Mị Ảnh

Chương 731: Sự thần kỳ của năng lượng Phệ Châu




 
Ầm...
Nắm tay của Nghệ Phong và nam tử trung niên đụng vào nhau. Người Nghệ Phong nhẹ nhàng rút lui về phía sau. Hắn học được lăng không phi hành, tư thái càng có vẻ tiêu sái.
Đồng dạng, nam tử trung niên cũng rút lui về phía sau. Hai người đều lui ra phía sau mấy bước, đứng yên nhìn nhau. Chẳng qua sắc mặt nam tử trung niên biến đổi vô cùng khó coi. Lúc này hắn mới hiểu được vì sao lão Tam nói phải cẩn thận đối với năng lượng âm hàn đối phương.
Nhớ tới trong nháy mắt khi va chạm vào Nghệ Phong, trong lòng nam tử trung niên liền dâng lên cảm giác ớn lạnh toàn thân. Nếu không có lão Tam nhắc nhở, hắn đã chịu thiệt thòi lớn. Năng lượng kia giống như huyền băng, giống nhau băng hàn, giống như muốn làm toàn thân hán đông lại. Nhưng điều này cũng không phải là khủng khiếp nhất. Điều khiến cho hắn hoảng sợ chính là năng lượng này lại có sức thôn phệ không thể ngăn cản được.
Rõ ràng lực lượng của đối phương không bằng hắn, nhưng lại có thể thôn phệ đấu khí phía trên thân quyền của hắn chuyển hóa công kích ngược lại. Giữa hai người vốn tồn tại chênh lệch về lực lượng, giờ phút này lại trở thành ngang nhau. Hơn nữa, sức thôn phệ này giống như không thể bị năng lượng ngăn cản, theo cánh tay hắn đã muốn vọt về phía trong cơ thể hắn.
Nếu nam tử trung niên không suy nghĩ, cứ thể năng lượng có sức thôn phệ bá đạo tiến vào trong cơ thể hắn. Vậy tình cảnh sẻ trở thành thế nào.
Đồng thời lúc đó Nghệ Phong lại vui mừng không thôi. Dưới tình huống không hề dùng chút đấu khí, năng lượng Phệ Châu đã gần như có thể đối kháng với một Vương Cấp nhị giai, còn có thể chiếm chút thượng phong. Vậy nếu vận dụng lực lượng toàn thân, vậy tình cảnh sẽ là như thế nào? Tuyệt đối không thua một Vương Cấp tam giai đỉnh phỏng một đòn toàn lực, Nghệ Phong thậm chí cảm thấy hắn chắc quá mức bảo thủ.
Lúc này có lẽ lợi dụng năng lượng Phệ Châu cũng không nhiều. Nếu có thể lợi dụng toàn bộ Phệ Châu, Nghệ Phong không thể tưởng tượng được thực lực của hắn sẽ nâng cao đạt tới tới mức độ nào. Sợ là Nghệ Phong cũng không nói được. Trước hết tìm được Yêu Hậu, đánh với nàng rồi lại nói sau.
Nghệ Phong lật qua lật lại bàn tay, nhìn năng lượng xoay quanh ở phía trên cánh tay. Thầm nghĩ thảo nào nhiều người biết rõ là muốn thu phục Phệ Châu sẽ gặp cảnh cửu tử nhất sinh như vậy nhưng vẫn luôn có người như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Ngay cả mình cũng là một người trong số đó.
Hiện tại Nghệ Phong rất muốn trở về đến bên cạnh Quái lão nhân, lãnh giáo hắn một phen về phương pháp sử dụng Phệ Châu. Nghệ Phong cảm thấy lực sát thương nhất định có thể tăng thêm gấp bội.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển dời đến trên người nam tử trung niên. Trước khi trở về, chung quy phải giải quyết xong người trước mặt này.
Nghệ Phong cũng không nóng nảy, có đối tượng luyện tập tốt như vậy, không luyện tập cho tốt, thật sự là rất xin lỗi bản thân.
...
Lập tức giữa sân xuất hiện cảnh tượng quỷ dị, Nghệ Phong đối với nam tử trung niên vây mà không giết. Một tay Nghệ Phong thi triển năng lượng màu lam xuất thần nhập hóa. Nhưng mỗi lần này năng lượng màu lam vừa ra, nam tử trung niên liền giống như con chuột nhìn thấy mèo, nói thế nào cũng không dám chống chọi.
Mà Nghệ Phong giống như thích chơi với năng lượng màu lam này, năng lượng trên tay không ngừng múa may, bao vây tiến về phía đối phương, dẫn theo năng lượng có sức thôn phệ bá đạo, liền giống như con nhím xù lông, khiến nam tử trung niên ứng phó khó khăn.
Nam tử trung niên càng lúc càng hoảng sợ. Mặc dù hắn biết Nghệ Phong bao vây đánh hắn tất cả đều là chơi đùa, nhưng hắn lại bắt đầu không chịu nổi nữa. Hắn đã bị năng lượng âm hàn màu lam kia làm sợ hãi. Tuy rằng đấu khí cũng có thể ngăn cản năng lượng màu lam này. Nhưng lại phải tăng thêm mấy chục lần thậm chí tăng đấu khí thêm gấp trăm lần mới có thể ngăn cản được.
Đấu khí ở trước mặt hắn, giống như chính là thuốc bổ, không giới hạn số lượng, căn bản là không thể có tác dụng ngăn cản. Nam tử trung niên cảm thấy hắn sắp bị chỉnh đến điên lên mất. Hình như Nghệ Phong muốn đánh năng lượng màu lam này vào trong cơ thể hắn, để thử xem hiệu quả. Từng đạo năng lượng từ bàn tay của hắn vung ra, muốn đột phá đấu khí phòng ngự của hắn, đánh vào trong cơ thể hắn.
- Phong ca ca. Chơi đủ rồi, người ta còn bề bộn nhiều việc!
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong vui đùa quên trời đất như vậy, nàng nhanh chóng ngáp dài. Tuy rằng nàng ngạc nhiên năng lượng màu lam thần kỳ của Nghệ Phong, nhưng đối với sự kỳ lạ của Nghệ Phong nàng đã thấy rất nhiều. Trừ chút kinh ngạc lúc đầu ra, nàng liền không có hứng thú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói vậy, trước mặt cũng đã hiểu một chút về công hiệu của Phệ Châu. Hắn cũng không có hứng thú tiếp tục dùng đối phương để luyện tập. Đấu khí mạnh mẽ của hắn ầm ầm vọt ra. Trong nháy mắt hắn thi triển thuấn di, thậm chí không để cho đối phương có cơ hội tránh né , một quyền hung hăng ầm ở trên người đối phương.
- Phụt…
Tiếp theo, có tiếng hộc ra máu. Đấu khí của Nghệ Phong cũng đánh tan phòng hộ của hắn, một đạo năng lượng màu lam không lưu dấu vết đánh vào trong cơ thể đối phương.
Sắc mặt Nam tử trung niên đại biến, dưới ảnh hưởng của năng lượng âm hàn, toàn thân hắn lạnh run lên. Nhưng điều này cũng không khiến hắn để ý, mà chính năng lượng màu lam vọt vào trong cơ thể hắn giống như muốn thôn phệ sạch sẽ đấu khí của hắn.
Mặc dù Nam tử trung niên bị Nghệ Phong đánh trọng thương, nhưng đã bất chấp đau đớn , hắn vận chuyển tất cả đấu khí có thể sử dụng được, đẩy lui năng lượng màu lam thoát khỏi cơ thể.
Rất hiển nhiên, năng lượng màu lam này còn khó đối phó hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Sau khi hắn tốn hết sức của chín trâu hai hổ, này mới miễn cưỡng đẩy lùi được chút năng lượng màu lam này. Tuy nhiên truy đuổi chút năng lượng Phệ Châu ở trong cơ thể nguy hiểm đáng sợ đến mức nào.
Trong khi hắn đẩy lùi năng lượng này, đồng thời thương thế của hắn cũng tăng thêm với cấp số nhân. Khóe miệng liên tục trào máu tươi.
...
Nghệ Phong nhìn bộ dạng nam tử trung niên như vậy, hắn cũng thoáng ngẩn người. Thật sự không ngờ được năng lượng Phệ Châu có thể có công hiệu trên cơ thể người như vậy. Hiện tại Nghệ Phong hiểu được một chút lý do vì sao nam tử trung niên vừa nãy không dám đụng vào hắn.
- Phong ca ca thật đẹp trai!
Thi Đại Nhi lao người về phía trước, đặt môi trên mặt Nghệ Phong một cái, thật giống như một tiểu cô nương tung tăng nhảy nhót.
Nghệ Phong lau nước miếng ở ngoài miệng một hồi, trắng mắt nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Đừng mỗi ngày đều nghĩ chiếm tiện nghi của ta!
- Phi!
Sắc mặt Thi Đại Nhi có chút đỏ bừng, không hài lòng liếc mắt Nghệ Phong một cái.
- Nam nhân khác ta còn khinh thường không thèm liếc mắt một cái. Đại Nhi đối với Phong ca ca tốt như vậy, ca ca còn khi dễ Đại Nhi. Ngày mai Đại Nhi tìm nam nhân khác để hôn!
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói vậy, hắn trực tiếp lựa chọn không thèm đến xỉa tới. Tiểu ma nữ này sẽ tìm nam nhân khác, đánh chết hắn cũng không tin. Ở trên thánh địa nhiều thiếu niên kiệt xuất như vậy, nàng cũng dùng ánh mắt khinh thường không thèm chú ý tới, cao cao tại thượng giống như nữ thần, nàng còn có thể liếc mắt nhìn một người khác sao?
Nếu không phải lúc ấy Nghệ Phong có địa vị đặc biệt ở thánh địa, ngay từ đầu đã ngăn chặn Thi Đại Nhi, sợ là Thi Đại Nhi cũng dùng ánh mắt khinh thường nhất để nhìn hắn.
- Được rồi! Theo ta về nhà. Đừng đi tiểu tông môn nào đó nữa!
Nghệ Phong kéo Thi Đại Nhi nói.
Thi Đại Nhi bĩu môi lắc đầu, cái miệng nhỏ hồng nhuận trề ra sáng bóng dụ người, khiến Nghệ Phong kìm lòng không được cúi người hôn xuống.
- A...
Thi Đại Nhi tránh né không kịp, bị Nghệ Phong giữa lại. Mặc dù trước kia nàng luôn luôn trước mặt Nghệ Phong có biểu hiện thân mật cực độ, nhưng số lần bị Nghệ Phong hôn môi lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù Thi Đại Nhi ở trước mặt Nghệ Phong giả vờ phóng đãng, bộ dạng tiểu ma nữ. Nhưng bị Nghệ Phong hôn môi, một ráng đỏ từ bên tai bắt đầu lan rộng ra, lan qua khuôn mặt mãi cho đến cổ trắng như tuyết của nàng.
Nghệ Phong có chút tham lam ngậm môi Thi Đại Nhi, không có gì ngoài hương tân ngọc dịch!
- A!
Thi Đại Nhi thấy tay Nghệ Phong không an phận lại đặt lên mông của nàng, đồng thời còn hung hăng xoa nắn nhẹ mấy cái, nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng ngăn tay Nghệ Phong lại. Chỗ vừa nãy bị Nghệ Phong hung hăng đánh vài cái, giờ bị Nghệ Phong chạm vào có chút đau đớn.
- Bại hoại, đau muốn chết, xuống tay ác như vậy!
Hai mắt Thi Đại Nhi nổi lên sương mù, trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.