Từ lúc Trữ Huyên và Điệp Vận Du đưa Linh Nhi đi tới đỉnh cung điện, toàn bộ cung điện cũng đặt trong trạng thái căng như dây cung. Điều này khiến đám người trong Tội Ác thành thấy được một màn này cũng kinh hãi và nghi hoặc, không rõ bị thành chủ thần bí kia đang muốn làm gì.
Có điều, thấy phủ thành chủ phòng bị như vậy, mọi người trong Tội Ác thành cũng tự động vòng đi. Thành chủ Tội Ác thành đối với bọn họ mà nói có sức uy hiếp cực lớn, chỉ cần nhìn việc hắn biến Tội Ác thành ngày trước thành Tĩnh Hinh thành như hiện tại, đủ khiến không có người nào dám khiêu khích uy nghiêm của hắn.
Đương nhiên, khiến cả phủ thành chủ bị vây trong trạng thái căng thẳng này không phải mệnh lệnh của Nghệ Phong. Có ba Tôn cấp tọa trấn phủ thành chủ, Nghệ Phong nghĩ không ra được có ai dám tới quấy rối. Hơn nữa, nếu như có người dám đến, cho phủ phủ thành chủ có phòng bị như vậy cũng là vô dụng. Cường giả có thể khiêu chiến ba Tôn cấp, đâu phải những thị vệ kia có thể chống đối được.
Thế nên, khi Lý U hạ mệnh lệnh này, Nghệ Phong còn chưa kịp khinh bỉ hắn, Liễu Mông Nhiên đã thay Nghệ Phong hung hăng gõ đầu Lý U, sủng ái trách cứ vài tiếng. Thế nhưng lại bị Lý U hùng hồn phản bác đầy lý lẽ, nói:
- Phủ thành chủ chung quy không thể yên ắng quá lâu, phải thường xuyên cường thế, như vậy mới có thể khiến một vài kẻ dị tâm chấn động. Bình thường phủ thành chủ đã không có đại sự nào, khó có được cơ hội lần này, ta không tận dụng chính là kẻ ngu.
Nghe được Lý U nói, Nghệ Phong không nhịn được bật cười, lại lắc đầu: Lý U tuy đang dần có phong độ một vị đại tướng, nhưng dù sao tâm tính thiếu niên vẫn còn quá nặng. Có điều, thiếu niên sốc nổi cũng không phải chuyện gì xấu. Thấy Nghệ Phong không trách cứ Lý U, điều này khiến Lý U nhìn Liễu Mộng Yên với nhãn thần rất đắc ý.
Dưới tình huống phủ thành chủ đang khẩn trương, tất cả mọi người đều chờ đợi kết quả trên đỉnh cung điện, cho dù là Lý U tính tình lãnh đạm cũng đang chăm chú năm chặt tay, biểu lộ vẻ khẩn trương trong lòng.
Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên sủng ái Linh Nhi nhất trong đám người, cả hai càng ngưng thở đứng yên tại chỗ. So với những người khác, Nghệ Phong càng khẩn trương, nếu như lần này thất bại mà nói, mặc dù có thể luyện chế mị đan thêm lần nữa, thế nhưng cùng một loại mị đan, nếu dùng tới hai lần, hiệu quả sẽ giảm mạnh, xác suất thành công theo đó sẽ càng thấp. Thế nên từ ý nghĩa này, Linh Nhi chỉ có một lần cơ hội, nếu lần này không thành công, vậy thực sự…
Nghĩ vậy, Nghệ Phong liền thở dài một hơi.
Liễu Mộng Nhiên nghe được tiếng thở dài của Nghệ Phong, nàng nắm lấy tay hắn thật chặt, ôn nhu nói:
- Thiếu gia, thiếu gia yên tâm đi. Nhất định sẽ thành công.
Tử Âm ở một bên đồng dạng đang sốt ruột, nàng cũng nắm lấy tay Nghệ Phong, gật đầu ôn nhu nói:
- Ngươi đã vì Linh Nhi làm rất nhiều, nếu thực không thể thành công, chỉ là do ý trời.
Hắn quay sang cười với hai nàng, nói:
- Coi như là ý trời, ta cũng muốn sửa lại, ngoại trừ Phong Thần Quyết, ta tuyệt không để Linh Nhi tu luyện công pháp khác, trừ phi là công pháp tốt hơn so với Phong Thần Quyết.
Nghe được Nghệ Phong nói kiên định như vậy, Tử Âm và Liễu Mộng Nhiên liếc mắt nhìn nhau, vừa bất đắc dĩ đồng thời lại thấy hạnh phúc, hắn coi trọng Linh Nhi như vậy, chẳng phải cũng đối với các nàng như vậy sao?
Ba người sốt ruột chờ đợi, thời gian ba ngày cũng rất nhanh trôi qua. Vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng này, ngay cả Nghệ Phong cũng cảm giác mệt mỏi.
Bịch bịch…
Tiếng bước chân đạp trên mặt đất khiến tinh thần ba người ở bên trong hơi chấn động, nhanh chóng nhìn lại. Chỉ thấy Trữ Huyên cao quý thanh nhã với khuôn mặt trắng bệch đang đi tới, nhìn như nàng đang mắc bệnh. Thấy vậy, Liễu Mộng Nhiên nhanh bước tới, đỡ lấy Trữ Huyên.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLCử động này của Liễu Mộng Nhiên khiến Nghệ Phong mất mát, thầm nghĩ buổi tối lại phải hung hăng xử nàng một phen, nữ nhân xấu xa này, cư nhiên không dành cơ hội cho hắn.
- Thế nào?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên, hỏi.
Tại ánh mắt chờ mong của mọi người, Trữ Huyên đột nhiên nhoẻn miệng cười, gật đầu với mấy người Nghệ Phong.
- Ha! Thành công rồi!
Nghệ Phong mừng rỡ rống lớn lên một câu, cư nhiên từ trên mặt đất bay thẳng lên cao.
Một màn này khiến mọi người hơi bị kinh ngạc, thật không ngờ Nghệ Phong lại hưng phấn như một tiểu hài tử vậy. Có điều, trên mặt mấy người nữ nhân đều lộ ra từng đạo vui mừng, tinh thần trầm tĩnh lại, các nàng đang cảm giác được một cỗ vui mừng trước nay chưa từng có.
- Nàng không việc gì chứ?
Nghệ Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của Trữ Huyên, lấy ra một ít đan dược hồi khí, hồi lực đưa cho Trữ Huyên.
Trữ Huyên tiếp nhận, nuốt xuống phía dưới rồi lắc đầu nói:
- Chỉ là tiêu hao quá nhiều, không phải chuyện gì nghiêm trọng. Mị đan thất giai quả nhiên không bình thường, nếu không dựa vào nó, thật đúng là không có khả năng thành công.
Nghệ Phong nhớ tới dị trạng thiên địa mấy ngày hôm trước, hắn cũng gật đầu, khi đó toàn bộ cung điện đều bị phong khiếu vây quanh, cỗ năng lượng tinh thuần nồng nặc tạo thành một cơn lốc khiến hắn cũng phải níu lưỡi, nếu không có Trữ Huyên và Điệp Vận Du, cùng với lòng tin về đan phương được Triệu lão cấp cho, Nghệ Phong còn hoài nghi năng lượng như vậy khi truyền vào cơ thể Linh Nhi sẽ dẫn tới bạo thể.
- Tuy rằng Linh Nhi không lĩnh hội được nhiều thuộc tính phong, thế nhưng như vậy đã đủ cho tu luyện Phong Thần Quyết rồi, chỉ cần nàng có thể nhập môn, nàng hoàn toàn có thể nắm giữ năng lượng thuộc tính phong. Nói cách khác, có thể nắm chắc khả năng tới Vương cấp ngũ giai!
Khóe miệng Trữ Huyên hiện lên ý cười.
- Ha ha!
Nghệ Phong nghe được Trữ Huyên nói, hắn đồng dạng cũng nở nụ cười, trong lòng tràn đầy vui mừng.
- Sau này phải giao Linh Nhi cho các nàng rồi. Nghĩ đến tương lai tiểu ny tử này có thể phát triển tới một loại cảnh giới đáng sợ đây.
Trữ Huyên gật đầu, nói:
- Có thể vượt qua ngươi cũng không chừng!
Nghe được câu này, Nghệ Phong lại cười ha ha:
- Ta sẽ chờ một ngày như vậy!
Trữ Huyên thấy nụ cười của Nghệ Phong, nàng quay đầu nói với Tử Âm:
- Linh Nhu vừa mới tiêu hao rất nhiều tinh lực, có thể sẽ ngủ hơn ba ngày.
Nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Linh Nhi, đáy lòng Trữ Huyên càng thêm sủng ái. Khi đó cỗ năng lượng khổng lồ dũng mãnh tiến vào trong kinh mạch yếu đuổi của nàng, cơn đau nhức với một tiểu cô nương mà nói không hề nhẹ chút nào, thế nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, ngay cả kêu một tiếng cũng không, vẫn cố gắng thực hiện phân phó của hai vị sư tôn, toàn lực lĩnh hội thuộc tính phong, ngay cả Điệp Vận Du nhìn vào cũng thấy xót lòng, nói với nàng:
- Đau thì cứ kêu lên.
Thế nhưng Linh Nhi lại nói một câu khiến các nàng thêm thương yêu:
- Tiêu Dao ca ca nghe được sẽ lo lắng.
Chỉ vì sợ Nghệ Phong lo lắng, nàng cư nhiên cắn răng chịu đựng, thảo nào Nghệ Phong lại yêu mến nàng như vậy.
Nhưng vào lúc này, một thị vệ xuất hiện trong tầm mắt mấy người Nghệ Phong, thị vệ này Nghệ Phong cũng nhận thức, hắn là một trong số ít thị vệ có thể đi vào cung điện, cũng có nhiều chuyện Lý U đều giao vào tay hắn.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, thị vệ đi tới trước mặt Nghệ Phong, cung kính thi lễ nói:
- Thành chủ, Thánh Âm Tông có người nói muốn gặp thiếu gia.
- Thánh Âm Tông? Thi Đại Nhi?
Nghệ Phong kinh ngạc hô.
Thị vệ lắc đầu, nói:
- Là một Vương cấp ngũ giai!
Nghe vậy, Nghệ Phong có chút thất vọng, nói:
- Hắn ở đâu?
Thị vệ lấy ra từ trong lòng một phong thư, đưa cho Nghệ Phong, nói:
- Ta giữ hắn bên ngoài điện, đây là thư hắn mang tới…
- Ngươi lui xuống đi. Chiêu đãi hắn cho tốt!
Nghệ Phong gật đầu nói với thị vệ, đồng thời tiếp nhận thư từ trong tay đối phương.
Khi thị vệ khom người cáo lui, Nghệ Phong mở thư nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức hiện lên một vẻ vui mừng không thể áp chế, thậm chí hắn cảm giác tim mình hơi nhảy lên vài cái.
Trong thư không có gì nhiều, chỉ viết một chữ:
"Có!"Thế nhưng Nghệ Phong vẫn nhận ra được đây là chữ viết của Thi Đại Nhi, nếu Thi Đại Nhi đã trả lời khẳng định như vậy, Nam đế quốc kia nhất định có người tu luyện tử khí nọ.
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong bỗng nhiên hít sâu mấy ngụm khẩu khí, nghi hoặc hỏi:
- Thiếu gia, người làm sao vậy?
Nghệ Phong lắc đầu, nói:
- Không có việc gì! Được rồi, Mộng Nhiên dẫn Trữ Huyên xuống nghỉ ngơi đi. Tử Âm tỷ cũng đi xem Điệp Vận Du và Linh Nhi thế nào, ta có chút việc, không ở cùng các nàng được rồi.
Nói xong, Nghệ Phong liền đi ra phía ngoài, rất hiển nhiên hắn có chút nóng vội. Mọi người nhăn mặt liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mơ hồ cảm giác thứ gì đó, thế nhưng Nghệ Phong căn bản không cho các nàng cơ hội hỏi thăm.
Liễu Mộng Nhiên quay qua đánh mắt với Lý U, nguyên bản ánh mắt Lý U còn không rời khỏi trên người Trữ Uyên, thế nhưng dưới ánh mắt cưỡng bức của Liễu Mộng Nhiên, hắn chỉ có thể ủy khuất nhanh đuổi theo Nghệ Phong.
Trong lòng hắn oán hận Liễu Mộng Nhiên, khó có được cơ hội gặp gỡ nhiều đại giai nhân như vậy, khi hắn đang được mở rộng tầm mắt cư nhiên bị nàng chỉ thị đi theo vị sư phụ tiện nghi kia. Lẽ nào nàng không biết, nếu như sư phụ tiện nghi không muốn cho các nàng biết chuyện gì, có theo sau cũng là vô dụng sao?
Lý U đi theo, cũng không giống như phỏng đoán của hắn, Nghệ Phong ngược lại viết một phong thư, đưa cho Lý U bảo hắn chuyển cho cường giả vừa mới tới, gửi về cho thiếu tông chủ của đối phương.
Kết quả này khiến Lý U kinh ngạc, thật không ngờ đi theo Nghệ Phong làm chân chạy, nếu như hắn biết trước, có đánh chết hắn cũng không chịu đi theo.
Thế nhưng, dưới ánh mắt của Nghệ Phong, hắn chỉ có thể khuất phục đi làm chân chạy, dường như thấy được nỗi ủy khuất trong mắt Lý U, Nghệ Phong cười ha ha. Điều này càng khiến trong lòng Lý U càng ân cần thăm hỏi vị sư phụ tiện nghi này hàng trăm nghìn lần.
Cho Lý U rời đi, Nghệ Phong cũng đi về một phía bên ngoài điện, nơi đó là địa phương của Liễu lão. Tuy rằng Nghệ Phong đã nhiều lần mời Liễu lão chuyển vào sống trong điện, dù sao có vậy mới phù hợp thân phận của ngài, thế nhưng Liễu lão lại cố ý ra bên ngoài, nói rằng không thể rối loạn thân phận người hầu.
Điều này khiến Nghệ Phong cười khổ không thôi, hắn và Liễu Mộng Nhiên chưa lúc nào coi Liễu lão là người hầu, hơn nữa cũng không dám như vậy. Hai người chưa đến Tôn cấp, nếu như truyền ra ngoài nói bọn họ coi một vị Tôn cấp là người hầu, còn không khiến một đám cường giả muốn giữ gìn tôn nghiêm liều mạng chạy tới hỏi tội? Có điều, Liễu lão cứng rắn muốn ra ngoài điện, bọn họ cũng không miễn cưỡng được.
Đối với Liễu lão, Nghệ Phong luôn cung kính mười phần, thế nhưng lần này không thể không mặt dày mượn mặt mũi Liễu Mộng Nhiên, nghĩ đến mình là cô gia, hẳn có thể nhờ đối phương động thủ đi.
Nhớ tới tử khí trong đầu, Nghệ Phong chỉ có thể dùng tới lựa chọn bất đắc dĩ. Lão đầu tử không thấy bóng dáng, cao thủ trong thánh địa không thể hạ sơn, Tôn cấp có thể dựa vào chỉ có mấy người Trữ Huyên và Điệp Vận Du, thế nhưng hai nàng tuy mạnh thì mạnh, Nghệ Phong vẫn cảm giác các nàng còn thua kém Liễu lão một bậc.
Đối với lực cảm nhận của mình, Nghệ Phong vẫn luôn tin tưởng. Kế hoạch lần này muốn không thất bại, chỉ có thể nhờ Liễu lão xuất sơn.