Chuyện xảy ra ở Lan Nhược đạo quan, không đến nửa ngày đã truyền khắp kinh
thành. Chủ đề của các văn nhân tài tử là Tả Lê đã đánh bại Hạ Như Phong
như thế nào, khiến Hạ Như Phong phải thua trận rút lui thế nào. Chủ đề
của các tiểu thư lại là, cô béo như Tả Lê, rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn
được thiếu gia Hầu phủ Chu Minh Dương, dùng cách gì dụ dỗ được Chu Minh
Dương cùng cô ấy lén quyết định chung thân?
Hôm nay La Minh Tú
không lên Lan Nhược đạo quan tham gia náo nhiệt, thấy Tô Trọng Tinh trở
về, đương nhiên là muốn hỏi về chuyện đã xảy ra, bèn cười nói: “Không lẽ biểu ca không tiến lên viết chữ nào?”
Chữ của Tô Trọng Tinh
phiêu dật khoáng đạt, trước giờ vẫn tương đối tự phụ, nhưng hôm nay nhìn thấy chữ của Hạ Như Phong viết, ý định thể hiện bản thân tắt ngóm, giờ
lại được La Minh Tú hỏi, hắn lắc đầu nói: “Chữ của Hạ Như Phong, khí
phách hăng hái, nét chữ và tinh thần đều tuyệt vời, có một phong cách
riêng. Đừng nói là chữ của anh, cho dù là chữ của cha anh cũng không thể áp đảo hắn. Có điều ngàn nghĩ vạn nghĩ, không thể ngờ Tả tiểu thư lại
giỏi thư pháp thế, có thể đánh bại Hạ Như Phong.”
La Minh Tú nghe Tô Trọng Tinh kể lại, vừa nghe đến chuyện Tả Lê và Chu Minh Dương tự
quyết định chung thân, không khỏi ngạc nhiên, không dám tin vào tai
mình: “Nếu nói Tả Phì Phì viết đẹp, tất nhiên là có khả năng. Nhưng nói
Chu Minh Dương cùng cô béo đấy lén quyết định chung thân, có thể nào
cũng không thể tin được. Chu Minh Dương là người thế nào chứ? Sao có thể phải lòng Tả Phì Phì? Chỉ sợ có uẩn khúc gì đó.”
La Minh Tú chỉ
tập trung băn khoăn chuyện Tả Lê, Tô Trọng Tinh lại vội vã đến thư
phòng, lấy giấy bút viết lại mấy câu thơ của Hạ Như Phong và Tả Lê: Tử
khí lai nghi, thùy trừng vạn tượng. Thanh phong nhập tọa, phật độ tam
sinh.
Vì hồi tưởng đến chữ của Hạ Như Phong và Tả Lê, Tô Trọng
Tinh thử bắt chước phong cách của hai người đó. Nhìn đi nhìn lại, hắn
thở dài, tự biết rất rõ, chữ của bản thân không thể so được với chữ của
Hạ Như Phong và Tả Lê, nhất thời kéo ngăn kéo ra, tiện tay cuốn tờ giấy
bỏ vào. Cất kỹ xong, đột nhiên cả kinh, lại kéo ngăn kéo ra lục kỹ một
lượt, hai bảng chữ mẫu tự tay hắn cất vào đã không cánh mà bay.
Là ai lấy bảng chữ mẫu? Tô Trọng Tinh đang định gọi người hầu vào hỏi, đột nhiên nghĩ đến chuyện thư phòng này có mấy người nữa thường ra vào,
nhất thời lại im lặng, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Trong hai tờ bảng chữ
mẫu, một tờ là bài thơ hắn mới viết, có bị người khác nhìn thấy cũng
không phải chuyện khó ăn khó nói. Tờ còn lại, là bài thơ Lâm Mị làm
trong một tối ngắm trăng nảy sinh cảm xúc, nét chữ tuy thanh tú, nhưng
không quen biết Lâm Mị thì cũng không thể nhận ra đó là chữ của nàng.
Vấn đề ở chỗ, Lâm Mị lại ghi tên dưới bài thơ.
Tô Trọng Tinh chán nản vạn phần, ngày đó giải trừ hôn ước với Lâm Mị, ai bảo hắn đêm hôm
tâm trạng chạy đến căn phòng nàng từng ở? Tại sao lại tiện tay mở ngăn
kéo, rồi bỏ bảng chữ mẫu trong ngăn kéo vào ống tay áo?
Hai tờ bảng chữ mẫu mà Tô Trọng Tinh không thấy, hiện đang nằm trong tay Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong dò la được chuyện Đại Công chúa giao Liễu Vĩnh và Chu Minh
Dương tìm kiếm đại sư thư pháp, cũng được biết Tô Trọng Tinh và Mạc Song Bách từng đến Trạng nguyên phủ gặp Liễu Vĩnh, gửi cho Liễu Vĩnh giấy tờ gì đó, liền lệnh cho thị vệ ngầm lấy cắp bảng chữ mẫu của bọn hắn về
cho Hạ Như Phong. Thị vệ ngầm lẻn vào Trạng nguyên phủ không tìm thấy
bút tích gì, biết là Liễu Vĩnh đề phòng, nghĩ đến chuyện Mạc Song Bách
sống nhờ ở Tô phủ, liền đột nhập Tô phủ. Tiện tay mang về cả hai bảng
chữ mẫu trong ngăn kéo của Tô Trọng Tinh.
Hạ Như Phong muốn mượn
chuyện của Liễu Vĩnh Lâm Mị, khiến Tể tướng và Hầu gia càng thêm bất
hoà, chia rẽ nội bộ để hắn tiện đường đục nước béo cò. Kiếm được bút
tích của Liễu Vĩnh và Lâm Mị, hắn liền bắt chước viết hai lá thư, chờ
đến khi tình huống gay cấn, hắn mới xuất hiện.
Nghe được tin Liễu Vĩnh và Lâm Mị đã vào bẫy, Hạ Như Phong thả hai bảng chữ mẫu vào lò
hương, thấy bảng chữ mẫu hóa ra tro, hắn mới quay sang nói với thuộc hạ: “Hầu phủ không thấy Lâm Mị, chắc chắn sẽ cho người đi tìm, ngươi cũng
không cần lộ diện, tránh việc Hầu phủ nghi ngờ chúng ta.”
Có
người vào báo: “Thuộc hạ ra vẻ như người của Tể tướng phủ, cho hai tên
du côn một túi bạc, căn dặn bọn chúng những chuyện cần làm, hẹn là sau
khi xong việc thì giao nốt một nửa tiền công còn lại ở một địa điểm
khác, nhận đủ tiền thì lập tức đi khỏi kinh thành, không được quay lại.
Cho dù hai tên du côn đó bị bắt, cũng không liên lụy đến chúng ta.”
Hạ Như Phong gật đầu nói: “Liễu Vĩnh chỉ là một thư sinh trói gà không
chặt, gặp cơn hỏa hoạn thì tâm trí đâu mà lo cho Lâm Mị? Chỉ cần để Lâm
Mị chứng kiến hắn vứt bỏ nàng, tự nhiên sẽ rạn nứt quan hệ.”
Người vừa bẩm cười nói: “Đúng lúc đó Vương gia tìm đến, trước mặt bao người cứu được Lâm Mị,….”
Trời bắt đầu tối, có người vào thắp đèn.
Cùng lúc đó, trong một ngôi miếu hoang đổ nát ở ngoại ô, một người đàn ông
hơi cao mặc áo xám cũng thắp đèn, ánh sáng leo lét chiếu đến một đôi nam nữ bị trói dưới sàn. Nam là Liễu Vĩnh, nữ chính là Lâm Mị.
Người cao hơn nhìn Lâm Mị nuốt nước miếng, nói với người lùn hơn bên cạnh:
“Chẳng qua chỉ đánh một gậy, hai đứa này hôn mê hơn nửa ngày, thật là
yếu như sên.”
Người lùn hơn nói: “Được rồi, trời cũng tối rồi, ta ra cửa đứng canh, ngươi nhanh đi kiếm củi.”
Hai tên du côn phân công nhau xong, một tên tắt đèn ra cửa miếu đứng canh, một tên đi xung quanh tìm củi.
Liễu Vĩnh chờ hai tên du côn đi ra ngoài hẳn, mới mở mắt xoay đầu nhìn Lâm
Mị, nhờ ánh sao leo lét qua mái nhà đổ nát, hắn thấy Lâm Mị vẫn đang
nhắm mắt, cảm thấy sốt ruột, hắn khẽ khàng nhích đến gần Lâm Mị, dùng
trán chạm vào gò má Lâm Mị, mặt nàng vẫn ấm, có hơi thở nhẹ nhàng phất
qua mặt hắn, biết Lâm Mị chỉ là hôn mê, hắn thở phào.
Thật ra hắn đã tỉnh được một lúc, nhưng không mở mắt chỉ yên lặng nghe hai tên du
côn nói chuyện, suy đoán xem là ai bầy ra cái bẫy này, bắt trói hắn và
Lâm Mị ở đây, rốt cục là có mục đích gì?
“Tiểu Mị, tiểu Mị!” Liễu Vĩnh kề tai Lâm Mị thì thầm, sợ kinh động đến hai tên du côn, liền phà
hơi vào tai Lâm Mị, thấy Lâm Mị rụt rụt đầu, hắn không chờ Lâm Mị mở
mắt, hắn há mồm ngậm chặt miệng Lâm Mị, vừa kịp để ngăn chặn tiếng kêu
sợ hãi của nàng.
Qua mái nhà dột nát, có ánh sao chiếu lên hai người.
Khí tức ấm áp, bờ môi mềm, ngọt ngào. Liễu Vĩnh thừa dịp Lâm Mị kinh hoàng, đưa lưỡi vào dò xét, bất chấp tất cả quấn lấy lưỡi Lâm Mị, ra sức mút
chặt, thấy Lâm Mị càng lúc càng mềm yếu, không còn giãy dụa, hắn mới rời môi, thở hổn hển, thì thầm: “Đừng sợ, không có chuyện gì. Tôi có cách
cởi trói cho em, nhưng dù thế nào em cũng không được kêu thành tiếng.”
Dứt lời lại kề môi Lâm Mị, nhay cắn mút mát, đầu lưỡi quấy đảo khắp nơi.
Cởi trói liên quan tới hôn sao? Lâm Mị mềm cả người, cố gắng chịu đựng mới
không rên rỉ, lòng rối như tơ vò, nàng biết rất rõ nàng và hắn bị kẻ nào đó gài bẫy bắt trói ở đây, nhưng điều Liễu Vĩnh đang làm lại rất kỳ
quái. Nếu không phải tay chân bị trói, nàng rất hoài nghi chuyện này là
do Liễu Vĩnh an bài, để trải nghiệm cảm giác yêu đương vụng trộm.
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị rốt cục mềm nhũn như bún, mới rời môi, dịch người lùi
xuống, dùng đầu đẩy vai Lâm Mị, ra sức lật người nàng lại.
Lâm Mị cắn môi không thốt ra tiếng nào, đến khi Liễu Vĩnh cúi đầu, dùng răng
vừa cắn vừa gỡ dây trói ở cổ tay, nàng mới hiểu ra, nàng nhũn người thì
dây trói cũng lỏng lẻo. Chỉ cần cắn chặt một góc dây thừng, dùng lực lôi kéo, thì có thể gỡ được dây trói.
Cứ lôi kéo mãi, tay Lâm Mị sẽ
bị trầy da, nhưng giờ chẳng còn cách nào khác. Liễu Vĩnh cắn chặt răng
lôi kéo, cuối cùng cũng gỡ được sợi dây trói tay Lâm Mị, hắn phun xuống
đất, quai hàm đau nhức, không khỏi lẩm bẩm nói: “Ở đâu ra sợi dây thừng
bẩn vậy không biết?”
Lâm Mị cảm thấy cổ tay đau rát vì bị trầy
da, nhưng không kịp nghĩ nhiều, vội giơ cổ tay áo lên ngửi mùi bạc hà,
đến khi tay chân phục hồi sức lực, vội vã run rẩy cởi trói cho Liễu
Vĩnh. Nàng vừa tháo được nút thắt ở cổ tay Liễu Vĩnh, thì cũng vừa lúc
có tiếng bước chân đi vào, nàng sợ tái mặt.
“Nằm xuống như lúc
nãy, đừng cử động.” Sợi dây thừng trói tay Liễu Vĩnh đã lỏng ra, hắn ấn
Lâm Mị nằm xuống, quấn hờ sợi dây thừng vào tay nàng, tay cầm sợi dây
thừng khác, cũng nằm xuống bên cạnh Lâm Mị.
Thì ra tên du côn lùn hơn nhiều tâm tư, thấy Liễu Vĩnh và Lâm Mị xiêm y hoa mỹ, nghĩ là trên
người tất có đồ vật đáng giá, liền thừa dịp tên du côn cao hơn kia không có ở đây, kiếm chác trước.
Tên du côn lùn thắp đèn, đến bên Lâm
Mị xem xét, định lấy cây trâm của nàng, lại nghĩ đến chuyện cây trâm này cài trên đầu, tên kia cũng thấy rồi, không tiện giấu đi. Bèn đặt cây
đèn xuống, ngồi xổm xuống lục soát người Lâm Mị, lại thấy Lâm Mị nhắm
chặt hai mắt, nhưng môi hình như đang run rẩy, không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ vị cô nương này đã tỉnh lại? Chỉ đang giả vờ hôn mê?
Liễu
Vĩnh nghe thấy tiếng động, ngồi phắt dậy, vung sợi dây thừng lên, xiết
cổ tên du côn, hắn dùng hết sức lực xiết chặt, tên du côn giãy dụa phát
ra tiếng động, sợi dây thừng trói chân hắn chưa tháo, nên bị tên du côn
kéo lê mấy bước, nhất thời lại sợ tên du côn còn lại nghe thấy, khàn
giọng hô: “Tiểu Mị, nhanh cởi sợi dây thừng ở chân ra, tìm thứ gì nhét
vào mồm hắn.”
Lâm Mị run rẩy vừa lôi vừa kéo sợi dây thừng trói
chân, sau đó vo sợi dây thừng thành một cục, hung hăng nhét vào mồm tên
du côn. Lại xoay người đi ra góc miếu, cầm một bó củi tới, dùng toàn lực nện xuống đầu tên du côn, run rẩy giận dữ: “Là ngươi đánh ngất ta
trước, chớ có trách ta đánh ngất ngươi.”
Lâm Mị nện hai cái,
“rắc” một tiếng, bó củi gẫy đôi, tên du côn lùn gục đầu, lùi lại mấy
bước, vấp vào Liễu Vĩnh, kéo cả Liễu Vĩnh cùng ngã xuống đất.
Liễu Vĩnh không dám lỏng tay xiết sợi dây thừng, đến khi xác định tên du côn ngất thật sự, mới dám buông tay đá hắn ra, đứng lên, vội vàng dùng dây
thừng trói chặt tay hắn, sau đó lại cởi dây trói ở chân mình trói chân
hắn. Cuối cùng tháo giày tất của tên du côn, nhồi nhét vào mồm hắn, đảm
bảo rằng dù hắn tỉnh lại cũng không thể hô hoán mới thở phào. Vừa quay
đầu, thấy Lâm Mị ngã ngồi xuống đất, sợ không nói được lời nào, vội an
ủi: “Đừng sợ, chúng ta chạy mau!”
Liễu Vĩnh vừa dứt lời, ngoài
miếu vọng đến tiếng bước chân, có một người cầm đao tiến tới. Ánh đèn
leo lét vẫn đủ để nhận ra, người tới là tên du côn cao hơn ra ngoài tìm
củi