Giữa mùa hạ, hương sen thoang thoảng.
Chu Mẫn Mẫn lôi kéo Lâm Mị, dựa theo hương sen, đi đến hồ sen, đưa mắt nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng Liễu Vĩnh.
Thấy Chu Mẫn Mẫn như thế, Lâm Mị hiểu ngay lòng Mẫn Mẫn nghĩ gì, muốn nói
Liễu Vĩnh chẳng phải đấng phu quân tốt nhưng lời cứ nghẹn ở cổ họng,
không thể thốt ra. Mẫn Mẫn quen Liễu Vĩnh trước khi quen nàng, hẳn là
tin hắn hơn tin nàng. Nếu lúc này nàng nói Liễu Vĩnh không phải người
tốt, Mẫn Mẫn có thể xa lánh nàng không? Nhưng Mẫn Mẫn là chị nuôi, nàng
sao có thể trơ mắt nhìn Mẫn Mẫn bị lừa dối mà không nhắc nhở.
“Tỷ tỷ, nghe nói Liễu Trạng nguyên thân cận với thiên kim nhà Tể tướng.
Hắn…” Lâm Mị cân nhắc từ ngữ: “Hắn chỉ sợ… không phải người tốt.”
“Tiểu Mị!” Chu Mẫn Mẫn cười, xoa chóp mũi Lâm Mị, “Mẹ nói, thế gian này không giống sân khấu kịch, cứ không phải kẻ gian tất là người ngay. Liễu
Trạng nguyên thân mật với ta, có thể là vì ưng ý gia thế của ta, nhưng
đâu chắc kẻ khác sẽ không đến với ta vì gia thế như hắn. Huống hồ Liễu
Vĩnh độc thân đến giờ, đừng nói đến tiểu thiếp, cả hầu gái cũng không
có. Tương lai gả cho hắn, không có tiểu thiếp nàng hầu, không phải chịu
cảnh mẹ chồng nàng dâu, không có bà cô bên chồng bắt nạt, chỉ hai người
sống bên nhau, không nói cũng biết sẽ rất thoải mái.”
“Nhưng mà…” Chuyện trong vườn hoa, Lâm Mị đương nhiên không dám kể, nửa ngày sau mới đành nói: “Tỷ tỷ đừng dễ tin người.”
“Biết rồi, chúng ta vào lương đình kia nghỉ chân một chút.” Chu Mẫn Mẫn phán
đoán, Liễu Vĩnh hẳn là đang ở đâu đó gần đây, cô ấy cứ đợi ở đây là
được. Đến khi nói chuyện với Liễu Vĩnh, có thể nhờ Lâm Mị canh chừng.
Cũng để Lâm Mị thấy rằng Liễu Vĩnh đáng tin cậy.
Gió đưa hương
sen, tâm tình Chu Mẫn Mẫn rất tốt, đột nhiên nhớ đến tiết Đoan Ngọ, tình cờ nghe mẹ và mợ nói chuyện, hình như nói tiểu Mị và Bình Tá rất xứng
đôi gì đó. Sau đó Mẫn Mẫn hỏi, mẫu thân cũng nói, Bình Tá là một ứng cử
viên tốt, chỉ là tiểu Mị từ hôn chưa bao lâu, không biết tâm tư thế nào, chi bằng tìm cơ hội hỏi qua xem có bằng lòng không.
Bình Tá ca
ca chững chạc, tính tình không tệ. Chu Mẫn Mẫn nghĩ đến đó, uyển chuyển
lựa lời: “Tiểu Mị, tiết Đoan Ngọ, mợ có đưa Bình Tá ca ca và Bình Vân
muội muội đến chơi, em cảm thấy Bình Tá ca ca và Bình Vân muội muội có
dễ sống chung không?”
Lâm Mị gật gật đầu, “Rất tốt!”
Chu Mẫn Mẫn thăm dò, “Em cảm thấy Bình Tá ca ca thế nào?”
Lâm Mị nhanh chóng ngẩng đầu, chớp chớp hàng mi, khẽ mỉm cười nói: “Bình
Vân nhờ em chỉ giáo chuyện kim chỉ, thân thiết như chị em một nhà. Về
phần anh họ Bình Tá, chỉ là nhìn thấy từ xa, gật đầu chào một cái rồi
thôi.” Chẳng lẽ phu nhân Vĩnh Bình Hầu có ý gả nàng cho Sử Bình Tá? Nếu
không, Mẫn Mẫn sẽ không hỏi như vậy.
Lâm Mị nỗ lực nhớ lại ngoại hình của Sử Bình Tá, chỉ nhớ được hắn có miệng rộng, không câu nệ nói cười, xem ra rất chững chạc.
Chu Mẫn Mẫn thấy Lâm Mị nghe đến ba chữ Sử Bình Tá mặt cũng không có thần
sắc kháng cự, mới yên lòng, cười nói: “Ta có nhìn thấy Bình Tá ca ca tới dự bữa tiệc này, chắc đang nói chuyện với nhóm tú tài sắp thi. Lát nữa
chúng ta về chỗ cũ, nhất định anh ấy sẽ đến tìm.”
“Tại sao lại là Bình Tá?” Lúc này, không xa hòn giả sơn, Chu Tư đang nói chuyện với Chu Minh Dương, vô cùng thắc mắc.
Bởi vì mẹ chuẩn bị gả tiểu Mị cho Bình Tá, mà ta, muốn giữ tiểu Mị lại Hầu
phủ. Chu Minh Dương tự trả lời trong đầu, sau đó mới nói: “Bình Tá chững chạc ổn định, rất có khí khái nam tử, rất phù hợp với sở thích của Nhị
Công chúa.”
“Vạn nhất Nhị Công chúa không ưng, trách tội thì
sao?” Chu Tư không yên tâm, “Đừng quên là Nhị Công chúa không phải người dễ trêu đâu.”
“Nếu dễ trêu vào, ta có phải chịu ngủ chay vô
duyên vô cớ suốt hai năm không.” Chu Minh Dương cười xấu xa, “Ta thăm dò đã lâu, Nhị Công chúa có chứng sợ bóng tối. Yên tâm, lần này nhất định
có thể thành công thoát khỏi cô ta.”
Trong lúc hai anh em Chu
Minh Dương đang nói chuyện, Sử Bình Tá lại tìm tới tìm lui ở chỗ hòn giả sơn mà chẳng thấy bóng dáng Chu Tư, hắn nghi ngờ Chu Tư hẹn nhầm chỗ,
đang định xoay người đi, lại thấy một bóng người đột ngột đi ra từ sau
gốc đại thụ, hô: “Minh Dương!”
Sử Bình Tá nghe thấy giọng con
gái, tim rơi đánh “bộp” một cái, mượn ánh đèn xa xa, thấy người tới là
một cô nương mười bốn mười lăm tuổi, trang điểm hoa mỹ, hai mắt sáng
long lanh, không khỏi giật mình.
Vừa rồi khi Công chúa giá đáo,
thứ nhất là do đứng xa, thứ hai là do quá nhiều người, Sử Bình Tá không
nhìn thấy rõ mặt mũi Nhị Công chúa. Chỗ này âm u, Nhị Công chúa lại
không mang cung nữ theo, Sử Bình Tá hoàn toàn không nhận ra cô ấy, chỉ
cau mày, cho rằng đây là cô nương Chu Minh Dương tán tỉnh. Hắn suy nghĩ: Chu Minh Dương đã là người của Công chúa, tiệc này Công chúa cũng tham
dự, bây giờ hắn lại hẹn một cô nương đến đây tình tự, nếu lộ chuyện thì
biết làm sao bây giờ?
“Ngươi là ai?” Nhị Công chúa vừa hỏi vừa
tìm kiếm bóng dáng Chu Minh Dương, không khỏi khẽ lắc đầu, hic, không lẽ “tiểu thẹn thùng” thấy có người lạ, xấu hổ trốn đi đâu rồi?
Sử Bình Tá thấy Nhị Công chúa giống như đang tìm người, đành nói: “Ta tới đây một lúc rồi, không có ai nữa đâu.”
“Nhất định là trốn sau hòn giả sơn!” Nhị Công chúa thấy đằng sau hòn giả sơn
như vừa thoáng qua thứ gì, nhấc váy tiến về phía trước.
“Cẩn
thận!” Sử Bình Tá nghiêng đầu, thấy có mấy hòn đá lăn từ trên đỉnh hòn
giả sơn xuống, hắn nhanh tay nhanh mắt, không suy nghĩ nhiều, duỗi tay
kéo Nhị Công chúa. Nhị Công chúa bị hắn lôi kéo, vấp chân vào gấu váy,
ngã về phía sau. Sử Bình Tá bị Nhị Công chúa đập vào, mới lùi lại dựa
vào hòn giả sơn. Góc hòn giả sơn mà hắn chạm vào bất ngờ lõm vào, “rầm”
một tiếng, hắn và Nhị Công chúa cùng ngã vào trong lòng hòn giả sơn.
“Thế này là thế nào?” Sử Bình Tá giật mình, ngẩng đầu, thấy lối vào giờ đã khép kín, bên trong lòng hòn giả sơn tối đen.
Nhị Công chúa ngã bên cạnh chân Sử Bình Tá, hét lên một tiếng sau đó bò dậy, duỗi tay đi đẩy hòn đá, nhưng sao có thể đẩy ra?
“Để ta đẩy cho!” Sử Bình Tá tiến đến bên cạnh Nhị Công chúa, dùng lực đẩy,
nhưng vẫn không thể khiến hòn đá nhúc nhích, nhất thời sờ mó tìm tòi một hồi, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ có bẫy ngầm.” Hắn đang đẩy, lại nghe thấy
Nhị Công chúa đứng cạnh hét chói tai liên tục, đành nói: “Đừng sợ, đợi
một chút sẽ có người đến cứu thôi.”
“Nhưng ta sợ, ta sợ!” Nhị
Công chúa tiếp tục hét chói tai, “Đều tại ngươi, đều tại ngươi. Nếu
không phải ngươi kéo tay ta, ta làm sao có thể rơi vào đây?”
“Tại sao cô lại không phân rõ phải trái như thế?” Sử Bình Tá có chút tức giận.
“Không phân rõ phải trái thì sao?” Nhị Công chúa hét chói tai, đột nhiên khóc
òa lên, vừa khóc vừa mếu máo: “Ta sợ tối!” Dứt lời ôm lấy cánh tay Sử
Bình Tá, lau hết nước mắt nước mũi vào áo hắn.
“Này, cô…” Sử Bình Tá choáng váng.
“Ta sợ tối!” Thanh âm Nhị Công chúa nhỏ dần, ôm cánh tay Sử Bình Tá run rẩy.
“Đừng sợ, có ta ở đây!” Trong bóng tối, Sử Bình Tá do dự, cuối cùng không đẩy Nhị Công chúa ra, chỉ dịu dàng nói: “Chúng ta ngã vào đây là do hòn đá
lơi lỏng, khẳng định là có kẽ hở ở đâu đó.” Hắn vừa nói vừa đưa tay lần
mò, hòn đá bị hắn đẩy ra một khe hở nhỏ, một tia sáng ở ngoài rọi vào,
hắn đang định dùng sức đẩy khe hở to hơn, lại nghe thấy hình như bên
ngoài có tiếng người nói chuyện, không khỏi ngạc nhiên, há mồm định hô
hoán, nhưng vừa mở miệng đã có một bàn tay bịt miệng hắn lại. Cô gái bên cạnh lên tiếng: “Là Nhậm Hiểu Ngọc và một thanh niên, nghe xem bọn hắn
nói gì.”
“Cô không sợ nữa sao?” Sử Bình Tá ngạc nhiên.”Có ánh
sáng là ta hết sợ liền!” Nhị Công chúa kéo ống tay áo Sử Bình Tá, lau
hết nước mắt nước mũi lên áo hắn, thì thầm: “Ngươi đoán xem, Nhậm Hiểu
Ngọc hẹn hò với ai đấy?”
Nhậm Hiểu Ngọc sống mười sáu năm trên
cõi đời này, trước giờ chưa từng phải phẫn nộ như tối nay. Trong bóng
tối, nhãn thần cô ta sắc lạnh như dao, không ngừng rạch rạch lên mặt
Liễu Vĩnh.
Hai người không thích hợp? Nếu đã cho rằng không thích hợp, tại sao còn chờ đến lúc cô ta phải lòng rồi mới nói? Tại sao còn
chờ đến khi cả kinh thành này đều biết cô ta đang chờ hắn đến Tể tướng
phủ cầu hôn rồi mới nói? Chỉ một câu không thích hợp, bảo cô ta lùi vào
đâu?
Nhậm Hiểu Ngọc tài mạo song toàn, nổi danh khắp kinh thành,
khi chưa gặp Liễu Vĩnh, không thiếu thanh niên tài tuấn đến nhà cầu hôn. Năm cô ta mười bốn tuổi, đắn đo mãi mới quyết định đính hôn, đúng lúc
đó tân khoa Trạng nguyên Liễu Vĩnh đến thăm hỏi Tể tướng, từ giây phút
nấp sau bình phong nhìn lén, cô ta liền quyết định, tạm thời không vội
vàng quyết định chuyện chung thân. Nhưng Liễu Vĩnh trơn như trạch, cô ta muốn nắm chắc hắn trong tay, vì thế không để lộ tình ý, để Liễu Vĩnh
phải dốc sức chinh phục cô ta.
Sau đó, Nhậm Hiểu Ngọc mấy lần gặp Liễu Vĩnh, luôn có thái độ cao cao tại thượng, cố ý vô tình để lộ ra,
kỳ thật cô ta có rất nhiều lựa chọn tốt, phụ thân cô ta cũng chuẩn bị
cho cô ta rất nhiều lựa chọn tốt không kém, chỉ có điều cô ta thấy ưng
Liễu Vĩnh nhất? Vì Liễu Vĩnh, cô ta bằng lòng hy sinh những lựa chọn tốt kia, cũng bằng lòng sẽ dùng quyền lực của phụ thân, trợ giúp Liễu Vĩnh
trên chốn quan trường. Cái gọi là ân ái, trước có ân, sau mới có ái. Cô
ta sẵn lòng dùng ân, hy vọng Liễu Vĩnh hồi báo bằng ái.
Đúng,
Liễu Vĩnh một lòng muốn tìm một nhà vợ quyền quý làm chỗ dựa, để làm bàn đạp cho sự nghiệp bản thân, nhưng không hề đồng nghĩa với việc, hắn có
thể chấp nhận cái thái độ ban phát ân huệ của Nhậm Hiểu Ngọc. Cũng không đồng nghĩa với việc, hắn chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là Nhậm Hiểu
Ngọc. Tuy là Chu Mẫn Mẫn có rất nhiều mặt không bì được với Nhậm Hiểu
Ngọc, nhưng Chu Mẫn Mẫn sẽ không lên mặt cho rằng mình đang ban ân huệ
cho hắn. Tương lai, cũng sẽ không tìm cách đè đầu cưỡi cổ hắn.
Khi còn nhỏ hắn học vỡ lòng, Kinh Thi có viết “Yểu điệu thục nữ, quân tử
hảo cầu”, hắn từng ước ao, tương lai có thể gặp một cô gái mà lòng hắn
thương nhớ, sống cuộc sống thần tiên của hai người. Nhưng phụ thân mất
sớm, mẫu thân ốm yếu, cảnh nhà sa sút, hắn chợt nhận ra, nam nhân phải
lấy chuyện kiến công lập nghiệp làm đầu, chứ không phải là mê muội trong cuộc sống thần tiên mà thơ ca miêu tả. Tuy là như vậy, hắn vẫn thận
trọng tìm kiếm, hy vọng người vợ hắn cưới vừa có thể giúp hắn đường quan lộ, lại có thể tôn trọng hắn như đạo làm vợ thường tình, hoàn toàn
không mong muốn cưới một cô vợ lúc nào cũng có thái độ kiêu kỳ trịnh
thượng, làm gì cũng bắt hắn phải hồi báo tương đương.
Chờ Liễu Vĩnh đi khuất, Nhậm Hiểu Ngọc sắc mặt không chút thay đổi hô: “Đào Tâm!”
Phụ thân Đào Tâm là đội trưởng đội thị vệ của Tể tướng, võ công cao cường.
Đào Tâm cũng học võ mấy năm, sau đó được phân công hầu hạ Nhậm Hiểu
Ngọc, mỗi lần có yến tiệc, Nhậm Hiểu Ngọc đều do cô ta hộ tống bảo vệ.
Nghe thấy Nhậm Hiểu Ngọc gọi, cô ta đi ra từ góc tối, thấp giọng nói:
“Tiểu thư có gì sai bảo?”
Nhậm Hiểu Ngọc kề tai Đào Tâm nói thầm
mấy câu, cười lạnh: Liễu Vĩnh, ngươi lựa chọn Chu Mẫn Mẫn phải không?
Chờ mà xem, Chu Mẫn Mẫn của ngươi sẽ cùng em gái nuôi trở mặt thành thù, về phần ngươi, cứ chờ mà thân bại danh liệt đi.
**********************
“Bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau” (đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu): bọ ngựa rình ve, sau lưng có chim sẻ, dưới đất lại có thợ săn. Ý bảo về cái chuyện ham lợi trước mắt quên nguy hiểm đằng sau. “Chim sẻ đứng sau”.
Thời Xuân Thu, Ngô Vương là một vị vua vô cùng ngang ngược, các vị đại thần đều khó mà thuyết phục được ông.
Một lần, Ngô Vương chuẩn bị tấn công nước Sở, nói rằng nếu ai can gián thì
sẽ giết chết người đó. Các vị đại thần biết được tin này đều rất lo
lắng, bởi nếu nước Ngô đem quân đi đánh giặc nước khác thì chính nước
Ngô có thể bị một nước khác mạnh hơn tấn công. Thế nhưng, không vị đại
thần nào dám can ngăn Ngô Vương.
Trong số các vị đại thần, có một người tính tình chính trực. Trở về nhà, ông vẫn lo lắng không yên về
chuyện này, nhưng không biết phải can ngăn vua như thế nào. Ông sốt ruột đi đi lại lại trong hoa viên. Bỗng nhiên, ông nhìn thấy một con bọ ngựa đang rình bắt một con ve sầu, đằng sau bọ ngựa có một con chim sẻ đang
nhìn chằm chằm vào nó. Nhìn cảnh ấy, ông liền nghĩ ra một cách để khuyên can vua.
Sáng sớm hôm sau, vị đại thần đến ngự hoa viên. Khi Ngô Vương đi tới, ông giả vờ không trông thấy, trong tay cầm một cái súng
bắn chim, nhìn chăm chú vào một cái cây. Ngô Vương rất tức giận, hỏi:
- Mới sáng ra khanh đã đến đây làm gì? Tại sao nhìn thấy bản vương mà không quỳ?
Vị đại thần làm ra vẻ vừa nhìn thấy nhà vua, vội vàng nói:
- Vừa rồi thần mải nhìn con ve sầu và bọ ngựa trên cây nên không biết bệ hạ đến. Xin bệ hạ thứ tội.
Ngô Vương tha tội vô lễ cho ông ta, tò mò hỏi:
- Con ve sầu và bọ ngựa trên cái cây này có gì đáng để xem vậy?
Vị đại thần đáp:
- Thần nhìn thấy một con ve sầu đang uống sương, không đề phòng một con
bọ ngựa đang cong mình chuẩn bị tấn công nó. Nhưng con bọ ngựa không ngờ rằng có một chú chim sẻ cũng đang rình bắt mình, còn con chim sẻ lại
không biết rằng trong tay thần đang cầm súng bắn chim định bắn nó.
Ngô Vương nghe xong, ngẫm nghĩ rồi cười:
- Ta đã hiểu ý của khanh rồi.
Cuối cùng, Ngô Vương quyết định không tấn công nước Sở nữa.
Lời bàn:
Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy.