Vì có bà mối đến phủ, Lâm Mị không tiện ra mặt, đến tận trưa, mới nghe
ngóng được là đã đưa bát tự của Mẫn Mẫn cho Hoa Quận vương, về phần Liễu Vĩnh không dò la được tin tức gì, Lâm Mị cảm thấy kỳ quái, đành nhờ bà
vú đi nghe ngóng.
Cố nhũ mẫu không dò la được manh mối nào từ
người hầu, trở về nói với Lâm Mị: “Phu nhân đã nhận thiếp canh của Liễu
Trạng nguyên, chỉ nói chờ so bát tự rồi nói tiếp. Có vẻ suôn sẻ, tiểu
thư chờ tin vui là được.”
Lâm Mị lại có chút bất an, cảm thấy sự
việc có chút không hợp lý, rất băn khoăn không biết có nên tìm Chu Mẫn
Mẫn dò la một chút không, đúng lúc đó lại có người hầu của Tả phủ gửi
tấm thiếp mời. Lâm Mị mở thiếp mời ra xem, là Tả Lê mời nàng, thiếp viết là mới biết một kiểu giày mới, nếu làm được thì rất đẹp.
Cố nhũ
mẫu vốn âu sầu là Lâm Mị giao thiệp không rộng, giờ biết Tả Lê mời, tự
nhiên là khuyến khích Lâm Mị đi, chỉ cười nói: “Một thời gian nữa, tiểu
thư sẽ chính thức quyết định chuyện chung thân, bao thời gian tâm sức sẽ dành cho việc chuẩn bị đồ cưới cả, sao còn thời gian rảnh ra khỏi nhà?
Bây giờ Tả tiểu thư có thịnh tình, đương nhiên phải nhận lời.”
Lâm Mị nghe Cố nhũ mẫu nói có lý, vì vậy thay quần áo đi, lại sai người bẩm báo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị muốn đến Tả phủ, bèn sai người chuẩn bị kiệu, lại cười nói: “Tả tiểu thư đã
có lòng, con đừng từ chối người ta, cứ đi đi.”
Lâm Mị và Như
Nguyệt Quận chúa đến Tả phủ không bao lâu, Liễu Vĩnh liền được tin, lập
tức thưởng cho tên hầu đi dò thám, trầm ngâm nói: “Lúc này đến Tả phủ
bái phỏng, liệu có đường đột quá chăng?”
Mạc Song Bách nghe thế,
cười nói: “Tả Sâm là quan Lễ Bộ, mấy ngày nay vì chuyện của Công chúa,
có tìm tôi nhiều lần, tôi cùng tới bái phỏng thì không hề đường đột.”
“Đã vậy thì mau đi!” Liễu Vĩnh nghe được thế, nhanh chóng bảo người hầu chuẩn bị ngựa xe.
Tả Sâm được báo Mạc Song Bách và Liễu Vĩnh tới chơi, quả nhiên chẳng hề
kinh ngạc, ra đón tận nơi, cười nói: “Cơn gió nào thổi hai vị tới?”
“Tất nhiên là gió lành!” Liễu Vĩnh cười, ngồi xuống liền có người dâng trà, ba người bắt đầu đàm luận phong hoa tuyết nguyệt (bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên).
Lâm Mị lúc này đang ở trong phòng riêng của Tả Lê, thấy bài trí trong phòng rất nhẹ nhàng đơn giản, trên bàn có rất nhiều sách, không khỏi cười
nói: “Nếu không biết, em còn tưởng vào phòng đàn ông!” Vừa nói vừa cầm
cây quạt trên bàn lên, xòe ra phe phẩy, nhìn đến chữ trên quạt thì tấm
tắc khen: “Quạt này không những tranh đẹp, mà thơ cũng hay.”
“Ta cũng thích bài thơ này, vì thế mới đề lên quạt.” Tả Lê cười nói: “Nếu em thích, cây quạt này tặng em.”
“Vậy em không khách sáo đâu.” Lâm Mị bắt chước dáng vẻ của đàn ông con trai, gập quạt rồi lại xòe ra xoành xoạch, cười hỏi: “Cầm thêm cây quạt cảm
giác phong nhã hơn rất nhiều!”
Hai người cười đùa vui vẻ.
Quay trở lại phòng khách, Liễu Vĩnh thấy câu chuyện đã đến hồi ăn ý, đừng
dậy thi lễ nói: “Chuyến này tôi tới, có một chuyện xin được làm phiền Tả huynh.”
“Liễu Trạng nguyên xin nói đi!”
Liễu Vĩnh tóm tắt câu chuyện mình nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn, phu nhân Vĩnh Bình Hầu
cầm thiếp canh, bảo chờ so bát tự rồi nói tiếp, không ngờ lại dò la được tin, rằng phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã quyết định, sẽ gả nghĩa nữ Lâm Mị
cho Sử Bình Tá, sáng mai sẽ đến Linh Ẩn Tự so bát tự. Mà đến tận lúc này Lâm Mị vẫn không hề hay biết. Hắn nghe nói Lâm Mị đến Tả phủ, mới nhờ
Mạc Song Bách đi cùng, muốn được gặp riêng Lâm Mị một chút.
Con
người Tả Sâm tương đối cảm tính, nghe Liễu Vĩnh kể thế, lại nhớ đến
chuyện ở phủ Trưởng Công chúa, Sử Bình Tá đổi túi thơm của Tả Lê, nhất
thời tức giận, hừ hừ nói: “Sử Bình Tá chỉ là một con ngỗng ngốc nghếch,
sao xứng với Lâm tiểu thư?” Nói xong, liền dẫn Liễu Vĩnh và Mạc Song
Bách đến một lương đình yên tĩnh trong vườn, rồi mới bảo người hầu đi
mời Tả Lê và Lâm Mị.
Chỉ một lát sau, Tả Lê dẫn Lâm Mị vội vàng
đi tới. Tả Sâm và Mạc Song Bách tránh đi chỗ khác nói chuyện, Tả Lê cũng tự đi dạo một mình, để Liễu Vĩnh và Lâm Mị nói chuyện riêng.
Liễu Vĩnh vừa gặp Lâm Mị, buột miệng liền nói: “Tiểu Mị, em gầy đi!”
Lâm Mị lườm Liễu Vĩnh, “Không phải anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Gặp em quên cả chuyện muốn nói.” Liễu Vĩnh đùa dai mấy câu, rồi mới nói chuyện.
Lâm Mị nghe thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu muốn gả nàng cho Sử Bình Tá, không
khỏi giật nảy mình, lẩm bẩm nói: “Chỉ tại anh. Nếu không phải trước kia
anh quá hoang đường, mẫu thân sao đến nỗi không tìm em thương lượng một
tiếng đã từ chối? Bây giờ bảo em mở lời với bà thế nào? Dù có nói cũng
chỉ sợ bà sẽ có cách phản bác rồi thuyết phục em nghe lời. Chuyện không
thành đã đành, lại rạn vỡ cả tình cảm mẹ con. Em phải làm thế nào đây?”
“Tiểu Mị, em nghe tôi nói.” Liễu Vĩnh giơ tay lấy cây quạt trong tay Lâm Mị,
xòe ra quạt quạt cho nàng, chậm rãi nói kế hoạch của mình.
Lâm Mị nói: “Viên Tuệ đại sư thật sự sẽ giúp anh sao?”
“Vận mệnh là của ta.” Liễu Vĩnh cười nói: “Chứng kiến tình cảm chân thành của tôi, chắc chắn ông ấy sẽ giúp.”
Lâm Mị đỏ mặt, nhưng lòng cảm thấy rất ngọt ngào, một lúc sau mới nói: “Nếu như thế, làm theo lời anh.”
“Tiểu Mị, tiểu Mị!” Liễu Vĩnh gọi hai tiếng, không chờ Lâm Mị trả lời, thì
thào: “Mấy ngày nay tôi khó ngủ, đêm nào cũng gọi tên em đến khuya mới
ngủ được, em có nghe thấy không?”
“Ghê tởm, đây là nhà người khác mà, anh…”
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị hờn dỗi, nhất thời được voi đòi tiên, cầm cây quạt che ngang mặt Lâm Mị, vươn người kề sát hít hà: “Thật thơm quá!”
Lâm Mị sợ hắn làm ra chuyện càn rỡ gì, nhỏ giọng nói: “Trả em cây quạt.”
“Trả thì trả!” Liễu Vĩnh gập cây quạt, đột nhiên lại mở ra xem.
Ở chỗ Tả Sâm Mạc Song Bách, có người hầu tìm tới, thì ra là phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho người đến đón Lâm Mị về phủ.
Linh Ẩn Tự xây ở lưng chừng núi, là khai quốc Hoàng đế hạ chỉ xây dựng, sau
mấy lần tu bổ, trở thành ngôi chùa linh thiêng nhất kinh thành. Các phu
nhân tiểu thư nhà quyền quý, xưa nay đều chuộng đến Linh Ẩn Tự dâng
hương.
Sáng sớm ngày hai chín tháng bẩy, có ba cỗ kiệu dừng trước Linh Ẩn Tự, bước ra khỏi kiệu là một phu nhân cao sang và hai tiểu thư
xinh đẹp. Chủ trì nghe tin tức đó, chỉ bảo tiểu hòa thượng cho những
người không liên quan tránh mặt hết, rồi cho người ra đón ba phu nhân
tiểu thư vào.
Ba người này, tất nhiên là phu nhân Vĩnh Bình Hầu
và Lâm Mị Chu Mẫn Mẫn. Lâm Mị vừa xuống kiệu, lại thấy hai kiệu nữa cũng đến, là Tô phu nhân và Sử phu nhân, bèn quay đầu hỏi Chu Mẫn Mẫn: “Mẫn
tỷ tỷ, không lẽ mẫu thân và hai vị phu nhân hẹn nhau cùng tới dâng
hương. Nếu không, không lễ không tết, sao có thể trùng hợp như thế?”
“Tất nhiên là hẹn nhau rồi.” Chu Mẫn Mẫn cười cười, cùng Lâm Mị ra chào Sử
phu nhân Tô phu nhân, sau đó để ba vị phu nhân đi trước, Chu Mẫn Mẫn đi
sau nói nhỏ với Lâm Mị: “Hôm nay ngoài tới xin quẻ, còn muốn thỉnh Viên
Tuệ đại sư so bát tự cho chúng ta!”
Lâm Mị cắn môi, tuy nói phu
nhân Vĩnh Bình Hầu và Chu Mẫn Mẫn đối xử với nàng rất tốt, nhưng chuyện
hôn nhân đại sự không hỏi nàng một tiếng, đã quyết định thay nàng, tóm
lại…. Bây giờ chỉ hy vọng biện pháp của Liễu Vĩnh có tác dụng.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho rằng Viên Tuệ đại sư ngày nào cũng so bát tự cho cả chục người, chắc chắn không thể nhớ được cụ thể mỗi bát tự đã xem
qua. Nên tính toán là lần này không ra mặt, để Tô phu nhân cầm bát tự
của Sử Bình Tá và Lâm Mị nhờ Viên Tuệ đại sư so, xem xem lần này ông ý
phán thế nào?
Lúc này, Viên Tuệ đại đang trừng mắt nhìn hai món
đồ trên bàn, hơi có chút ngao ngán. Trong tối qua, trước có Chu Minh
Dương, tới tặng lễ vật, sau đó muốn ông ấy nói dối thêm lần nữa, lại nửa thật nửa giả cười nói: “Đại sư, lần trước ông đã nói láo là Sử Bình Tá
và Lâm Mị bát tự không hợp, nếu lần này nói hợp, đối phương sẽ chất vấn, há không phải tự dồn mình vào thế kẹt sao? Thế nên, ông nhất định phải
nói dối thêm lần nữa, khẳng định hai người đó bát tự không hợp thêm một
lần nữa. Có thế mới giữ được thanh danh!”
Viên Tuệ đại sư tức
giận nói: “Linh Ẩn Tự người đến kẻ đi, số người được ta so bát tự không
ai đếm nổi, làm sao nhớ được lần trước dối gạt về bát tự của ai!”
“Chuyện này dễ thôi, cháu báo trước cho đại sư là được.” Chu Minh Dương cười hì hì đọc tên Lâm Mị và bát tự, lại bổ sung: “Trong số những người tới so
bát tự ngày mai, chỉ cần có bát tự thế này, bất kể là so với ai, đại sư
đều phải nói không hợp, tuyệt đối không hợp. Đại sư nhớ kỹ nhé!” Định
đứng dậy ra về Chu Minh Dương lại ngồi xuống, nói thầm vào tai Viên Tuệ
đại sư: “Cháu mới tìm được một quyển tàn kinh, chữ viết trong đó có vẻ
rất giống bút tích của Đạo Minh đại sư, tối ngày mai cháu sẽ mang đến
cùng đại sư giám định và thưởng thức.” Đương nhiên là nếu ông không chịu nói dối, kinh thư do đích thân Đạo Minh đại sư chấp bút ông không có
duyên để xem.
Đạo Minh đại sư là sư thúc tổ của Viên Tuệ đại sư,
vào ngày tròn một trăm tuổi, sau khi ăn chay và đọc kinh một lượt, Đạo
Minh đại sư nói với các đệ tử: “Sống đến một trăm tuổi, lão nạp đã viên
mãn. Các con giúp ta chuẩn bị hậu sự đi!” Dứt lời thì đại sư viên tịch,
trở thành truyền thuyết. Kinh sư do tự tay đại sư chấp bút, liền trở
thành trấn tự chi bảo của các chùa chiền được sở hữu.
Viên Tuệ
đại sư nghe Chu Minh Dương nói thế, nhẫn nại không được, nhưng vẫn nói:
“Cậu năm lần bảy lượt phá hoại hôn sự của con gái nhà người ta, rốt cuộc là có ý định gì?” Nếu không phải ý tốt, lão nạp tình nguyện không xem
cuốn kinh thư đó.
“Đại sư!” Chu Minh Dương ra vẻ bẽn lẽn, xoa xoa tay nói: “Cháu lao tâm khổ tứ quấy rối hôn sự của nàng, đương nhiên là, đương nhiên là…. Haizzz, cô gái đó là nghĩa muội của cháu, như người
đời nói, cháu phải đối đãi với nàng ấy như em gái ruột. Nhưng mà…. Nếu
nàng ấy năm lần bảy lượt không hợp được bát tự với ai, mà lại hợp với
cháu, vậy thì…”
Chu Minh Dương trưng ra bộ dạng thất tình rất
đạt, các cung bậc cảm xúc khổ sở âu sầu, cuồng si vô cùng, Viên Tuệ đại
sư nhìn mà cực kỳ kinh ngạc, Chu Minh Dương tuy tuấn lãng kiệt xuất,
nhưng đầu mũi hơi khoằm, đôi môi cũng mỏng, không phải dạng người dễ
rung động, chẳng lẽ hắn?
Viên Tuệ đại sư còn bất ngờ hơn, là Chu Minh Dương vừa đi, Liễu Vĩnh lại đến.
“Liễu Trạng nguyên đêm hôm khuya khoắt tới tìm lão nạp, có chuyện gì quan trọng sao?”
“Có một chuyện muốn nhờ đại sư!” Liễu Vĩnh trực tiếp vào thẳng vấn đề:
“Cháu và Lâm Mị tình đầu ý hợp, nếu bị người khác chia rẽ lương duyên
thì thật không cam lòng. Xin nhờ đại sư giúp một tay, ở trước mặt phu
nhân Vĩnh Bình Hầu, nói cháu và Lâm Mị là nhân duyên trời ban là được.”
“Hả?” Viên Tuệ đại sư thảng thốt, đưa mắt dò xét Liễu Vĩnh, đánh giá một
phen, Liễu Vĩnh hai mắt đen láy, lông mày lưỡi mác, sách tướng số nói,
loại người này ham muốn chiếm hữu rất mạnh, không dễ rung động, chẳng lẽ hắn?
“Đại sư, cháu đối với nàng là tình cảm chân thành, nếu
không cưới được Lâm Mị, cháu quyết không cưới ai khác, cầu đại sư thành
toàn.” Liễu Vĩnh vừa nói vừa thi lễ.
Sách tướng số có nói, những
người không dễ rung động, một khi rung động với ai, đến chết cũng không
thay đổi. Vấn đề ở chỗ, cho dù bọn hắn là rung động thật sự. Nhưng cũng
chỉ có một Lâm Mị, giúp Chu Minh Dương, hay là giúp Liễu Vĩnh?
Viên Tuệ đại sư rối bời một đêm, sáng sớm lại được báo nhóm phu nhân Vĩnh
Bình Hầu đang vào chùa, không khỏi trừng mắt nhìn hai lễ vật trên bàn,
ngửa đầu thở dài một hơi, quả nhiên không có việc gì thì không nên dính
dáng với người phàm tục, một khi dính vào, liền nảy sinh những chuyện
phàm tục, muốn bỏ cũng không xong.
Ngoài đại điện, phu nhân Vĩnh
Bình Hầu đang dâng hương, đưa tiền công đức, lại lấy cớ bảo Chu Mẫn Mẫn
Lâm Mị qua bên kia nghe giảng kinh, rồi mới cùng nhóm Sử phu nhân chậm
rãi đến chỗ Viên Tuệ đại sư so bát tự. Gặp Viên Tuệ đại sư thư thả đi
ra, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vội đưa thiếp canh vào tay Tô phu nhân, cười
nói: “Cô chỉ cần nói so bát tự cho nghĩa nữ và Sử thiếu gia là được, ông ấy không nhớ được từng so bát tự cho hai đứa đâu.” Dứt lời, ba vị phu
nhân ngồi xuống trước bàn Viên Tuệ đại sư.
“Đây là bát tự của
nghĩa nữ của ta, đây là bát tự của Sử thiếu gia đến cầu hôn, thỉnh đại
sư so bát tự cho hai đứa.” Tô phu nhân đưa thiếp canh đến trước mặt Viên Tuệ đại sư.
Viên Tuệ đại sư nhìn thiếp canh một lượt, quả nhiên
thấy một trong hai là bát tự của Lâm Mị, tiện tay đặt thiếp canh của Sử
Bình Tá xuống bàn, cầm chặn giấy đè lên, chỉ xem thiếp canh của Lâm Mị
rồi nói: “Bát tự tốt lắm,….” Ông ấy còn chưa nói xong, liền thấy Liễu
Vĩnh đi vào, nhìn thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu thì kêu lên: “Phu nhân hãy khoan, thiếp canh kia bị sai.”
Các vị phu nhân ngẩn ra, thế là thế nào?
Liễu Vĩnh ngó lơ thần tình kinh ngạc của các vị phu nhân, đi vèo cái đến
trước bàn Viên Tuệ đại sư, lấy từ trong ống tay áo ra một tờ thiếp canh, đặt vào tay Viên Tuệ đại sư, rồi mới quay sang cười với phu nhân Vĩnh
Bình Hầu: “Hôm qua bà mối cháu nhờ trở về có nói, phu nhân Hầu gia bảo
là chờ so bát tự rồi nói tiếp. Hôm nay cháu phát hiện, trong lúc rối ren đã cầm nhầm thiếp canh đến Hầu phủ. Đây mới là bát tự của cháu.” Hắn
vừa nói, vừa ân cần nhận khay trà từ tay tiểu hòa thượng, mời từng vị
phu nhân một, sau cùng mời Viên Tuệ đại sư. Viên Tuệ đại sư nhấp một
ngụm, tiện tay đặt cốc trà xuống bàn. Đại sư nhìn hai tờ thiếp canh
trong tay, lại duỗi tay còn lại ra lấy chặn giấy, nhưng hơi sơ ý khiến
chặn giấy đập vào cốc trà, “cách” một tiếng, nước trà đổ đầy bàn.
“Ối!” Mấy vị phu nhân đều ăn mặc chỉnh tề, thấy nước trà đổ tung tóe thế,
đương nhiên là lùi về phía sau, để tiểu hòa thượng vào lau dọn. Sử phu
nhân khẽ vươn tay muốn lấy thiếp canh của Sử Bình Tá, lại thấy tờ thiếp
canh đã ướt đẫm nước trà.
Liễu Vĩnh giống như lơ đãng cũng giơ
tay lấy tờ thiếp canh, Sử phu nhân và hắn mỗi người cầm một đầu, tờ
thiếp canh vốn ướt vì nước trà, hắn vừa cầm vào liền rách làm hai mảnh,
hắn liền nói: “Phu nhân không cần tự trách bản thân. Tờ thiếp canh này
viết sai, rách thì thôi.”
Sử phu nhân tái hết cả mặt. Khi so bát
tự mà thiếp canh rách làm hai chính là điểm báo xúi quẩy. Lần trước vì
Thiên Phương Công chúa, Viên Tuệ đại sư đã nói dối, lần này lại gặp
chuyện thế này, hôn sự này có thế nào bà ấy cũng không dám bàn nữa.
Mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng biến sắc. Bát tự còn chưa so mà thiếp canh
đã rách làm đôi, bất cứ ai cũng không dán bàn tính tiếp.
“Liễu
Trạng nguyên…” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngầm bực, muốn trách cứ Liễu Vĩnh, nhưng lời đã đến bờ môi lại phải nuốt trở lại. Quả thật, khi bà mối của Liễu Vĩnh nhờ đến Hầu phủ cầu hôn, bà đã trả lời là chờ so bát tự rồi
nói tiếp. Sáng sớm nay, bà không cầm bát tự của Liễu Vĩnh đi so, lại cầm bát tự Sử Bình Tá tới đây, nói ra, là bà đuối lý. Bây giờ thiếp canh
của Sử Bình Tá bị rách, nếu bà làm rùm beng chỉ tổn thương thanh danh
của Lâm Mị. Một khi lộ chuyện Sử Bình Tá và Lâm Mị hai lần so bát tự,
một lần bị lừa đảo, một lần thì rách thiếp canh, không cần nghĩ cũng
biết, ai nấy đều nhận định bát tự Lâm Mị xúi quẩy sát phu, không gả cho
ai được. Rồi lại muốn tìm một hôn sự tốt, thật là muôn vàn chông gai.
Tô phu nhân cũng á khẩu, bên này chưa chính thức từ chối Liễu Vĩnh, bên
kia lại đã so bát tự với Sử Bình Tá, vỡ lở ra thì là các phu nhân làm
chuyện vô lý. Lúc này không thể nói tờ thiếp canh bị rách kia là của Sử
Bình Tá. Bà suy nghĩ một chút, thấy sắc mặt của phu nhân Vĩnh Bình hầu
và Sử phu nhân không được dễ nhìn cho lắm, sợ hai phu nhân nổi cáu, đành lấp liếm cho qua: “Đây gọi là cái cũ không đi thì cái mới không tới
được. Tờ thiếp canh này rách rồi, giờ lại có tờ thiếp canh mới, cũng là
nhân duyên tốt.”
“Rất tốt, bát tự của đôi trai gái này là ông
trời tác hợp, lương duyên trời ban.” Viên Tuệ đại sư nghiên cứu bát tự
của Liễu Vĩnh và Lâm Mị một hồi, thấy quả thật là lương duyên, nhất thời thở phào một cái, may là lần này không phải nói láo.
Liễu Vĩnh cũng thầm thả lỏng tinh thần, quay đầu nhìn phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói: “Phu nhân, so bát tự xong rồi,…”
“Chờ đã!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười nhạt, “Tiểu Mị chung quy không phải
con gái ruột của ta, hôn sự của con bé, phải do chính nó gật đầu.”
“Phu nhân, phu nhân, trong cung có người tìm, triệu phu nhân và Nhị tiểu thư tiến cung.” Một quản sự thở hổn hển đi vào, vội vàng tiến lên báo với
phu nhân Vĩnh Bình Hầu.
Lúc này, Nhậm Hiểu Ngọc đang ở trong thư
phòng châm trà cho Nhậm Tể tướng, nói: “Hôm nay là ngày nghỉ, sáng sớm
phụ thân vẫn phải vào cung, thật là vất vả.”
Nhậm Tể tướng cười
“ha ha”: “Nghe nói Hạ Như Phong chọn hôm nay cầu kiến hoàng thượng, ta
đương nhiên cũng phải tiến cung cầu kiến. Quả đúng như con gái tính
toán, Hạ Như Phong kia nghe nói nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị rất giống Thiên
Phương Công chúa, đã tiến cung xin tứ hôn. Lúc này nhất định là phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị đã được triệu tiến cung rồi. Chỉ sợ Hầu phủ bị
mất oan một cô nghĩa nữ xinh đẹp yêu kiều.”