Mị Ảnh

Chương 911: Long Thủy khiêu khích




 
Tám người Phong cốc và Văn Linh cốc dưới lực lượng của hoàng thất, dễ dàng bị giải quyết toàn bộ. Có điều Nghệ Phong cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác, nếu bọn họ có thể phái tốp thứ nhất, vẫn vẫn có thể phái thêm tốp thứ hai tới vây giết hắn, đội hình lần sau khẳng định sẽ mạnh hơn nhiều so với lần trước. Quan trọng nhất là, Nghệ Phong đã chiến với người của Văn Linh cốc trong di chỉ chủ điện, tuy nói lần đó hắn đã dịch dung, thế nhưng khó tránh khỏi có người nhận ra khí tức của hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong cảm giác có chút áp lực. Hiện tại dù Nghệ Phong có đối mặt với Vương cấp đỉnh phong, đánh không lại cũng có thể chạy trốn. Thế nhưng nếu Tôn giả của Văn Linh cốc xuất động, tình cảnh của hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm. Dù sao lần trước dùng tới Phệ Châu bức lui Tôn Cấp, đó là vì đối phương không chuẩn bị. Nhưng nếu đối phương có đan dược chống lại Phệ Châu, uy lực Phệ Châu sẽ bị thu hẹp trên diện rộng, tuy nói hiệu quả đan dược có hạn, thế nhưng với một Tôn Cấp mà nói, chỉ cần đan dược có thể chống đỡ một chút thời gian, cũng đủ khiến Nghệ Phong cảm thấy đau đầu rồi.
- Thực lưc a! Đúng là vẫn do thực lực!
Nghệ Phong thở dài một hơi, ngón tay không khỏi mò lên trên nạp linh giới, trong đó có một viên Phệ Châu, nếu như có thể dung hợp, cho dù đối mặt với Tôn Cấp, cũng không đến nỗi không sức phản kháng.
- Ngươi làm sao vậy?
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong khác thường, nghi hoặc hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu, nói:
- Không có việc gì! Chỉ có điều sắp phải ra mắt lão trượng mẫu (mẹ vợ), có chút sợ hãi mà thôi.
- Phi!
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong nói, không nhịn được phi một tiếng coi thường, nét mặt lại hiện một đạo đỏ ửng say lòng người.
- Yên tâm đi, sư tôn rất hòa đồng!
Nghe được Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong cười cười. Cho dù đối phương hòa đồng cũng vẫn là trưởng bối Điệp Vận Du, dù là ai khi đối diện với trưởng bối đều có một tia kính nể. Huống chi, Điệp Vận Du đã bị Nghệ Phong lừa đi, ai biết sư tôn nàng sẽ nghĩ thế nào?
Điệp Vận Du thấy dáng dấp Nghệ Phong có chút khiếp đảm, nàng nở nụ cười, rất ít khi thấy người không sợ trời không sợ đất như Nghệ Phong lại lộ ra dáng dấp này, khiến cho Điệp Vận Du không khỏi nhớ tới bộ dáng của mình đi gặp mẫu thân Nghệ Phong, thật ra cũng không có kém gì.
Nghĩ vậy, trên mặt Điệp Vận Du càng ửng đỏ, nhẹ nhàng đưa hai tay áp lên mặt nóng hổi, Điệp Vận Du nói:
- Phía trước chính là tông môn rồi.
Nghệ Phong ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước tọa lạc một tòa cung điện to lớn đến cực điểm, tòa cung điện này đồ sộ không hề thua kém hoàng cung, đặc biệt tòa điêu khắc nằm giữa trung ương, cao vút tới trong mây, khiến tâm linh người ta chấn động.
- Cư nhiên còn đồ sộ hơn cả hoàng cung!
Nghệ Phong cảm thán một tiếng.
Điệp Vận Du cười nói:
- Tòa điêu khắc tại trung tâm có từ hoàng đế khai quốc Trạm Lam, nghe nói thực lực đạt được Quân giai đỉnh phong, cũng có người nói hắn đã nhập hàng Thánh giai, có điều không một ai chứng thực được, nhưng có thể khẳng định đó là thời kỳ huy hoàng nhất của đế quốc Trạm Lam. Hộ Quốc Tông cũng được hắn dùng thủ đoạn thành lập, rất nhiều võ giả huyết mạch hoàng thất đều gia nhập trong đó. Bất quá theo năm tháng chuyển dời, huyết mạch càng lúc càng nhạt, tuy rằng vẫn trung thành với đế quốc, thế nhưng cũng không còn lực ngưng tụ như ngày trước nữa.
Nghệ Phong gật đầu, có huyết mạch hoàng thất, đồng thời do hoàng đế khai quốc tự mình thành lập, kiến thiết đồ sộ như vậy cũng không đến mức phạm vào kiêng kỵ của hoàng đế đương đại.
- Cho dù không còn lực ngưng tụ như ngày trước, thế nhưng dù sao cũng được tương truyền trung thành với hoàng thất, nàng muốn dẫn họ tự lập tông môn, họ có nguyện ý không?
Nghệ Phong hiếu kỳ hỏi.
Điệp Vận Du cười nói:
- Từ nhiều năm trước, Hộ Quốc Tông đã dần thoát ly khỏi quyền khống chế của hoàng đế. Hoàng đế chỉ có thể lợi dụng thế lực của hoàng thất, còn Hộ Quốc Tông lại dùng đủ loại lý do từ chối, hơn nữa trong tay còn có di vật của Thánh Hoàng khai quốc, thậm chí có thể gây áp lực cho hoàng đế, kỳ thực đã có rất nhiều hoàng đế dị nghị với Hộ Quốc Tông.
Nghệ Phong nghe Điệp Vận Du giải thích, cũng hơi gật đầu, chuyện này cũng rất là bình thường. Khi một người hoặc một tổ chức có thực lực đạt tới trình tự nhất định, bọn họ sẽ không muốn sống dưới quyền người khác, Hộ Quốc Tông đồng dạng cũng như vậy. Dù sao theo Thánh Hoàng ngã xuống, sứ mệnh thủ hộ hoàng gia cũng dần dần phai nhạt, cho tới hiện tại có rất nhiều người thuộc cao tầng Hộ Quốc Tông không còn nhìn hoàng thất, tuy rằng không đến mức phản hoàng thất, thế nhưng đối với mệnh lệnh từ hoàng thất đều bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Vị tông chủ Điêp Vận Du ở trước mặt đây càng phát huy điểm này tới tận cùng, hơn nữa còn tính kế tiêu diệt một đời hoàng đế.
- Ha ha! Hộ Quốc Tông giao vào tay nàng, không biết Long Thiên nên mừng hay lo!
Nghệ Phong cười nói
Điệp Vận Du liếc giận nhìn Nghệ Phong, nói:
- Còn may là do ta làm tông chủ, nếu đổi là người khác, không chừng còn đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn. Theo lý, hắn nên cảm tạ ta mới đúng!
Nghe Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong cười ha ha, nhưng cũng không bài trừ loại khả năng này.
- Có điều, nhìn vào ngươi, sau khi ta tự lập tông môn, sẽ dành tặng lại cung điện này cho hắn. Để hắn một lần nữa tổ kiến một Hộ Quốc Tông, chung quy vẫn tốt hơn so với Hộ Quốc Tông không bị hắn quản lý như hiện tại.
Điệp Vận Du nói. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Nghệ Phong nghe Điệp Vận Du nói, hắn cười cười không cho ý kiến, mặc cho nàng thích làm thế nào thì làm thế đó!
- Tông chủ! Người đã trở về?
Nghệ Phong và Điệp Vận Du đi vào trong cánh cửa tôn mông, thanh âm vui vẻ của một người liền vang lên, Nghệ Phong và Điệp Vận Du đưa mắt nhìn lại, liền thấy một nam tử có điểm đẹp mã đang đi về phía bọn họ, tuổi độ chừng hai mươi tám. Có điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, thực lực của hắn cư nhiên đạt được bát giai, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đột phá tới Vương cấp cửu giai.
Điều này khiến cho Nghệ Phong không khỏi cảm thán, trên đời này không thiếu hạng người có thiên phú cường hãn, ít nhất thiên phú cỡ như Nghệ Lưu còn kém một bậc. Đương nhiên, đây không loại trừ vì tông môn lớn có tiền vốn bồi dưỡng. Ít nhất, nếu như dùng đan dược mị đan và các thứ khác cấp đầy đủ cho Nghệ Lưu, Nghệ Phong cũng tự tin giúp Nghệ Lưu đạt tới Vương cấp bát giai khi mới hai mươi tám tuổi.
Chỉ có điều, Nghệ Phong luôn hiểu rõ căn cơ rất trọng yếu, cũng không nghĩ sử dụng loại biện pháp này giúp Nghệ Lưu đốt cháy giai đoạn. Tuy nói hiện tại Nghệ Lưu cũng đang dùng rất nhiều đan dược, thế nhưng Nghệ Phong vẫn nhắc nhở hắn dùng trong phạm vi khống chế.
- A! Là Long Thủy sư huynh! Sư tôn ta đâu?
Điệp Vận Du thấy người tới, sắc mặt không đổi, dùng thanh âm nhàn nhạt nói.
Long Thủy nhìn lướt qua Nghệ Phong, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét, quay qua nói với Điệp Vận Du:
- Tông chủ, hắn là ai vậy? Sau cánh cửa tôn môn, sao có thể dẫn người lạ vào?
Điệp Vận Du nghe Long Thủy chất vấn, không khỏi cau mày nói:
- Ta dẫn người vào còn cần báo lại với ngươi sao?
- Tông chủ hiểu lầm! Ta chỉ nhắc nhở một câu thôi!
Trong mắt Long Thủy hiện lên một đạo ghen ghét, vừa rồi Nghệ Phong và Điệp Vận Du cười đùa vui vẻ, hắn đều nhìn thấy rõ ràng, dáng cười tươi Điệp Vận Du chưa từng bày ra với hắn, điều này sao không khiến hắn nổi giận. Trong lòng hắn, chỉ có duy nhất hắn mới xứng đôi với Điệp Vận Du.
- Sau này không cần nhắc nhở như vậy! Sau cửa tông môn, thậm chí là mật thất vũ kỹ, ta đều có quyền dẫn người đi vào!
Điệp Vận Du hừ lạnh một tiếng, đối với vị đệ tử này của sư bá, nàng luôn luôn phản cảm, loại phản cảm này từ khi còn nhỏ đã bắt đầu, chỉ bất quá, Điệp Vận Du rất biết thu liễm tâm tình, chưa từng thể hiện qua. Có điều lần này hắn cư nhiên chất vấn Nghệ Phong, khiến nàng không còn ức chế được.
Nghe Điệp Vận Du nói lời nghiêm khắc như vậy, trong mắt Long Thủy hiện lên sắc hận. Hắn không ngờ được Điệp Vận Du sẽ vì một ngoại nhân mà bất chấp mặt mũi của hắn.
Long Thủy không dám giao phong với Điệp Vận Du, ánh mắt lại chuyển hướng Nghệ Phong, tức giận quát:
- Ngươi là ai?
Đối với chất vấn của Long Thủy, Nghệ Phong nhún nhún vai, cười nói:
- Nghệ Phong! Thế nào? Có gì chỉ giáo?
Thái độ này của Nghệ Phong khiến Long Thủy triệt để tức giận, trừ bỏ vài người bên trong tông môn, không có người nào dám nói lời càn rỡ với hắn như vậy, đương nhiên hắn coi nụ cười của Nghệ Phong là nụ cười khinh thường.
- Nghệ Phong sao? Tốt, nếu là nam nhân, vậy chiến với ta một hồi!
Long Thủy nhìn chằm chằm Nghệ Phong, trong mắt hiện lên một tia ngoan đọc, thiếu niên trước mặt này thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn so với hắn, hắn có lòng tin tuyệt đối thu thập đối phương.
Một câu nói khiến Điệp Vận Du triệt để nổi giận:
- Long Thủy, nhớ kỹ thân phận của ngươi, ở trước mặt ta, còn không cho phép ngươi dương oai!
Điệp Vận Du càng giữ gìn khiến Long Thủy càng nổi giận, nhìn Điệp Vận Du nói:
- Cho dù nàng là tôn chủ, thế nhưng cũng không có quyền ngăn trở ta tự do khiêu chiến!
- Ngươi…
Nghe được Long Thủy nói, Điệp Vận Du tức giận đánh ra một cái tát, thế nhưng lại bị Nghệ Phong nắm chặt, bên tai truyền đến tiếng cười của Nghệ Phong:
- Ha ha, đi thôi! Không cần phải tức giận!
Nghệ Phong không hi vọng Điệp Vận Du vì hắn dẫn tới một hồi xung đột với người trong tông, dù sao Nghệ Phong còn muốn đi gặp sư tôn Điệp Vận Du, không hi vọng bởi vì chuyện này lưu lại ấn tượng không hay.
- Tiểu tử! Nếu ngươi là một nam nhân, hãy tiếp nhận lời khiêu chiến của ta!
Long Thủy thấy tay Điệp Vận Du cư nhiên bị Nghệ Phong nắm, lửa giận càng tăng, trong nhất thời quên hết thân phận Điệp Vận Du.
- Vô vị!
Nghệ Phong quay lưng về phía Long Thủy, nhàn nhạt trả lời.
- Ta có phải nam nhân hay không, không cần chứng minh với ngươi, điều này dành cho mỹ nữ chứng mình là tốt rồi. Có điều, ta thật hoài nghi, ngươi cho tới bây giờ cũng không chứng minh qua mình là nam nhân?
Nghe được Nghệ Phong nói, trên mặt Điệp Vận Du hiện một đạo đỏ ửng, nàng không nhịn được khẽ gắt một tiếng, có điều lửa giận trong lòng cũng vơi đi phần nào.
- Ngươi…
Long Thủy bị một câu nói này của Nghệ Phong khiến sắc mặt xanh lại, hận không thể xé Nghệ Phong thành hai mảnh. Nhìn bóng lưng Nghệ Phong dần đi xa, hắn thốt lên:
- Nếu ngươi là nam nhân, hãy chứng minh ngươi xứng với Điệp sư muội, chứng minh ngươi mạnh hơn ta!
Nghe thấy câu này, thân ảnh Nghệ Phong dừng lại.
Long Thủy thấy vậy, trong lòng hắn vui vẻ, tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi kém ta, vật cút ra khỏi tông môn. Tông chủ không tới lượt phế vật nhà ngươi đánh chủ ý!
Nghệ Phong cũng buông lỏng bàn tay đang nắm tay Điệp Vận Du, chậm rãi xoay người, nhìn Long Thủy nhàn nhạt nói:
- Khiêu chiến lần này là khiêu chiến sinh tử hay đến điểm là dừng?
Lời vừa thốt ra, khiến Điệp Vận Du và Long Thủy đều dại ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.