“Nhạn Nhạn muội muội, ta tới rồi!”
Rèm vén lên, con trai Như Nguyệt Quận chúa là Liễu Hồng Trọng xông vào.
Không nhìn đến ai, Liễu Hồng Trọng lao thẳng đến ôm chầm lấy Liễu Hồng
Nhạn, hôn chụt một cái lên má Liễu Hồng Nhạn, cười tít mắt, “Nhớ ta
không?”
“Ô!” Liễu Hồng Nhạn ra sức giãy dụa, không cho Liễu Hồng Trọng hôn, phẫn nộ nói, “Em là đệ đệ, không phải muội muội.”
Liễu Hồng Nhạn xinh xắn đáng yêu, khi còn nhỏ mọi người sợ khó nuôi nên cho
bé mặc quần áo con gái, kết quả mấy bé trai xung quanh đều hiểu nhầm bé
là con gái, Liễu Hồng Trọng cũng là một trong số đó. Mỗi lần gặp Liễu
Hồng Trọng đều một câu “Nhạn Nhạn muội muội” hai câu “Nhạn Nhạn muội
muội”. Liễu Hồng Nhạn rất ấm ức, vẫn phân bua mình là con trai, nhưng
Liễu Hồng Trọng không tin, vẫn luôn coi Liễu Hồng Nhạn là bé gái.
Liễu Hồng Phi thấy Liễu Hồng Trọng không phân biệt được nam với nữ, ôm Liễu
Hồng Nhạn không buông tay, trợn mắt quát: “Trọng Trọng, đây mới là con
gái, Nhạn Nhạn không phải con gái.” Nói xong chỉ chỉ vào Hứa Uyển và Tô
Như Bội.
Liễu Hồng Trọng nghe thế, nghiêng đầu nhìn nhìn Hứa Uyển và Tô Như Bội, chớp mắt nói: “Mẹ ta nói, xinh đẹp là bé gái, không xinh đẹp là bé trai. Nhạn Nhạn còn xinh đẹp hơn hai em kia, tại sao lại
không phải bé gái?”
Liễu Hồng Phi dùng tay vỗ trán, làm ra vẻ
ngao ngán, kêu lên: “Trọng Trọng, không phải là ngươi chỉ sinh sau ta có nửa ngày thôi sao, sao lại đần vậy?”
“Ta đần chỗ nào, đần chỗ
nào?” Liễu Hồng Trọng tức lên, buông Liễu Hồng Nhạn, chỉ vào mũi Phi
Phi, “Nhạn Nhạn rõ ràng là bé gái, ngươi chỉ lừa ta, nói em ấy là bé
trai, còn nói ta đần.”
Liễu Hồng Phi rốt cuộc không nhịn được
nữa, chỉ về phía mấy bé gái, chống nạnh nói: “Bé trai và bé gái rất khác nhau. Nếu ngươi không tin, lột quần mấy đứa này ra là biết.”
Hứa Uyển và Tô Như Bội nghe Liễu Hồng Phi nói thế, lại thấy Liễu Hồng Trọng cũng quay sang nhìn mình, dáng vẻ rất muốn xác minh, liền chạy vội trốn sau lưng người hầu, thét chói tai: “Không được tới đây!”
Hứa
Uyển vô cùng tủi thân, xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Em
đi mách mẫu thân, nói Phi Phi bắt nạt em, bảo người khác lột quần em!”
“Được rồi được rồi, đùa thôi mà, sao lại tin thế?” Liễu Hồng Phi quỷ quái hơn người, biết rõ nếu để Hứa Uyển đi mách người lớn thì nó không gánh được tội. Mấy hôm trước có lần nó nghịch ngợm, phụ thân thậm chí đã nghĩ đến cách dùng vũ lực dạy dỗ, may sao đúng lúc bà ngoại đi tới, nếu không
nhất định ăn đòn nát đít. Mắt đảo một vòng, bèn đi ra chặn đường Hứa
Uyển, cười hì hì nói: “Thế này đi, chúng ta chơi tiếp, cho em làm tân
nương có được không?”
Hứa Uyển trừng mắt nhìn Liễu Hồng Trọng, “Vậy phải bảo hắn làm kiệu phu nâng kiệu, em muốn ngồi trên lưng hắn.”
“Trọng Trọng!” Liễu Hồng Phi đưa mắt nhìn Liễu Hồng Trọng ra hiệu, còn không
ngoan ngoãn làm kiệu phu, nếu bị mách người lớn thì ngươi đừng hòng
thoát tội? Ô chao, thân là nam nhi, bị đánh đòn nào phải chuyện hiếm.
Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú nghe nói chuyện con gái mình bị quay vòng vòng, không khỏi ngột ngạt, quyết định lần sau không mang theo con tới Liễu
phủ nữa.
Lâm Mị nghe nói chuyện đó cũng dở khóc dở cười, vừa lúc
Liễu Vĩnh hỏi nàng một chuyện, nàng liền thuật lại chuyện của bọn trẻ
con, Liễu Vĩnh vừa nghe liền nói: “Bụng dạ Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú
cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp, đã biết em không thích họ, thế mà còn
mang con tới đây. Lần này Phi Phi trêu đùa con gái họ như thế, sau này
nhất định không dám dẫn con tới nữa đâu, càng đỡ phiền. Có điều phải tìm một sư phụ thật lợi hại trấn áp Phi Phi. Không thì hỏng mất.”
Đúng lúc đó có người thông báo, “Thánh chỉ đến!”
“Nhanh đổi triều phục ra tiếp chỉ!” Liễu Vĩnh quay đầu nói với Lâm Mị: “Trước
giờ Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú vẫn không chịu hành lễ với em, hôm nay
mặc lễ phục tam phẩm cáo mệnh phu nhân, hai người đó phẩm cấp kém em,
tiếp chỉ xong họ sẽ phải tự động thi lễ chúc mừng.”
Sau khi về
phủ, Nhậm Hiểu Ngọc lôi bộ xiêm y mặc dự tiệc ra cắt nát. Cô ta đường
đường là thiên kim Tể tướng, lúc trước oai phong bao nhiêu, giờ lại phải cúi đầu trước Lâm Mị. Trong thọ yến Liễu Vĩnh, thậm chí Hoàng cung cũng ban thưởng lễ vật, lúc đó Lâm Mị mặc lễ phục tam phẩm cáo mệnh phu
nhân, cùng Liễu Vĩnh quỳ nhận thánh chỉ và lễ vật mừng thọ, tiếp chỉ
xong, cô ta là tứ phẩm cáo mệnh phu nhân phải tiến lên hành lễ. Đều tại
Hứa Chiếu Tiến không có tiền đồ, vốn là tiến sĩ cùng khoa với Liễu Vĩnh, ở kinh thành cũng có nền tảng gia tộc, tại sao lại không được Hoàng
thượng trọng dụng, lại để nhóm Liễu Vĩnh lãnh đạo? Nếu lúc trước cô ta
đừng quá kiêu kỳ, tận lực đối xử với Liễu Vĩnh ôn hòa một chút, người
lúc này đang là tam phẩm cáo mệnh phu nhân có thể đến lượt Lâm Mị sao?
Sau khi Nhậm Hiểu Ngọc gả cho Hứa Chiếu Tiến, đi đến đâu cũng bị ức hiếp
chèn ép, hôm nay dự tiệc trở về, không khống chế được lửa giận, trút hết bực dọc lên đầu Hứa Chiếu Tiến. Hứa Chiếu Tiến nổi nóng, phẩy tay áo bỏ đi. Để lại một mình Nhậm Hiểu Ngọc ở trong phòng nghiến răng nghiến
lợi.
La Minh Tú dự tiệc hồi phủ cũng chan chứa tâm sự, cô ta đau
khổ cay đắng giành giật biểu ca với Lâm Mị, biểu ca tài mạo song toàn,
vì sao giờ lại thua kém Liễu Vĩnh đến thế, khiến cô ta không thể ngẩng
đầu với Lâm Mị? Dựa vào cái gì, một con bé mồ côi như Lâm Mị lại được
Liễu Vĩnh yêu chiều như thế, không một vợ lẽ nàng hầu, chỉ một lòng một
dạ với vợ? Cô ta chẳng qua cũng mới chỉ sinh hai con gái, vì sao Tô phu
nhân liền làm như thể cô ta không thể sinh được con trai, tìm cho biểu
ca hai thị thiếp?
Lại nói đến sau bữa tiệc, Lâm Mị cho hai anh em Liễu Hồng Phi và Liễu Hồng Nhạn đi ngủ, thấy hai đứa con ngủ rồi mới về phòng, tặng riêng cho Liễu Vĩnh một lễ vật khác, là một túi thơm thêu
các chữ thọ nối tiếp san sát nhau. Liễu Vĩnh nhận túi thơm, hân hoan
treo vào thắt lưng, xong lại quay sang giữ chặt tay Lâm Mị, phà hơi lên
môi nàng, thấy Lâm Mị đỏ mặt mềm người, như giận mà không phải giận,
quyết rũ vô song, làm sao kiềm chế được? Bèn ôm ngang eo Lâm Mị, thấp
giọng nói: “Em tặng tôi thêm một món quà nữa đi.”
“Em thêu túi
thơm này mất nửa tháng trời, đỏ hết cả mắt, sao anh vẫn còn đòi hỏi?”
Lâm Mị nói bằng chất giọng nũng nịu, giơ bàn tay nhỏ nhắn đấm Liễu Vĩnh, nhất thời một hơi thở nóng rực phả vào cổ nàng, Liễu Vĩnh áp mặt vào
ngực nàng, nói không rõ ràng: “Chúng ta có hai đứa con trai rồi, em sinh thêm một cô con gái đi.”
Trước kia Liễu Vĩnh vẫn nói không thể
sinh con gái, ngộ nhỡ con gái cũng mắc chứng mềm xương thì biết xử lý
thế nào? Bởi vậy lúc này Lâm Mị nghe thấy thế thì rất kinh ngạc, không
đợi nàng thắc mắc, Liễu Vĩnh đã nói: “Khách đến nhà hôm nay có mấy người dẫn theo con gái đến chơi đùa với Phi Phi và Nhạn Nhạn, các bé gái kia
đều trắng nõn xinh xắn, lại nũng nịu nhút nhát, ngồi trong lòng cha mẹ
làm nũng, ta nhìn mà mềm hết cả lòng. Phi Phi và Nhạn Nhạn nhà ta hiếu
động, nhìn theo còn không kịp, nói gì đến chuyện ngồi trong lòng làm
nũng.”
Liễu Vĩnh ôm Lâm Mị đặt lên đùi, ôn tồn nói, “Tôi muốn có một cô con gái giống như em.”
Lâm Mị không khỏi buồn cười, “Sinh trai hay gái không phải do em định đoạt. Hơn nữa chẳng may sinh ra lại mắc chứng mềm xương thì biết làm thế
nào?”
“Em cũng mắc chứng mềm xương, không phải vẫn bình an lên
kinh, còn gả được cho người chồng tốt như tôi sao?” Liễu Vĩnh tựa tiếu
phi tiếu, “Nếu con gái cũng mắc chứng mềm xương, chúng ta chăm sóc cẩn
thận, không cho người khác chạm vào con là được.”
Liễu Vĩnh dứt
lời liền ôm Lâm Mị đặt lên giường, buông màn. Một lúc sau, màn lụa lay
động không ngừng, đến tận nửa đêm mới ngừng.