“Cái gì?” Khi Thiên Phương Công chúa và Nhị Công chúa ngồi trong tĩnh thất
được cung nữ bẩm báo, suýt chút nữa thì đánh rơi cốc trà, ngơ ngác nhìn
nhau nói: “Chu Tư nói Tả Lê và Chu Minh Dương dành tình cảm cho nhau, đã lén quyết định chuyện chung thân, chỉ chờ bẩm với phụ mẫu, sẽ chọn ngày thành hôn?”
Sao có thể? Vừa nghe đã biết là kiếm cớ cho có, Hạ Như Phong sao có thể tin?
Nhị Công chúa chờ cung nữ lui xuống, vỗ tay cười to nói: “Nhất định là Chu
Minh Dương không muốn Hạ Như Phong được như ý, đẩy Chu Tư ra, bắt ép Chu Tư nhận Tả Phì Phì làm vị hôn thê, nhưng ép Chu Tư làm gì còn được, sao có thể ép được hắn nhận một cô béo làm vị hôn thê? Đương nhiên là đẩy
quả cầu lửa lại cho Chu Minh Dương. Giờ lời đã nói ra, sao có thể rút
lại, Chu Minh Dương tự nhiên phải ra mặt giải quyết mớ bòng bong đấy.”
“Tả Lê tuy có béo, nhưng rồi sẽ phải lập gia đình, giờ lại vướng tin đồn
tình cảm với Chu Minh Dương, cho dù ai nấy đều biết lời đồn đó không
phải sự thật, nhưng sẽ vẫn xì xào, rốt cuộc vẫn tổn thương khuê dự.
Chuyện này…” Thiên Phương Công chúa cười nói: “Chu Minh Dương đã đứng ra thừa nhận, chúng ta đành trợ giúp thôi, tác thành chuyện tốt cho bọn
họ. Để kinh thành thêm một kỳ duyên.”
“Chị nói rất đúng, Chu Minh Dương không muốn làm phò mã đúng không? Vậy cứ để hắn cưới Tả Phì Phì
đi.” Chu Minh Dương năm lần bảy lượt không tiếc hình tượng bản thân, giả vờ e thẹn khiến Nhị Công chúa ghê tởm, rõ ràng là vì không muốn làm Phò mã, loại người này, không thể nhân nhượng hắn, cho hắn cưới cô gái béo ế chồng xem hắn có hối hận đến chết không? Nhị Công chúa nghĩ đến đấy,
hưng phấn xoa tay, “Đợi lát nữa chúng ta liền hồi cung, xin Phụ hoàng
chính thức ban hôn cho hai người đó. Ha ha, Chu Minh Dương, ngươi đừng
hòng chạy thoát!”
Khi Chu Tư nói câu đó ra, lòng biết rất rõ, về
đến nhà rồi, ông anh Chu Minh Dương sẽ có rất nhiều biện pháp xử lý hắn, tháng ngày sau này nhất định sống dở chết dở. Nhưng so với việc phải
nhận Tả Lê làm hôn thê, hắn tình nguyện bị hành đến sống dở chết dở. Đùa chứ, ngộ nhỡ nhận Tả Phì Phì làm hôn thê rồi, cô ấy cứ thế bấu víu
không buông tha thì xử lý thế nào? Anh trai thì khác, anh trai bản lĩnh
đầy mình, tự nhiên có cách gạt Tả Phì Phì qua một bên. Mặc kệ, lời không nên nói thì cũng nói rồi, anh trai có thừa nhận hay không là việc của
anh trai, nghĩ đến đó, Chu Tư nói tiếp: “Đúng vậy, Tả tỷ tỷ chính là chị dâu tương lai của ta. Vương gia thấy đấy, anh trai ta ngọc thụ lâm
phong, phong lưu tiêu sái, tài mạo song toàn, Tả tỷ tỷ dành nhiều tình
cảm thế nào không cần nói cũng biết, dù Vương gia có đến nhà cầu hôn, Tả tỷ tỷ cũng không vừa mắt.”
Tả Lê giận không nói được tiếng nào.
Đúng, cô ấy biết Chu Tư nói thế là do không muốn để Hạ Như Phong thực
hiện được kế hoạch, nhưng chẳng lẽ đây không phải chuyện của cô ấy? Anh
em nhà họ Chu lấy tư cách gì tham gia? Đã hỏi ý kiến cô ấy chưa?
Chu Tư nói cũng nói rồi, cùng là người Đại Chu, cô ấy không tiện vạch áo
cho người xem lưng, làm thế chỉ khiến người Đại Hạ chê cười. Nhưng sau
ngày hôm nay, khi tin cô ấy và Chu Minh Dương lén quyết định chuyện
chung thân truyền ra, hậu quả rồi sẽ như thế nào? Chu Minh Dương thì
không sao đâu, nhưng còn cô ấy? Không lẽ cô ấy có thể trông đợi rằng Chu Minh Dương sẽ tới nhà cầu hôn? Nếu chuyện này không đi đến đâu, liệu
còn ai phải chịu thiệt ngoài cô ấy?
Cô ấy tuy có béo, nhưng vẫn
có quyền theo đuổi hạnh phúc. Trước đây cô ấy không muốn vơ bừa một tấm
chồng, giờ được anh em họ Chu “giúp một tay”, càng không có sự lựa chọn, nếu không muốn vơ bèo gạt tép thì chỉ còn cách thôi luôn ý nghĩ lập gia đình. Chu Minh Dương, Chu Tư, các ngươi thật là một cặp anh em tốt!
Chu Minh Dương thấy Chu Tư gắp lửa bỏ tay mình, không còn cách nào khác
đành đi ra, đứng bên cạnh Tả Lê, tuyên bố rằng lời Chu Tư nói không sai, lòng thầm chửi mắng cả vạn lần, tiểu Tư, cứ chờ xem về đến nhà ta có
lột da ngươi không? Trên đời này có thể loại hãm hại anh trai mình như
thế không? Lòng nghĩ thế, nhưng Chu Minh Dương lại nhìn Tả Lê với vẻ rất chân thành nồng nàn, còn ân cần cầm tờ thư pháp trong tay Tả Lê, giơ
lên hộ cô ấy.
Tả Lê bị Chu Minh Dương nhìn bằng ánh mắt nồng nàn, rùng mình một cái, thiếu chút nữa thì giữa bàn dân thiên hạ dành tặng
hắn một đôi mắt trợn trừng.
Liễu Vĩnh thấy Chu Minh Dương “xả
thân vì nghĩa”, cảm thấy có chút bội phục, ngẩng đầu nhìn Lâm Mị, chắp
tay ra vẻ thán phục huynh trưởng nhà em thật là trung hậu thật là nhân
nghĩa, Lâm Mị không thoải mái, lườm Liễu Vĩnh một cái, lòng rất buồn cho Tả Lê.
Mạc Song Kỳ thấy Lâm Mị và Liễu Vĩnh liếc mắt đưa tình,
không khỏi có chút buồn bã, từ nay về sau, cô ấy chỉ là em gái của bạn
tốt của Liễu đại ca, là bạn thân của vị hôn thê của Liễu đại ca, không
còn gì khác.
Đằng kia, Hạ Như Phong quyết không bỏ qua, nhìn Chu
Minh Dương và Tả Lê rồi cười: “Đại Chu Quốc các ngươi không phải vẫn coi lễ nghĩa liêm sỉ hơn tất cả sao? Tại sao hai người lại lén quyết định
chuyện chung thân?”
“Dám hỏi Hạ Vương gia, ngài tới đây cùng
chúng ta so đấu thư pháp, hay là tới giảng giải về lễ nghĩa liêm sỉ? Nam nữ bình thường nảy sinh tình cảm, vẫn giữ giới hạn, ước định cả đời,
trong mắt Hạ Vương gia, thế là thành không có lễ nghĩa liêm sỉ sao? Thế
mới biết Hạ Vương gia tuy đọc sách của Đại Chu Quốc, nhưng vẫn chưa hiểu hết. Nếu Hạ Vương gia có hứng thú với vấn đề này, có thể hẹn một ngày
khác để phân tích rõ hơn. Giờ cũng không còn sớm, thỉnh Hạ Vương gia
nhanh chóng hành lễ bái sư, ta còn phải về ngủ bù.” Tả Lê nói, chỉ vào
tờ thư pháp đang nằm trong tay Chu Minh Dương: “Không ngờ hôm nay lại
thu được một đồ đệ, không có lễ vật gì, bức thư pháp này tặng đồ đệ.”
Tả Lê vừa dứt lời, Chu Minh Dương đã cuộn tờ giấy lại, nhét vào tay Hạ Như Phong, thân mật cười nói: “Tiểu Lê chuyện khác không nói, bút lực có
thể tự hào, Vương gia nhận làm quà!”
Thấy Hạ Như Phong như định
nói gì, Chu Minh Dương lại cướp lời: “Tiểu Lê cũng chỉ là một cô gái,
câu thu Hạ Vương gia làm đồ đệ cũng chỉ là nói đùa thôi. Hạ Vương gia
đừng để tâm. Hai nước đã ký hiệp ước đồng minh, nên dĩ hòa vi quý, hôm
nay coi như là cùng luận bàn thư pháp.” Chu Minh Dương lại quay sang Tả
Lê, nói có vẻ hơi trách móc: “Ngày xưa tôi bảo em thu tôi làm đồ đệ, em
kiên quyết không chịu, sao giờ lại thu người khác làm đồ đệ?” (quá sức chịu đựng, ta nôn )
Thấy Chu Minh Dương nói chuyện với Tả Lê y hệt tình nhân, ai nấy đều hoang
mang, không lẽ Chu Minh Dương thật sự mờ cả hai mắt phải lòng Tả Lê? Hạ
Như Phong cũng á khẩu, trước bàn dân thiên hạ người ta tán tỉnh ve vãn
nhau, hắn cứ chất vấn cũng chẳng có gì thú vị. Huống hồ hắn tuy thua,
nhưng đối phương vẫn để một đường lùi, không hề ép hắn bái sư, tốt nhất
là rút lui khi còn có thể!
Trận đấu thư pháp ồn ào huyên náo,
cuối cùng kết thúc trong hòa bình. Trong mắt mọi người, cô béo Tả Lê
danh sắc song thu. Có mặt ở Lan Nhược đạo quan lúc đó, ngoài tài tử kinh thành, còn có cử nhân đến từ các tỉnh, từng đó người lên Lan Nhược đạo
quan, đều tự xưng đệ tử của Quan chủ đầu tiên Trần Pháp, giờ đều chứng
kiến Tả Lê đánh bại Hạ Như Phong, sao còn dám khinh thường? Sau này gặp
lại Tả Lê, chỉ sợ phải gọi hai tiếng “sư tỷ”. Các tiểu thư thì xì xào
bàn tán, chết cũng không chịu tin tưởng Chu Minh Dương thực sự lén quyết định chung thân cùng Tả Lê.
Lâm Mị chờ Hạ Như Phong đi, đi tới
giữ chặt tay Tả Lê, muốn nói lại thôi. Tả Lê thấy Lâm Mị như thế, kéo
tay Lâm Mị ra một góc, giận dữ nói: “Hai ông anh nuôi nhà em lợi hại quá đấy? Tuy từ chối khéo được Hạ Như Phong, nhưng bảo ta làm sao lấy
chồng?”
Tả Lê đã mười tám tuổi vẫn chưa hứa hôn được với ai, giờ
vướng chuyện này, nếu muốn tìm một hôn sự tốt trong kinh thành là chuyện quá mức nan giải. Tả phu nhân vì Tả Lê mà đã sắp bạc cả đầu, giờ thế
này chỉ sợ như giọt nước tràn ly. Lâm Mị đến Tả phủ mấy lần, cũng được
nghe Tả phu nhân khuyên bảo Tả Lê, nói điều hiếu kính nhất mà con gái có thể làm cho cha mẹ, đó là lập gia đình, đừng bắt cha mẹ phải lo lắng.
Tả Sâm hơn Tả Lê một tuổi, giờ cũng chưa cưới xin gì, nói là vì nếu hắn
lấy vợ, trong nhà có chị dâu, em chồng không thể kén chọn mãi, chỉ có
thể lấy chồng cho nhanh. Đàn ông nếu cưới người vợ không ưng ý, vẫn có
thể cưới thêm, càng có thể nạp thiếp, nhưng con gái nếu lấy phải người
chồng không tốt, chính là hủy hạnh phúc một đời.
Chịu bao tầng áp lực, Tả Lê khó khăn lắm mới có thể kiên trì đến giờ. Lúc này….
Lâm Mị thầm thở dài một hơi, cắn môi nói: “Chuyện cũng đến nước này, sao Tả tỷ tỷ không nhân cơ hội gả vào Hầu phủ, làm chị dâu của em?”
Chu Minh Dương dù không thật lòng, nhưng đàn ông mấy người biết mình đang
sở hữu bảo vật, sao không chọn một kẻ tài mạo song toàn để lấy. Dựa vào
trí tuệ của Tả Lê, tuy không thể có được sự sủng ái của Chu Minh Dương,
nhưng bình thản chung sống không phải là bất khả thi. Huống hồ các vị
phu nhân trong kinh, có mấy người được phu quân thương yêu thật lòng?
Không phải bọn họ vẫn sống rất vui vẻ sao? Yêu thương nhất thời, không
đồng nghĩa với yêu thương mãi mãi.
Tả Lê nghĩ đến Tả phu nhân lại cảm thấy chua xót, vì cô ấy không lấy được chồng, mà mẹ phải đi khắp
nơi cầu thần bái phật, nhờ cậy khắp nơi mai mối giới thiệu. Cô ấy chưa
đi lấy chồng ngày nào, mẹ còn chưa ăn ngon ngủ yên ngày đấy. Không lẽ cô ấy đã quá cố chấp?
Chu Minh Dương cũng nghĩ thông suốt, chuyện
hôm nay liên quan đến quốc gia đại sự, Hoàng gia không thể trách móc.
Cũng được, hắn có thể mượn Tả Lê mà thoát được Nhị Công chúa. Tả Lê tuy
béo, nhưng hiểu biết lại thấu đáo, rất dễ hợp tác.
“Tả tiểu thư,
tôi có lời muốn nói.” Chu Minh Dương thấy Lâm Mị và Tả Lê nói chuyện
trong góc, liền bước tới, hắn không bảo Lâm Mị tránh mặt, chỉ nói với Tả Lê: “Chắc ngày mai sẽ có thánh chỉ ban hôn, Tả tiểu thư hãy chuẩn bị
tinh thần thật tốt.”
“Vì cớ gì?” Tả Lê thấy Chu Minh Dương không phải tìm cô ấy để phủ nhận quan hệ, không khỏi ngạc nhiên.
Chu Minh Dương không trả lời ngay, chờ Lâm Mị biết ý tránh đi, hắn mới hạ
giọng nói: “Chúng ta làm một đôi vợ chồng danh nghĩa. Cô thoát được hai
tiếng ‘ế chồng’, về phần tôi cũng thoát được Nhị Công chúa. Còn chuyện
sau này,…”
“Đời người cũng chỉ có mấy chục năm, nghĩ nhiều làm
gì?” Chu Minh Dương thấy Tả Lê cũng không bài xích đề nghị của hắn,
không khỏi cười một cái, nhất thời nhìn Tả Lê chăm chú: “Nếu có khả
năng, cô chịu khó làm đẹp một chút, tốt nhất là gầy thêm gấp đôi.” Dứt
lời cất bước đi.
Tả Lê nhìn bóng lưng Chu Minh Dương biến mất sau góc khuất, đỏ mặt, nhưng cảm thấy rất khó chịu, lẩm bẩm: “Gầy thêm gấp
đôi? Nói như dễ lắm vậy?”
Giờ ngọ một khắc (11h15), cổng Lan Nhược đạo quan mở rộng, các tài tử nối đuôi nhau xuống núi, không ngừng thảo luận chuyện xảy ra hôm nay.
Liễu Vĩnh bẩm báo với Thiên Phương Công chúa và Nhị Công chúa chuyện đã xảy
ra, khi đi ra chạm mặt một tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ giao cho hắn một tờ
giấy, chớp mắt đã chạy biến, mất hút vào đám đông. Liễu Vĩnh vội vàng mở tờ giấy ra xem, là nét chữ của Lâm Mị, không khỏi mỉm cười, đưa mắt
nhìn Lâm Mị, vừa đúng lúc Lâm Mị cũng nhìn hắn, hắn liền gật gật đầu,
lòng thấy rất ngọt ngào, tiểu Mị chủ động hẹn ta, chắc hẳn là có chuyện
quan trọng muốn nói. Giờ phải nhanh chóng tách được những người này,
lặng lẽ vào rừng trúc gặp nàng.
Lâm Mị cũng nhận được một tờ
giấy, hẹn nàng ở rừng trúc không xa chân núi Lan Nhược đạo quan, chữ là
chữ của Liễu Vĩnh, lại cũng thấy Liễu Vĩnh nhìn sang, không khỏi thẹn
thùng, có lời cứ nói thôi, sao phải hẹn trong rừng trúc. Nếu hắn làm
chuyện không đứng đắn, biết xử lý thế nào? Nhưng ngộ nhỡ thật sự có
chuyện nghiêm túc cần nói?