Mọi người thấy Nghệ Phong và hoàng đế Trạm Lam chuyện trò vui vẻ, tuy rằng trước mặt bọn họ đều là món ngon mỹ vị, thế nhưng có thể chân chính hưởng thụ mỹ vị cũng không có mấy người, cả đám nhìn Nghệ Phong bình tĩnh tự nhiên trên đài, đáy lòng đều bắt đầu tính toán lợi hại trong đó. Cho dù là tam hoàng tử, cũng lần đầu tiên lộ ra thần sắc mê man, hắn thấy một điểm nắm chặt với Nghệ Phong cũng không có. Hắn rất ít xuất hiện tình cảnh như vậy, thế nhưng lúc này oại tâm tình này lại tràn ngập toàn thân hắn.
Tam hoàng tử hít sâu một hơi, nghĩ có cần phải cùng Nghệ Phong chăm chú nói chuyện lần nữa hay không.
Thời điểm mọi người ở đây đang theo suy nghĩ riêng trong đầu, hoàng đế Trạm Lam hướng phía dưới nói:
- Các khanh khó có được tụ cùng một chỗ, trẫm muốn lấy rượu ngon cất kỹ trăm năm ra cho các khanh bình phẩm!
Hoàng đế Trạm Lam vừa nói hết, hướng phía dưới phất tay. Lập tức có một đàn thị nữ cầm bầu rượu đi vào. Phân phát cho mỗi bàn một bầu, vì từ khi tiệc hội bắt đầu, trừ mấy bàn thủ tịch, những bàn còn lại không được phát rượu cực phẩm.
- Tạ ơn bệ hạ!
Khi mọi người nhìn chén rượu trong suốt tản ra hương vị nồng nặc trong tay, cả đám đứng dậy nói lời cảm tạ.
Hoàng đế Trạm Lam khoát tay áo, sau đó cầm lấy chén rượu trước mắt uống một hơi cạn sạch. Người phía dưới lúc này mới dám thưởng thức rượu ngon này.
Nghệ Phong cầm chén rượu trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hơi nhíu mày, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn uống một hơi cạn sạch. Ngược lại lớn tiếng cười nói:
- Rượu ngon!
Hoàng đế Trạm Lam thấy Nghệ Phong nhíu đầu lông mày một chút, hắn cũng hít sâu một hơi, lúc này mới hiểu được Nghệ Phong thực sự sâu không thể lường!
- Trẫm đã chuẩn bị ca vũ cho các khanh. Các khanh bình phẩm một chút!
Nói xong, hoàng đế Trạm Lam vỗ vỗ tay, một đám nữ tử xinh đẹp nối đuôi nhau mà vào, làm cho ánh mắt mọi người trong nháy mắt bị hấp dẫn tới.
- Nghệ Phong Đế quân, ngươi theo ta đi một chuyến!
Hoàng đế Trạm Lam cười nói Nghệ Phong, tùy ý đứng lên đi đến một phương hướng.
Nghệ Phong gật đầu, quay đầu nhìn Liễu Mộng Nhiên một chút, hướng nàng tươi cười nói:
- Nàng ở chỗ này chờ ta.
Liễu Mộng Nhiên gật đầu, hướng Nghệ Phong nói:
- Vâng!
Nghệ Phong nghe thế, trong lòng hơi ấm áp, cầm lấy tay Liễu Mộng Nhiên, sau đó buông tay nàng ra đi theo hoàng đế Trạm Lam.
Sau khi mọi người nhìn hoàng đế Trạm Lam rời khỏi, tiếng nghị luận không ngừng vang lên, thân phận Nghệ Phong rốt cục che không giấu được. Ánh mắt cả đám định ở trên người Tử Âm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLChu Bằng nghe được tiếng nghị luận này, lúc này mới hiểu được nguyên lai Nghệ Phong là một nhân vật như vậy, sắc mặt hắn cũng hưng phấn đỏ bừng, phảng phất như uống vô số rượu ngon vậy. Chỉ là hắn đồng dạng không rõ, mặc dù Nghệ Phong là người sau màn nắm Kim Lâu trong tay. Thế nhưng làm sao có thể có thân phận ngang đế vương.
Này cũng thành mê án trong lòng mọi người, trừ Điệp Vận Du và hoàng hậu ra, cư nhiên không có một người biết nguyên nhân.
Mọi người suy đoán không ra, ánh mắt rốt cục chuyển tới trên người nữ ca vũ, tuy rằng những nữ tử này không có tuyệt đại chi tư, thế nhưng cũng tú lệ phi thường, để con mắt đám nam nhân mở rộng ra, phối hợp với vũ bộ hấp dẫn kia, làm cho bọn hắn thập phần hưởng thụ.
...
Nghệ Phong và hoàng đế Trạm Lam cũng không có đi bao lâu, thì dừng lại ở một phòng nhỏ.
Hoàng đế Trạm Lam và Nghệ Phong đều tự ngồi một vị trí, lúc này Nghệ Phong mới mở miệng hướng hoàng đế Trạm Lam nói:
- Không biết bệ hạ tìm ta có chuyện gì?
Hoàng đế Trạm Lam nhìn Nghệ Phong có chút cảm thán nói:
- Thật không ngờ ngươi sẽ là Tà Đế!
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Một danh nghĩa mà thôi, đâu có thể so với chân chính như bệ hạ.
- Ha ha!
Hoàng đế Trạm Lam đột nhiên nở nụ cười:
- Thế nhân có mấy người có danh nghĩa này? Lại có bao nhiêu người muốn sở hữu danh nghĩa này?
- Bệ hạ tìm ta đến, sẽ không phải cùng ta nói những cái này chứ?
Nghệ Phong cười cười, không phản bác cũng không giải thích.
- Không! Chỉ là hơi cố kỵ thân phận đế quân, nên phải tìm ngươi!
Thanh âm Hoàng đế Trạm Lam có chút khổ sáp. Lời này nếu như người khác nghe được, nhất định sẽ bị kinh hãi rớt răng, làm sao cũng không thể tin được trong miệng hoàng đế Trạm Lam sẽ nói ra như vậy.
- Bệ hạ nói đùa sao! Lấy chút thực lực của ta, ngài hạ một mệnh lệnh. Đều có thể chỉnh chết ta!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy! Trẫm rất muốn giết ngươi! Thậm chí bây giờ cũng muốn! Trước đây thậm chí trẫm có kế hoạch, muốn chém giết ngươi! Thế nhưng từ khi biết ngươi tiếp thu Tà Đế truyền thừa. Tất cả đều trở thành ý nghĩ. Có lẽ hoàng thất có thể giết ngươi, thế nhưng ta không thể khẳng định có thể ngăn cản lửa giận của Tà Tông.
Hoàng đế Trạm Lam không che giấu, trực tiếp nói.
- Đúng sao? Thứ trong rượu kia của bệ hạ, vị đạo thật không tồi.
Nghệ Phong ha ha nở nụ cười, nhìn hoàng đế Trạm Lam nói.
Sắc mặt Hoàng đế Trạm Lam cứng đờ, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi đã phát giác trẫm hạ độc ở bên trong. Vậy vì sao ngươi còn uống?
Nghệ Phong ngạo nghễ nói:
- Bởi vì chất độc như thế, không làm ta chết được. Thế giới này, có thể độc chết ta cũng có một ít, thế nhưng tuyệt đối sẽ không là các ngươi.
Sắc mặt Hoàng đế Trạm Lam có chút khó coi, hắn nhìn Nghệ Phong hừ nói:
- Ngươi tự tin đối với y thuật của mình như vậy sao?
- Phải!
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn thẳng hoàng đế Trạm Lam.
Hoàng đế Trạm Lam nghe được những lời này của Nghệ Phong, hắn hít sâu một hơi. Đối với thiếu niên trước mặt này, thật lâu hắn cũng không thể bình tĩnh. Hắn biết rõ trước mặt là người nào, bỏ thân phận cường giả sánh ngang Vương cấp ra, là một Y Sư cao cấp và Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh, thậm chí còn có thể là một độc sư kinh khủng.
Bất luận một thân phận gì phóng ra bên ngoài, đều có thể để quý tộc phía dưới chấn động, thế nhưng những thân phận này đều tập trung trên người một người, này không phải là quá nghịch thiên sao. Ít nhất Tôn lão từng nói qua một câu nói: dù Nghệ Phong không có thân phận Tà Đế, ta cũng không muốn là địch của hắn.
- Chỉ là lần này ta tin tưởng, ngươi tuyệt đối giải không được loại độc này!
Hoàng đế Trạm Lam tự tin nói, lần này là Y Sư của hoàng thất hắn phối trí, một Y Sư bát giai phối trí độc dược, hắn không tin Nghệ Phong có thể giải, thất giai và bát giai có cách biệt một trời.
Y Sư và độc sư vốn là là một đường không phân biệt, vị Y Sư kia của hoàng thất dùng tròn mấy tháng, mới phối trí ra một loại độc dược như vậy, hoặc là nói đó là một loại thuốc bổ!
Y Sư Hoàng thất đã từng tuyên bố, cho dù là Y Sư bát giai ngang cấp với hắn, tỷ lệ hóa giải cũng không đủ một thành, hắn không tin Nghệ Phong có thể phá được.
Nghệ Phong cười cười, cũng không nói nhiều lắm. Nghệ Phong không sợ nhất chính là độc, trước không nói hắn giải độc không kém, cho dù thực giải không được. Chẳng lẽ còn có người biến thái hơn so với Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão sao?
Ít nhất lúc Nghệ Phong thấy Tam trưởng lão đơn giản luyện chế ra mấy khỏa đan dược, càng thêm minh bạch Tam trưởng lão kinh khủng.
- Vậy thử xem đi!
Nghệ Phong cười cười, không giải thích quá nhiều. Đây cũng là vì sao hắn biết rõ có độc dược, mà vẫn uống như thường, ngay cả Điệp Vận Du và Tử Âm cũng chưa từng ngăn trở.
Hoàng đế Trạm Lam thấy dáng dấp lơ đểnh của Nghệ Phong, hắn cười khổ hai tiếng, nếu như những người khác kỳ thị Y Sư bát giai như vậy, sợ là hoàng đế Trạm Lam đã sớm lửa giận bão táp rồi. Thế nhưng người trước mặt hắn lại nổi giận không được, không bởi vì khác, đơn giản là Nghệ Phong đã từng hung hăng đánh hoàng thất một bạt tai.
Y Sư bát giai của Hoàng thất cũng không có thể giải độc, ở trong tay của hắn lại giải khai.
- Kỳ thực dù độc này ngươi không giải được, đối với ngươi cũng không có tác dụng gì!
Hoàng đế Trạm Lam bỗng nhiên nói, làm cho Nghệ Phong cũng rất nghi hoặc.