Trưởng công chúa là chị gái ruột của đương kim Hoàng đế (trong trường hợp này
có lẽ là chị gái cùng cha cùng mẹ luôn), tính thích náo nhiệt, hàng năm
đều tổ chức một hai lần hội thi thơ hoặc hội thưởng hoa, những sự kiện
đấy, tham dự không chỉ có công khanh phu nhân, thiên kim nhà quyền quý,
trạng nguyên thám hoa, tài tử đương thời, còn có sự xuất hiện của công
chúa hoàng tử. Bởi vậy thiệp mời không phải thứ ai cũng nhận được, không ít người vò đầu bứt tóc chỉ để nhận được một tấm thiệp mời.
Ngay khi nhận được thiệp mời, phu nhân Vĩnh Bình Hầu liền cho người đặt làm
đồ trang sức mới cho Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị, bận rộn suốt ngày. Chu Mẫn
Mẫn cầm thiệp, thấy viết mùng tám tháng năm, buổi tối, giờ Dậu một khắc
(17h15???) nhập tiệc, không khỏi quay sang phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười
nói: “Nghe nói phủ trưởng công chúa năm trước cấy ghép được một giống
hoa mới, chỉ nở khi trời tối, lộng lẫy kiều diễm không nói thành lời,
hương thơm ngào ngạt, chắc lần này là để thưởng giống hoa đó.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười nói: “Lần trước khi ta tiến cung thỉnh an, có
thấy Hoàng hậu nói qua, hoa đó tên gọi hoa quỳnh, vốn dĩ cuối hè mới đến kỳ hoa nở. Nhưng Trưởng công chúa thuê được một hoa tượng giỏi, không
biết hoa tượng đó dùng phương pháp gì, lại thúc được hoa quỳnh nở sớm,
chắc chắn tối mùng tám tháng năm sẽ nở hoa. Lúc đó ngồi trong vườn, để
gió đêm đưa hương hoa đi khắp chốn, chắc hẳn là chuyện rất thú vị.”
“Chưa cần kể đến hoa quỳnh, hoa dạ hương khi nở cũng rất thơm.” Chu Mẫn Mẫn
cười nói mấy câu, nghĩ đến chuyện khác, lại hỏi: “Mẹ, Tô phu nhân thật
sự muốn nhận tiểu Mị làm nghĩa nữ sao?”
“Chẳng lẽ lại giả?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười nói: “Ngày tốt cũng chọn rồi, ngày mai sẽ cho người đón tiểu Mị đến Tô phủ.”
“Vừa từ hôn chưa bao lâu, lại vội vàng kết nghĩa, thật là lạ đời.” Chu Mẫn
Mẫn lúc lắc đầu, “Nếu là con, đừng hòng con bước chân vào Tô phủ thêm
một lần nào nữa.”
“Con được chiều quen rồi, sao hiểu được đạo lý
đối nhân xử thế?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cốc lên trán Chu Mẫn Mẫn một
cái, “Ta đã nhận tiểu Mị là nghĩa nữ, con hãy đối xử với con bé thật
lòng, phải xứng đáng làm chị, không được để người khác ức hiếp con bé.”
“Thế này đi, ngày mai người nhà họ Tô đến đón tiểu Mị, có cần con đi theo hù dọa không?”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa nghe Chu Mẫn Mẫn nói thế liền cười sặc sụa, “Con tưởng con là Chung Quỳ ah? Hù dọa ai?” (Chung Quỳ là vị thần diệt yêu
trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa)
Bên kia, bà vú
đang nhìn Lâm Mị thêu, cười nói: “Bây giờ tiểu thư đã là thiên kim Hầu
phủ, ngày mai đến Tô phủ, nên trang điểm phục sức lộng lẫy, đừng để mất
thể diện của Hầu gia và phu nhân. Đến Tô phủ rồi cũng không cần kính cẩn như trước, cứ thoải mái hào phóng mà hành xử thôi!”
“Mama!” Lâm
Mị hờn dỗi, “Cháu chẳng qua chỉ là nghĩa nữ Hầu phủ, sao có thể tự cao
tự đại? Huống hồ ngày mai đến Tô phủ là để nhận nghĩa mẫu, không phải ra oai thể hiện.”
“Nếu không phải Tô phu nhân đối đãi với tiểu thư
không bạc, thử hỏi chúng ta còn bước chân vào Tô phủ làm gì!” Bà vú nghĩ đến chuyện Tô Trọng Tinh dùng đủ cách ép Lâm Mị từ hôn, hừ hừ nói: “Vừa mới từ hôn không bao lâu, lại vội vàng kết nghĩa, chỉ có người tốt tính như tiểu thư, mới chịu đồng ý.”
“Chuyện khác không nói, nhưng
nghĩ đến chuyện phải gọi Tô Trọng Tinh là đại ca, cháu lại cảm thấy có
chút bực bội.” Lâm Mị cũng làm xong đôi giày, kéo thử mấy lần, cảm thấy
đi vào sẽ thoải mái, mới cười nói: “Lúc nhận nghĩa mẫu, không thể làm gì khác hơn là dâng một đôi giầy để hiếu kính rồi.”
Bà vú niệm Phật một câu: “Hôm qua cô dâng lên phu nhân Vĩnh Bình Hầu một đôi giày, đại
thiếu gia và nhị thiếu gia suýt soa khen ngợi, không phải còn la hét
muốn được một đôi sao? Bây giờ cô đã là muội muội, nếu rảnh rỗi, cũng
nên làm tặng họ mỗi người một đôi!”
“Hai anh ấy đùa cho vui thôi, không phải thật lòng thích thú đến vậy đâu?” Lâm Mị cúi đầu trầm tư,
“Mama, lần trước tặng Tô Trọng Tinh đôi giày, tốn công sức không nói,
cháu còn thêu sen tịnh đế lên miếng lót giày,…” (Sen tịnh đế: một gốc 2
cành, ám chỉ ân ái vợ chồng)
Bà vú cả kinh, “Nếu thật vậy, ngày mai đến Tô phủ, phải nghĩ cách để lấy lại đôi giày.”
“Mama đừng hoảng. Đôi giày đó lót kép, trừ phi đi nhiều đến mức mòn cả lớp
lót bên trên, mới có thể nhìn thấy sen tịnh đế ở lớp lót bên dưới.” Lúc
đấy Lâm Mị vẫn mong mỏi có thể khiến Tô Trọng Tinh thay đổi thái độ, bây giờ nghĩ lại mà đỏ mặt, “Nếu Tô Trọng Tinh biết đó là giày cháu làm,
nhiều khả năng là sẽ không đi đâu. Ngày mai mama lặng lẽ nhờ hầu gái lấy hộ là được.”
Lúc này, Tô Trọng Tinh đang nói chuyện với Tô phu
nhân trong phòng bà, Tô phu nhân bảo hắn ngày mai đến Vĩnh Bình Hầu phủ
đón Lâm Mị về đây, hắn có chút mất tự nhiên, chỉ nói: “Mẹ, tuy sau khi
nhận mẹ làm nghĩa mẫu thì cô ấy cũng là muội muội của con, nhưng giờ con gặp cô ấy cảm thấy rất bối rối. Không bằng để quản gia đi đón cô ấy.”
“Trọng Tinh ơi, hiện giờ tiểu Mị là thiên kim Hầu phủ, nếu để quản gia đi đón
con bé thì thật quá mất lịch sự. Con là đại ca, đi đón con bé mới là ổn
thỏa. Con bé đã không so đo chuyện cũ, chịu nhận ta làm nghĩa mẫu, thật
là hiếm có khó tìm. Kẻ làm đại ca như con thì khó khăn chỗ nào?” Tô phu
nhân nói, cúi đầu nhìn thấy đôi giày Tô Trọng Tinh đang đi, thuận miệng
hỏi: “Giầy này ai làm? Tinh xảo lắm.”
Tô Trọng Tinh vô thức rụt
chân lại, đối với nhãn thần nghiên cứu của Tô phu nhân, hắn cảm thấy
rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn, chẳng qua chỉ là
một đôi giày, có gì phải hoảng hốt?
Chờ Tô Trọng Tinh ra về, Tô
phu nhân vẫy một bà già tâm phúc đến, căn dặn: “Ngươi nghe ngóng một
chút, xem đôi giày Trọng Tinh đi là ai làm? Còn nữa, sáng sớm mai, cùng
Trọng Tinh đến Vĩnh Bình Hầu phủ đón tiểu Mị về đây, phải hầu hạ thật
chu đáo, không được sai sót gì.”
Sáng sớm hôm sau, Tô phu nhân
cho người chuẩn bị chu đáo mọi sự, rồi để Tô Trọng Tinh dẫn bà già hầu
gái và xe ngựa đến Vĩnh Bình Hầu phủ đón Lâm Mị.
Lâm Mị vừa nghe
là Tô Trọng Tinh tới đón nàng, liền lắp bắp kinh hãi, nói với bà vú:
“Sao hắn lại tới? Nếu để người khác biết, không phải là làm đề tài đàm
tiếu cho thiên hạ sao?”
Chu Tư vừa nghe là Tô Trọng Tinh tới đón
Lâm Mị, vội vàng chạy đến phòng của phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói: “Mẹ, để
con hộ tống em gái đến Tô phủ đi, sau đó lại hộ tống về, đảm bảo không
để nhà họ Tô ức hiếp dù chỉ là nửa điểm.”
“Ta cũng đi!” Chu Minh
Dương đứng ở ngưỡng cửa, cười yếu ớt, “Em gái nhà ta nhận Tô phu nhân
làm nghĩa mẫu, là để mặt mũi cho nhà họ Tô, đừng để người khác hiểu lầm, cho rằng trong phủ này em gái không có địa vị gì, còn phải đợi bái Tô
phu nhân làm nghĩa mẫu mới có người nâng đỡ.”
“May có hai đứa suy nghĩ chu đáo.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa nghe liền cười, “Có hai đứa
đi hộ tống tiểu Mị qua đó, trên dưới Tô phủ tự nhiên rõ ràng về địa vị
hiện tại của tiểu Mị, không dám khinh thường. Được rồi đi đi, đừng nấn
ná lâu, làm xong nghi lễ thì về ngay!”
Tô Trọng Tinh đứng chờ
ngoài cửa, nghĩ đến chuyện sắp phải giáp mặt Lâm Mị, liền cảm thấy có
chút mất tự nhiên, đành nghĩ hôm nay nàng là em gái nuôi rồi, nhưng đi
giày nàng tặng, rốt cục có nên nói một câu “cảm ơn” không? Hắn vừa nghĩ
đến đó, liền nghe thấy tiếng cười nói xôn xao, Chu Minh Dương và Chu Tư
đi trước, người hầu dìu Lâm Mị đi sau. Lâm Mị nhìn thấy hắn, cúi chào từ xa rồi lên xe luôn, không đi tới chào hỏi, hắn thấy Lâm Mị trang điểm
lộng lẫy yêu kiều, có chút sững sờ, lòng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Chu Tư cưỡi ngựa đi tới chào hỏi Tô Trọng
Tinh, cười nói: “Thế nào, nhìn cậu có vẻ hối hận, chẳng lẽ hối hận vì đã từ hôn với em gái nhà tôi?”
“Chớ có nói bậy!” Tô Trọng Tinh và
Chu Tư tuy là bạn tốt, nhưng lúc này Lâm Mị đã là em gái nuôi của Chu
Tư, hắn chẳng thể nói với Chu Tư lời đang canh cánh trong đáy lòng, chỉ
rầu rĩ nói: “Tiểu Mị giống như vẫn còn trách tôi?”
Chu Tư luờm
nguýt Tô Trọng Tinh, “Không lẽ cậu hy vọng tiểu Mị dành cho cậu thái độ
thân mật thắm thiết? Như thể nguyên cớ gì mà con bé phải từ hôn chưa
từng phát sinh?”
“Tiểu Mị ở Hầu phủ … có quen không?” Tô Trọng
Tinh vốn không định hỏi nhiều, nhưng trước giờ có chuyện gì cũng nói với Chu Tư, giờ chỉ vừa không lưu ý, miệng thốt ra lời luôn.
“Thế
nào, nhớ nhung tiểu Mị sao?” Chu Tư cười đắc ý, “Còn nói không hối hận?
Nói thật nhé, so với biểu muội của cậu thì tiểu Mị tốt hơn nhiều. Nếu
cậu thật lòng hối hận, thì đừng để con bé nhận nghĩa mẫu nữa, nhanh
chóng về nhà nói rõ ràng với biểu muội, sau đó đến Hầu phủ cầu thân,
không chừng tiểu Mị niệm tình xưa, sẽ đáp ứng cậu không biết chừng!”
“Mõm chó không mọc được ngà voi.” Tô Trọng Tinh xoay đầu, thúc ngựa tiến lên mấy bước, không thèm để ý đến Chu Tư nữa.
Bà vú vén rèm nhìn ra, thấy Chu Tư nói chuyện với Tô Trọng Tinh, bèn kề
tai Lâm Mị nói thầm: “Kinh thành tam đại mỹ nam, hai người thành anh
trai cô. Một người còn lại, không chừng sẽ thành anh rể. Thật đáng
tiếc!”
Lâm Mị nghịch túi thơm, nghĩ đến chuyện có túi thơm rồi có giáp mặt thanh niên trẻ cũng không bị nhũn người, thuận miệng nói:
“Đáng tiếc cái gì ạ?”
Bà vú cười nói: “Không có gì.”
Hai người mải nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến Tô phủ.
Tô phu nhân đứng chờ ở cổng, thấy Lâm Mị vừa đến liền bước đến đón, không
chờ Lâm Mị xuống xe, đã kéo tay nàng cười nói: “Đừng đa lễ, nhanh vào
nhà đi.”
Những chuyện thế này, Ngô Ngọc Y không có tư cách lộ
diện, chỉ có thể ở trong phòng nghiến răng căm hận. La Minh Tú thấy Chu
Minh Dương và Chu Tư đích thân hộ tống Lâm Mị tới đây, Tô Trọng Tinh
cũng thu xếp an bài như một ông anh đích thực, cô ta bất an vặn xoắn
khay tay, nhưng nhanh chóng tỉnh ra, làm như thể không có chuyện gì, còn mỉm cười bước tới cầm tay Lâm Mị hỏi han.
Thân quyến nhà họ Tô
tuy đã quen mắt dung mạo Tô Trọng Tinh, nhưng lúc này thấy Chu Minh
Dương và Chu Tư vẫn không dời được mắt, ai nấy đều nghĩ thầm: chẳng
trách ai nấy đều nói hai công tử nhà Hầu gia có tướng mạo rất khôi ngô
tuấn tú, cả công chúa cũng phải xiêu lòng, đúng là danh bất hư truyền!
Tô phu nhân nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ, không phô trương như phu nhân Vĩnh
Bình Hầu, chỉ mời mấy người họ hàng đến dự, nghi thức cũng đơn giản, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Chỉ có bà vú tìm cách lấy lại đôi
giày Lâm Mị làm tặng Tô Trọng Tinh là không thuận lợi. Người hầu của Tô
Trọng Tinh ba lần bảy lượt từ chối, chỉ nói đôi giày đó bị Tô Trọng Tinh lấy để đi rồi, không thể lấy lại nữa. Bà vú sợ làm ầm lên thì lộ
chuyện, không dám hăm dọa con hầu, chỉ đành nói chuyện ôn tồn. Con hầu
kia thấy Tô Trọng Tinh dường như rất thích đôi giày, từ lúc đó đến giờ
vẫn đi liên tục, kiên quyết không chịu đưa ra. Kết quả, bà vú đành ra về tay trắng.
Thấy bà vú không mang được đôi giày về, Lâm Mị khó
tránh khỏi có chút buồn bực, trở về Hầu phủ rồi mà vẫn cứ mất tập trung. Chu Mẫn Mẫn thấy Lâm Mị như thế, lòng liền hiểu lầm, cho rằng Lâm Mị
không dứt được lòng với Tô Trọng Tinh, ngược lại còn thấy thương xót
nàng hơn. Bởi vì sắp đến tiết Đoan Ngọ, bận rộn nhiều việc, chuyện đó
tạm gác sang một bên.
Qua tiết Đoan Ngọ, đảo mắt đã đến mùng tám
tám tháng năm, phu nhân Vĩnh Bình Hầu một lòng mong muốn Chu Mẫn Mẫn và
Lâm Mị có thể nổi bật trong hội thưởng hoa của Trưởng công chúa, không
tiếc công sức trang điểm phục sức cho hai người, bà nói với Lâm Mị:
“Tính ra, kinh thành cũng có mấy cô gái tài mạo song toàn, nổi bật nhất
trong số đó là thiên kim nhà Tể tướng – Nhậm Hiểu Ngọc. Mẫn Mẫn nhỏ hơn
Nhậm Hiểu Ngọc một tuổi, mỗi lần có yến tiệc, đều thua kém mấy phần. Con trang điểm lộng lẫy hẳn sẽ rất nổi bật, nếu cả hai tỷ muội xuất hiện
cùng một chỗ, nhất định sẽ nổi bật hơn Nhậm Hiểu Ngọc!”
Nói về
thiên kim nhà Tể tướng Nhậm Hiểu Ngọc, Chu Mẫn Mẫn có chút nghiến răng,
hừ, lần nào cũng ra vẻ kiêu sa mỹ miều, thu hút hết bọn đàn ông con
trai, chờ xem em gái ta có đánh bại cô được không? Giỏi thì cô cứ kiêu
sa mỹ miều đi, xem có hơn được nữa không! Chu Mẫn Mẫn nghĩ đến đó, không có tâm trạng trang điểm cho chính mình, chỉ hào hứng trang điểm cho Lâm Mị.