, Nghệ Phong sẽ có thân phận đặc thù như vậy. Lúc đó thời điểm lần đầu tiên hoàng hậu nghe được thân phận đế quân của Nghệ Phong, nàng đồng dạng không dám tin tưởng. Chỉ bất quá Tôn lão giải thích Nghệ Phong là đại biểu của Tà Tông, lúc này mới hiểu được truyền nhân Tà Tông, cư nhiên giống như đế vương truyền thừa. Mỗi một đời truyền nhân đều lấy xưng hô đế vương.
Tông môn kinh khủng như vậy có thể nói vô tiền khoáng hậu, thế nhưng hoàng hậu từ trước tới nay vẫn là lần đầu tiên nghe được.
Chỉ là nhớ tới con mình và Nghệ Phong kết minh, nàng lại không khỏi có chút vui vẻ. Đáy lòng cảm giác may mắn. Có Nghệ Phong chống đỡ, nghĩ khả năng leo lên ngôi vị hoàng đế hẳn không có vần đề.
- Ha ha! Ta có cái gì đáng quan tâm chứ, chỉ bất quá là một đế vương trên danh nghĩa mà thôi, đâu có thể so với bệ hạ.
Nghệ Phong cười cười, nhún nhún vai nói.
Hoàng hậu nghe Nghệ Phong nói, nàng nói:
- Ít nhất một danh nghĩa như ngươi, cũng phải làm cho mọi người của hoàng thất đều phải đối đãi ngươi như đế vương.
Tuy rằng Nghệ Phong và đế vương bình thường có ý nghĩa khác nhau, thậm chí bất luận một hoàng thất nào đều có thể đơn giản giết hắn. Thế nhưng không ai dám làm như thế. Nghệ Phong trong Hoàng thất không ai quan tâm, thế nhưng danh tiếng Tà Đế đế vương, lại để đáy lòng mọi người rùng mình. Không có một hoàng thất nào dám cam đoan, bọn họ cường đại hơn so với Tà Tông. Cho dù Tà Tông đã ẩn thế rất lâu! Thế nhưng danh tiếng kinh khủng của nó không ai dám khinh thường!
Tôn lão đã từng nói thẳng, hắn dưới tay Tà Đế tiền nhậm, không qua được mấy chiêu. Những lời này lúc đó làm cho hoàng hậu triệt để dại ra. Tôn lão có thực lực gì nàng rất rõ ràng, trong hoàng thất là tồn tại số một số hai.
Phía sau có một cường giả Tà Đế kinh khủng như vậy, tuy rằng Tà Đế hiện tại đối với Nghệ Phong mà nói chỉ là một xưng hô, thế nhưng ai lại sẽ chân chính như xưng hô mà đối đãi?
Ba vị hoàng tử đã triệt để dại ra tại chỗ, bọn họ rất khó ngẫm lại, Nghệ Phong trong nháy mắt vượt qua bọn họ, sánh vai cùng phụ thân bọn họ. Nhìn dáng dấp hoàng hậu, ba vị hoàng tử rất rõ ràng, Nghệ Phong cư nhiên đạt được thân phận đế vương khiến cả hoàng thất tán thành!
Ba vị hoàng tử hít sâu một hơi, dẹp loạn nỗi lòng. Bọn họ nhất trí hạ quyết tâm, về nhà nhất định phải phái thủ hạ điều tra hàm nghĩa của thân phận Tà Đế.
Đáy lòng Tam hoàng tử kinh sợ, đồng thời lại nhịn không được vui vẻ, hắn liên minh với Nghệ Phong, có lẽ là quyết định sáng suốt nhất đời của hắn.
Trong lòng Tử Âm thật lâu không thể bình tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tự hào. Đây là nam nhân của nàng, nam nhân có thể sánh ngang với đế vương. Tử Âm nhớ tới xưng hô nữ vương của nàng, trên mặt bất giác đỏ hồng, nữ vương và đế quân thật đúng là rất xứng.
Điệp Vận Du ngược lại là không có cảm giác gì, đối với thân phận Nghệ Phong. Nàng đã sớm biết, nàng chỉ biết là, đây là tiểu nam nhân nàng ôm có thể giúp nàng ngủ yên bình.
- Hoàng hậu, không biết khi nào bệ hạ mới có thể qua yến hội?
Nghệ Phong nhìn hoàng hậu cười nói. Hắn rất muốn biết, hoàng đế Trạm Lam rốt cuộc làm cái gì?
Hoàng hậu cười cười nói:
- Bệ hạ đang xử lý quốc sự, ta cũng không biết khi nào người có thể qua đây. Nghĩ hẳn sẽ không lâu lắm!
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Vậy long thể bệ hạ có khỏe hay không?
- Cảm tạ Đế quân quan tâm! Bệ hạ gần đây long thể chuyển biến tốt trên diện rộng, có thể xuống giường được rồi. Lúc này mới có thời gian xử lý quốc sự và tổ chức quốc yến.
Hoàng hậu cười nói.
Nghệ Phong như có sở ngộ gật đầu, quay đầu nhìn về phía ba vị hoàng tử. Thấy trong ba vị hoàng tử chỉ có sắc mặt tam hoàng tử như thường, còn lại hai vị hoàng tử đều ngẩn ra, hắn cũng cười cười. Có hoàng hậu giúp đỡ, tam hoàng tử vẫn rất có ưu thế, ít nhất có thể nắm giữ tình huống của hoàng đế Trạm Lam nhanh nhất. Nhưng cũng là do nguyên nhân hoàng đế Trạm Lam cho rằng tam hoàng tử thực sự là một hoàng tử an nhàn, bằng không nhất định ngay cả hoàng hậu cũng gạt.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Điệp Vận Du suy nghĩ, đã thấy miệng nàng có chút cười khổ. Hắn minh bạch hành động của Điệp Vận Du sợ là không như ý. Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, rất muốn cùng Điệp Vận Du ở riêng một chỗ, thế nhưng này hiển nhiên lại không thích hợp.
Điệp Vận Du bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tử Âm, sau đó quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, trong mắt rất có ý u oán và cảnh cáo! Điều này làm cho Nghệ Phong sửng sốt, lúc này mới hiểu được chỉ sợ là Điệp Vận Du cũng hoài nghi quan hệ giữa hắn và Tử Âm.
Đúng như Nghệ Phong nghĩ, Điệp Vận Du thấy Tử Âm, nàng lần đầu tiên sản sinh thái độ kinh diễm và chấn động, sắc đẹp của nữ nhân này cư nhiên cũng không thấp hơn nàng. Đặc biệt ở phương diện thành thục và phong vận, muốn thắng nàng một bậc. Điệp Vận Du chưa từng nghĩ tới cùng người khác so qua. Thế nhưng lúc này lại nhịn không được.
Lúc này mặc kệ nhan sắc hay thân phận của Tử Âm, đều không thua nàng. Điệp Vận Du tự nhiên biết nàng là do Nghệ Phong đỡ lên, thế nhưng lấy lý giải của Điệp Vận Du đối với Nghệ Phong, đối mặt với tuyệt đại giai nhân như vậy, khả năng Nghệ Phong không ăn vụng không lớn.
Nghệ Phong như không có thấy nhãn thần của Điệp Vận Du, mặt nhìn qua hướng khác. Giả bộ làm như không có việc gì nhìn nam nữ đang khiêu vũ ở giữa sân.
Điệp Vận Du thấy dáng dấp này của Nghệ Phong, nàng bỗng nhiên muốn cười rộ lên, thế nhưng lại nghĩ không thích hợp, cố nén cười nên có chút thất thố. Điều này làm cho những người chú ý tới nàng có chút sững sờ, không rõ vị hoàng phi có thân phận đặc thù này vì sao lại như vậy.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLĐiệp Vận Du liếc mắt nhìn Tử Âm, đúng là vẫn còn u oán thì thầm một tiếng:
- Cũng không biết có thể tránh được bàn tay sắc lang kia hay không!
Nếu như Nghệ Phong biết đáy lòng Điệp Vận Du nói thầm cái gì, hắn nhất định cười rộ lên.