Trời nhá nhem tối, hàng loạt đèn lồng treo trên cây được thắp lên, chiếu rọi khắp vườn. Có mấy tài tử đã làm được mấy bài thơ, mọi người đang xôn
xao bình luận, có người giỏi âm nhạc đã phổ được mấy khúc nhạc, đang bảo con hát xướng lên. Vì có bài thơ xuất sắc đặc biệt, Thiên Phương Công
chúa cũng đích thân bình luận, chỉ một hồi sau, liền có hai bài thơ được mọi người truyền tay tán thưởng. Ai nấy đều biết, qua đêm nay, hai
thiếu niên viết ra bài thơ này sẽ nổi tiếng khắp kinh thành.
Mạc
Song Kỳ cực kỳ vui vẻ, bởi vì một trong hai bài thơ đang được truyền tay là của Mạc Song Bách, anh trai cô ấy viết ra. Đến khi bài thơ truyền
đến tay Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị, Mạc Song Kỳ không nhịn được chạy đến khoe mấy câu. Chu Mẫn Mẫn cười nói: “Lúc trước vẫn nghe mọi người nói, Liễu
Châu địa linh nhân kiệt, rất nhiều tài tử giai nhân. Bây giờ mới biết
không phải bịa đặt. Liễu Trạng nguyên tài hoa thế nào ai nấy đều đã công nhận, giờ anh trai em làm bài thơ này, lại thêm một truyền thuyết cho
tài tử Liễu Châu.”
Như Nguyệt Quận chúa cũng nhòm sang xem bài
thơ thế nào, nhưng cô ấy không biết nhiều chữ của Đại Chu, ngắt đầu bỏ
đuôi, chỉ đọc hiểu hai chữ, vì vậy thì thầm: “… Tương… tư…”
Vì
giọng nói của cô ấy có phần khác lạ, mọi người nghe thì bật cười, nhất
thời nói: “Như Nguyệt Quận chúa bình thơ thật là chí lý, điều mà bài thơ này bày tỏ, không phải chính là hai chữ ‘tương tư’ đó sao?”
Lúc
này, Mạc Song Bách đang ngồi cạnh Liễu Vĩnh bên, cười nói: “Tối nay cảnh đẹp người mê, vì sao Liễu huynh không làm một bài thơ cho mọi người
được mở rộng tầm mắt?”
Liễu Vĩnh cười nói: “Người buồn cảnh có
vui đâu bao giờ. Từ khi mẫu thân tạ thế, tôi vất vả âu lo một mình,
không tìm lại được tinh hoa năm ấy. Ngẫu nhiên làm một hai bài thơ chỉ
là đối phó cho xong, hiềm nỗi câu từ nhuốm màu trần tục, không dám nhận
hay. Nếu có thể tôi cũng không muốn làm thơ.”
Liễu Vĩnh nói
chuyện, phát hiện Mạc Song Bách nhiều lần đưa mắt nhìn Thiên Phương Công chúa, không kiềm chế được hỏi: “Song Bách, cậu cũng mười tám tuổi, vì
sao vẫn chưa đính hôn?”
“Năm trước tôi đã hứa hôn với một tiểu
thư họ Cao, mới so bát tự chưa bao lâu, nhà họ Cao hỏa hoạn giữa đêm.
Trận hỏa hoạn đó tuy không để lại hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng lại
khiến Cao tiểu thư xuống tóc đi tu, hôn sự không thành. Sau chuyện đó,
mẫu thân được một đạo sĩ mách bảo, nói nhân duyên của tôi ở trong kinh
thành, không nên tảo hôn, vì vậy không bàn chuyện mối mai gì nữa.”
Liễu Vĩnh nghe Mạc Song Bách kể thế thì gật đầu. Cô Cao tiểu thư kia nếu
không phải bị bỏng, thì chắc là trang phục chưa chỉnh trang, chưa khoác
áo chưa đi giày đã ra khỏi phòng, bị mất thể diện trước mặt kẻ hầu, nên
mới đi tu. Phát sinh chuyện như vậy, Mạc Song Bách đương nhiên không
tiện cầu hôn tiểu thư nhà khác ngay lập tức.
Mạc Song Bách nói
chuyện, thấy Lâm Mị và Sử Bình Vân giống như nhìn phía này, nghĩ đến
những lời đồn đại thời gian gần đây, hơi lo lắng cho Liễu Vĩnh, nhất
thời nói: “Liễu huynh, chúng ta là bạn đồng môn, không có lời nào không
thể nói với nhau, giao tình không cạn. Lần này tôi lên kinh, Liễu huynh
đối đãi vẫn như trước kia, không hề thay đổi. Tôi đối với Liễu huynh,
tình cảm cũng vẫn như xưa. Chỉ có điều…”
“Song Bách, cậu có lời
gì nói đi, không cần ngập ngừng ấp úng.” Liễu Vĩnh cười nói: “Nếu là
trước kia, cậu đã nói thẳng, sẽ không rào trước đón sau như vậy. Cho
thấy đã có điểm khác biệt rồi.”
Mạc Song Bách suy nghĩ một chút,
không kiêng dè nữa, nói trực tiếp: “Tôi nghe có người đồn đại, Liễu
huynh chưa hứa hôn, là vì muốn tìm một nhà vợ quyền quý để dựa dẫm, lấy
đó làm bàn đạp cho sự nghiệp bản thân. Tôi cho rằng, Liễu huynh là người có thực tài, không cần dựa vào hôn nhân để tiến thân. Chẳng hạn như
nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị, vốn là vị hôn thê của Trọng Tinh, tuy sau khi
từ hôn đã kết nghĩa huynh muội, nhưng thiên hạ vẫn xì xào không thôi.
Thời điểm này, nếu Liễu huynh cầu hôn cô ấy, không tránh được miệng lưỡi thế gian, nói Liễu huynh đến với cô ấy vì thân phận nghĩa nữ Hầu phủ,…”
Liễu Vĩnh vừa nghe, biết ngay là Mạc Song Bách ở Tô phủ nghe thiên hạ đàm
tiếu, mới lên tiếng khuyên can mình, liền vỗ vỗ lên vai Mạc Song Bách,
cười nói: “Ý tốt của Song Bách, tôi rất hiểu. Nhưng mà chuyện này…”
Liễu Vĩnh ngừng nói, hơi xuất thần. Lúc trước dù là Nhậm Hiểu Ngọc hay là
Chu Mẫn Mẫn, hắn mãi đắn đo chẳng thể hạ quyết tâm cầu hôn. Tại sao lần
này với Lâm Mị, hắn lại động tâm? Là Lâm Mị hai lần thân mật vì âm nhầm
dương sai khiến lòng hắn nảy sinh tình cảm? Hay là vì Lâm Mị nói cho hắn biết chuyện có người âm mưu đổi túi thơm, giọng điệu dịu dàng thương
tiếc của nàng khi ấy khiến hắn động lòng?
Liễu Vĩnh suy nghĩ, ánh mắt không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng Lâm Mị, nhìn nàng duyên dáng
yêu kiều, lúm đồng tiền ẩn hiện cười nói với Sử Bình Vân, khiến hắn
không dời được mắt đi chỗ khác.
Lâm Mị đang nói chuyện, nhất thời ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Liễu Vĩnh, vội
xoay đầu, nhưng vẫn thấy tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Như
Nguyệt Quận chúa và Chu Mẫn Mẫn lặng lẽ thảo luận chuyện liên quan đến
Liễu Vĩnh, không quên quan sát Lâm Mị, thấy nàng và Liễu Vĩnh nhìn nhau
rồi lại vội vã quay đầu, Quận chúa không nhịn được hỏi Chu Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, nếu có một nam một nữ, tôi lén lút nhìn anh một cái, anh lén lút
liếc tôi một cái, có nghĩa là sao?”
“Ồ, cái này, chúng ta gọi là
‘liếc mắt đưa tình’, chàng hữu tình, thiếp có ý.” Chu Mẫn Mẫn giải thích một chút, nhìn Như Nguyệt Quận chúa một lượt, thấy rầu rĩ thay cho Quận chúa, nếu Quận chúa lén lút nhìn ai, kẻ đó nhất định sẽ chạy trối chết, nào có chuyện “liếc mắt đưa tình” với Quận chúa.
Như Nguyệt Quận chúa gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Suy nghĩ: tiểu Mị và thanh niên đẹp
trai kia “liếc mắt đưa tình”, rõ ràng là có tình ý với nhau. Chờ hỏi rõ
tâm tư của tiểu Mị, ta sẽ cầu Hoàng thượng tứ hôn.
Bên kia, Thiên Phương Công chúa đang cười nói xã giao với mấy vị tiểu thư, chờ các
tiểu thư đi hết, mới hỏi Nhị Công chúa: “Di Nhiên, trong số các thanh
niên tài tuấn ở đây, em cảm thấy ai xứng đáng làm anh rể?”
Hiện
nay mẫu hậu đã ngồi vững vị trí Hoàng hậu, em trai mười hai tuổi cũng đã được phong Thái tử, cô ấy không còn phải hy sinh hạnh phúc bản thân để
củng cố thế lực cho mẫu hậu. Thế nên lần này phải chọn được một người
thật ưng ý. Không cần gia thế quá tốt, không cần quá xuất sắc tài hoa,
thậm chí, không cần ngoại hình quá tuấn mỹ, nhưng… nhất định phải là
thật lòng! Chỉ có điều, đàn ông có điều kiện, muốn tìm một người con gái thật lòng với mình, không phải chuyện gì quá mức nan giải. Nhưng đàn bà con gái có điều kiện, muốn tìm một người đàn ông thật lòng với mình,
nói dễ hơn làm!
Tuy trước giờ Nhị Công chúa tùy tiện qua loa,
nhưng đối với chị gái thì rất kính trọng, cũng biết được một phần những
gì chị gái đang nghĩ, lập tức nói: “Hoàng tỷ, nếu chúng ta chỉ là tiểu
thư của một gia đình quyền quý bình thường, bằng vào tài mạo của chúng
ta, nếu muốn tìm một người chồng như ý có khi cũng thuận lợi. Nhưng
chúng ta lại là công chúa, thật sự muốn lựa chọn không dễ chút nào.”
Đúng vậy, hý kịch thường diễn rằng có vị thư sinh bần hàn trúng Trạng
nguyên, được Công chúa nhìn trúng, sau đó một bước lên mây. Nhưng trong
thực tế, cho dù thư sinh bần hàn đó có tài hoa hơn nữa, các nàng cũng
không để vào mắt. Không phải e ngại xuất thân của thư sinh, mà là ở chỗ, xuất thân bần hàn thì khí độ, cách nói năng, cử chỉ v.v…, sẽ kém cỏi,
khó tránh thái độ sợ hãi rụt rè, khó tránh lòng dạ nhỏ nhen. Ngẫu nhiên
có một kẻ trời sinh khí độ hơn người, lại khó tránh khỏi chuyện lòng ôm
chí lớn, hoài bão làm rạng rỡ tổ tông, được thể hiện bản lĩnh trên chốn
quan trường, đã như thế thì sẽ không cam tâm ở rể Hoàng gia. Thân là
công chúa, nếu có thể tự mình lựa chọn, ai lại đi chọn một kẻ không tình nguyện làm phò mã?
Thiếu niên bần hàn đã không thể kết duyên,
chỉ có thể chọn lựa trong đám con em quý tộc. Nhưng con em quý tộc hưởng thụ đã quen, vốn được cung phụng, cho dù ái mộ công chúa, cũng không
cam tâm cúi đầu với Công chúa. Nếu muốn kiếm được cái gọi là thật lòng
từ đám đó, thật là khó hơn lên trời.
Thiên Phương Công chúa xoay
xoay ly trà, một hồi lâu sau mới nói: “Trong số các thanh niên ở đây,
nếu luận xuất sắc, không ai hơn được Chu Minh Dương và Liễu Vĩnh. Nhưng
hai người đó quyết không phải lương phối. Đầu óc bọn hắn quá thâm sâu,
không thể cam phận làm phò mã cho chúng ta. Hoặc là, chúng ta hạ gả đến
phủ nào đó, rửa tay nấu canh, cúi đầu thưa bẩm với chồng. Hoặc là, chọn
lấy một người đặt ta trong lòng, hắn không cảm thấy đang hạ mình nhận
chiếu cố, ta cũng không cần chiếu cố hắn. Có thế, mới có được hạnh
phúc.”
Vừa nhắc tới Chu Minh Dương, Nhị Công chúa tức giận nghiến răng, hừ hừ nói: “Từ lúc mẫu hậu lộ ra ý tứ muốn chọn hắn làm phò mã,
hắn vừa gặp em, liền làm bộ làm tịch như một “nàng dâu nhỏ”, khiến ai
nhìn cũng thấy ghê tởm, vì cái gì chứ? Ai mà không biết vì hắn không
muốn làm phò mã. Tuy hắn xuất sắc, nhưng không có nghĩa là em phải bất
chấp thủ đoạn ép hắn làm phò mã. Trong cung có bao cảnh ngươi tranh ta
đấu, chèn ép kèn cựa nhau, không phải vì muốn giành giật sự sủng ái của
phụ hoàng sao? Em không muốn biến mình thành người như thế. Điều em
muốn, là một phò mã toàn tâm toàn ý với em.”
Nếu là mấy năm
trước, Thiên Phương Công chúa tuyệt đối sẽ cho rằng, vô luận là Chu Minh Dương hay Liễu Vĩnh, chỉ cần trở thành phò mã của cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng thuần phục được. Nhưng sau cái chết của Thượng Du, cô ấy cảm
thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm một người để ổn định cuộc sống, không
muốn tốn công cho việc thuần phục đàn ông.
“Thế gian vẫn cho
rằng, con gái Hoàng đế không lo ế. Không hề biết rằng, số công chúa có
người chồng tốt, có cuộc sống hạnh phúc là một con số rất nhỏ nhoi. Thân là công chúa, có rất nhiều chuyện có thể mặc sức lực chọn, nhưng chọn
một người chồng tốt không nằm trong số đó?”
Nhị Công chúa biết rõ Thiên Phương Công chúa nói lời này, kỳ thật là oán hận chuyện năm đó
ông cậu ép cô ấy phải lấy Thượng Du. Nhưng mà năm ấy, nếu cô ấy không hạ gả cho Thượng Du, phụ hoàng sao có thể hạ quyết tâm phong mẫu hậu làm
Hoàng hậu! Nếu muốn trách, chỉ có thể trách Thượng Du không nên nghe kẻ
khác khiêu khích, một lòng muốn lập chiến công, kết quả bỏ mạng sa
trường.
“Hoàng tỷ, chị xem Như Nguyệt Quận chúa đi, hình như đang nhìn Liễu Trạng nguyên say đắm!” Nhị Công chúa thấy Thiên Phương Công
chúa ngừng nói, sợ chị gái lại nhớ đến chuyện của Thượng Du rồi xúc
động, nhất thời đảo mắt một vòng, khi nhìn đến Như Nguyệt Quận chúa thì
không nín được cười, kề tai Thiên Phương Công chúa thầm thì: “Nếu cái cô Như Nguyệt Quận chúa kia nhìn trúng Liễu Trạng nguyên, tiến cung cầu
phụ hoàng tứ hôn, phụ hoàng nhất định sẽ bằng lòng, đến lúc đó nhất định có kịch hay để xem.”
Thiên Phương Công chúa nhìn nhìn Liễu Vĩnh, rồi lại nhìn nhìn Như Nguyệt Quận chúa, không biết vì sao, tâm tình đột nhiên vui vẻ, thầm thì với Nhị Công chúa chuyện gì đó, cả hai cùng cười có vẻ rất xấu xa.
Liễu Vĩnh cũng phát hiện có ai nhìn hắn cháy
bỏng, ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Như Nguyệt Quận
chúa, hắn giật nảy cả người, thiếu chút nữa thì đánh rơi ly trà trong
tay.
Mạc Song Bách cũng phát hiện ra chuyện đó, nhất thời khẩn
trương, nói với Liễu Vĩnh: “Liễu huynh, chúng ta đừng ngồi đây để người
khác nhòm ngó nữa, qua bên kia hơn!”
Như Nguyệt Quận chúa thấy
Liễu Vĩnh và Mạc Song Bách nói đi qua bên kia, chớp chớp mắt, kéo Lâm Mị đứng lên, cười nói: “Tiểu Mị, ta muốn đi ngắm vườn, cô đi cùng ta đi.”
Lâm Mị nghĩ đến chuyện lần trước, nào dám rời khỏi chỗ này, nàng giật tay
lại nói: “Quận chúa, nếu cô muốn ngắm vườn thì gọi người hầu dẫn cô đi!
Chân ta hơi mỏi, không đi dạo được!”
“Tiểu Mị, đi nào!” Như
Nguyệt Quận chúa lại lôi kéo Lâm Mị. Quận chúa khỏe hơn, Lâm Mị không
tránh được, nơi đông người cứ lôi lôi kéo kéo mãi chẳng ra thể thống gì, bất đắc dĩ đành đi theo Quận chúa.
Chu Mẫn Mẫn vội vàng chạy đi
tìm Chu Tư và Chu Minh Dương, nhỏ giọng nói: “Anh, Như Nguyệt Quận chúa
ưng ý Liễu Trạng nguyên, vừa đuổi theo hắn vào vườn, chắc là muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng. Cô ta không tìm được Liễu Trạng nguyên còn đỡ,
nếu tìm được chỉ sợ Liễu Trạng nguyên có sự đề phòng, từ chối được hôn
sự.”
“Nếu đã vậy, chúng ta cũng qua đó, tìm cách chặn đường Như
Nguyệt Quận chúa.” Chu Minh Dương vừa nghe nói gió đã đổi chiều, nguy
hiểm chĩa vào Liễu Vĩnh, giống như mở cờ trong bụng, cười nói: “Mẫn Mẫn, em tìm lời cổ động Như Nguyệt Quận chúa, khuyên Quận chúa cầu Hoàng
thượng tứ hôn càng nhanh càng tốt.”
Lại nói đến chuyện Lâm Mị bị
Như Nguyệt Quận chúa kéo đi, phát hiện Quận chúa bám theo hai người,
nhìn kỹ thì chính là Liễu Vĩnh và Mạc Song Bách, Lâm Mị vùng vẫy muốn
giật tay lại, nhưng Quận chúa không buông tay, trong lúc giằng co Lâm Mị lảo đảo ngã, lỡ lời “ối” một tiếng. Như Nguyệt Quận chúa nhanh tay
nhanh mắt, tay trái vòng qua lưng Lâm Mị, tay phải kéo nàng, cúi đầu
xuống hỏi han: “Tiểu Mị, cô không sao chứ?”
Liễu Vĩnh nghe có
tiếng người, quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn mờ ảo, thấy Lâm Mị ngã vào
vòng tay một người đang mặc quần áo đàn ông, thật ra chính là Như Nguyệt Quận chúa, Như Nguyệt Quận chúa cúi đầu xuống, giống như giở trò khiếm
nhã, nhất thời nổi cơn phẫn nộ, xoay người quát to: “Ngươi làm trò gì
đấy?”