Mị Cốt Chi Tư

Chương 74: Ngoại truyện 1




01 – HẬN
Phản chiếu trong gương, là một thiếu phụ xinh đẹp lông mày lá liễu, môi đỏ mọng.
La Minh Tú ngơ ngẩn nhìn bản thân trong gương, lòng quặn đau.
Trước đây, cô biết trong lòng biểu ca chỉ có mình cô, cho dù có xuất hiện người con gái khác, biểu ca cũng không buồn liếc mắt. Từ khi nào, biểu ca bắt đầu thay đổi?
Đúng vậy, là từ khi Lâm Mị xuất hiện.
Giả sử năm đó cô không hãm hại Lâm Mị, Lâm Mị thành thân cùng biểu ca, cô đi lấy người khác, liệu … biểu ca có đối với cô nhớ mãi không quên, áy náy suốt đời?
Từ khi thành thân, biểu ca giống như hoàn thành nghĩa vụ, không còn những lời âu yếm. Cuộc hôn nhân cô mong muốn, hoàn toàn không phải thế này, không phải!
Trước kia là mợ, nay là mẹ chồng, cũng thể hiện thái độ ghét bỏ không chút che dấu, khiến người hầu kẻ hạ trong phủ cũng khinh thường cô.
Bởi vì sống ở nhà bà ngoại từ lâu, trở mặt với mẹ kế, cô có nhà mẹ mà như không. Bởi vì chỉ biết có biểu ca, không kết giao bạn bè gì, cô không có nổi một người bạn tâm giao. Có chuyện, chỉ có thể lén tìm bà vú để chia sẻ. Bà vú kiến thức nông cạn, có thể đưa ra kế sách hay ho gì?
Cô muốn lôi kéo trái tim biểu ca, muốn biểu ca nhớ lại quãng thời gian thơ bé. Đúng vậy, cô đã thành công, hơn nữa còn có thai. Quãng thời gian đó, là quãng thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất của cô. Cho đến khi … cô sinh con gái, sau đó không lâu lại sinh con gái thứ hai, con gái thứ ba… .
Không có con trai, cô không có địa vị, ngay cả vợ lẽ Ngô Ngọc Y cũng không coi cô ra gì, khinh thường ra mặt.
Đêm khuya cô quạnh, cô nhìn đỉnh màn, lệ tràn khóe mi. Thì ra, gửi gắm tất cả tâm tư vào một người đàn ông là việc ngu xuẩn nhất trên đời. Biểu ca, không phải là biểu ca của một mình cô, gia sản, cũng không phải gia sản của riêng một người nào, muốn có hy vọng chỉ có là sinh được một được đứa con trai, ngang trái ở chỗ… cô không sinh được con trai.
Lúc này, cô không hề hận Lâm Mị nữa, điều cô hận, là lựa chọn của bản thân.
02 – HỐI TIẾC
Nhậm Hiểu Ngọc nổi nóng cắn khăn tay, như muốn phát điên, nhưng hoàn toàn không có biện pháp gì.
Trong vòng mấy năm Liễu Vĩnh được thăng quan liên tục, Lâm Mị cũng vinh dự lây, được phong hào, vinh quang vô hạn. Ngoại trừ ghen ghét, cô còn biện pháp gì?
Năm đó, không phải là cô không thích Liễu Vĩnh. Chỉ có điều Liễu Vĩnh chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo, nếu cưới hắn, tương lai hắn sẽ phải dựa vào cô nhiều. Lại thêm Liễu Vĩnh như gần như xa, không thể nắm bắt, cũng không chịu cúi đầu nhận thế hạ phong.
Cô là thiên kim nhà Tể tướng, tài mạo song toàn, sao có thể để Liễu Vĩnh khống chế? Tất nhiên là muốn áp đảo khí thế Liễu Vĩnh, muốn hắn nghe lời. Thậm chí còn thể hiện rằng, cô có những lựa chọn tốt hơn hắn rất nhiều. Nếu hắn nghe lời, cô sẽ chọn hắn, cho hắn một tiền đồ tốt. Nếu hắn không nghe lời, cô cũng không phải là không cưới hắn thì không được.
Cô cũng biết, Liễu Vĩnh còn ỡm ờ với Chu Mẫn Mẫn. Nhưng mà Chu Mẫn Mẫn thua cô mọi mặt, chẳng lý nào Liễu Vĩnh lại bỏ cô mà chọn Chu Mẫn Mẫn? Thế nên cô chủ quan cho rằng, Liễu Vĩnh làm thế là mượn Chu Mẫn Mẫn khích tướng mình! Càng như vậy, càng cho thấy Liễu Vĩnh có ý với mình.
Càng khó có được lại càng trân trọng. Cô sẽ không để Liễu Vĩnh đắc thủ dễ dàng, cô muốn giày vò trái tim Liễu Vĩnh từ từ.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không thể ngờ Liễu Vĩnh thực sự bỏ cô, đến Hầu phủ cầu hôn. Càng ngoài dự đoán hơn, người Liễu Vĩnh cầu hôn cũng không phải Chu Mẫn Mẫn, mà là nghĩa nữ nhà Hầu gia Lâm Mị.
Cô cười lạnh, Lâm Mị cùng lắm chỉ là nghĩa nữ Hầu phủ, sao có thể so sánh với cô? Tương lai, Liễu Vĩnh nhất định sẽ hối không kịp.
Cho đến khi Liễu Vĩnh được lòng vua, phu nhân các phủ đua nhau lấy lòng Lâm Mị, cả cô cũng phải đến Liễu phủ ăn nói nhẹ nhàng với Lâm Mị, cô mới phát hiện, người hối hận là cô, chứ không phải Liễu Vĩnh.
Nếu trước kia thái độ của cô mềm mỏng hơn, nhanh chóng bàn chuyện cưới xin với Liễu Vĩnh, oai phong hôm nay, sẽ không phải Lâm Mị. Có con rể như Liễu Vĩnh, Tể tướng phủ cũng sẽ không suy sụp quá nhanh. Người hôm nay các phu nhân phải tranh nhau lấy lòng, sẽ là cô chứ không phải Lâm Mị.
Đúng vậy, hối thì đã muộn!
03 – YÊU
“Cháu sẽ làm ca ca !”
Gần đây tiểu Nhạn Nhạn rất vui vẻ, mẫu thân đang có bầu, nghe nói trong bụng mẫu thân đang có một tiểu muội muội mập mạp trắng trẻo, chờ thêm một thời gian nữa, tiểu muội muội sẽ ra ngoài. Đến lúc đó, bé sẽ trở thành ca ca.
Trở thành ca ca rồi, bé có thể dạy chữ cho muội muội, dạy muội muội làm cái này làm cái kia, còn có thể thể hiện sự uy phong của một ca ca.
Mẫu thân thật sự sinh một tiểu muội muội, tiểu Nhạn Nhạn giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu muội muội, vừa mềm lại vừa mỏng, như thể chạm vào là rách. Bé chưa kịp dùng lực, đã có hai cánh tay gạt tay bé ra. Bé ngẩng đầu nhìn, cánh tay lớn hơn là phụ thân, cánh tay nhỏ hơn là đại ca Phi Phi.
Cuối cùng, tiểu Nhạn Nhạn chán nản phát hiện, bé căn bản không có cơn hội thể hiện sự uy phong của một ca ca, phụ thân và đại ca tranh nhau bế tiểu muội muội, bé vừa nhỏ vừa yếu, không có cơ hội tranh giành với hai người đó.
Người muội muội vừa thơm lại vừa mềm mại, vừa bế vào là không muốn buông tay. Sau đó, phụ thân chỉ cho mama và bọn hầu gái bế muội muội, không cho đại ca, Trọng Trọng và bé được bế, nói là con trai không được bế. Nhưng thật là bất công, phụ thân ngày nào cũng bế.
Còn nữa, bé từng bắt gặp, phụ thân còn thích ôm mẫu thân. Nếu mẫu thân đang ôm bé, phụ thân nhất định sẽ trừng mắt bắt bé xuống. Thật bất công!
Haizzz, phụ thân yêu nhất mẫu thân và muội muội, rõ ràng mẫu thân có lúc còn giận dữ với phụ thân, phụ thân lại không lấy đó làm phiền, dỗ ngọt đến khi mẫu thân cười mới thôi. Rõ ràng muội muội thích khóc nháo, phụ thân cũng không ngại, dỗ lên dỗ xuống. Nếu bé và đại ca dám như vậy, nhất định nhanh chóng ăn đòn. Thật bất công!
Tiểu Nhạn Nhạn than thở mấy ngày, thảo luận với Phi Phi. Rốt cục cũng hiểu ra, phụ thân là đàn ông, mẫu thân và muội muội là phụ nữ, đàn ông yêu phụ nữ là chuyện rất hiển nhiên! Nếu hai đứa là con gái, phụ thân nhất định sẽ không cáu giận với hai đứa, nhất định sẽ dỗ dành.
Xem ra, việc cấp bách là phải đấu tranh giành giật tình cảm, không thể để cho mẫu thân và muội muội chỉ chú ý đến một mình phụ thân.
Đàn ông tranh giành tình cảm của phụ nữ chính là chuyện hiển nhiên!
04 – ĐẸP TRAI
Đại Chu quốc thái bình nhiều năm, tân Tể tướng và tân Thị lang chiến tích xuất chúng, chỉ vài năm, đã khiến kinh thành càng thêm phồn vinh, dân chúng có của ăn của để. Lại bởi vì Đại Hạ Quốc tăng cường buôn bán với Đại Chu Quốc, rất nhiều thương gia Đại Hạ đến kinh thành, mang theo hàng hóa đa dạng, mỗi lần có hội hè, đường phố đông nghịt người, xem không hết trò.
Cuối xuân, những ngày cuối cùng của tháng ba. Theo thường lệ là ngày nghỉ cuối tuần của quan viên. Sáng sớm, phố xá đã náo nhiệt ồn ào, các hàng rong bên đường bán đủ thứ, nào đèn lồng, kẹo đường hình người, đồ thêu tinh xảo, hàng hóa của người Hồ, đồ ăn vặt mùi thơm nức mũi v..v….
Một xe tứ mã dừng ở đầu phố, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Phụ thân, con muốn mua một quả cầu pha lê của người Hồ làm thọ lễ cho bà ngoại.” Cùng với tiếng nói, một bé trai tuấn tú khoảng mười tuổi nhảy ra khỏi xe.
“Con cũng muốn xem!” Một bé trai tuấn tú nhảy khoảng sáu bảy tuổi nhảy ra theo.
“Con cũng muốn, cũng muốn!” Trong xe vang lên giọng nói non nớt của một bé gái.
Đôi vợ chồng trẻ ngồi trong xe nhìn cô con gái hơn hai tuổi đang huơ tay đòi ra ngoài mà phải bật cười. Nhất thời người hầu tiến lên bế cô bé con xuống xe, đôi vợ chồng trẻ tuổi cũng lần lượt xuống xe, người chồng nói: “Thương gia người Hồ có nhiều hàng hóa lạ mắt, xem một chút đã!”
Nhóm người này, chính là Liễu Vĩnh Lâm Mị và các con.
Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh dung túng cho mấy đứa con, sẵng giọng: “Hôm nay là sinh thần mẫu thân, chúng ta nên đến sớm mới phải, giờ lại còn dừng xe cho các con mua đồ, thể nào cũng đến muộn.”
Liễu Vĩnh lơ đễnh, cười nói: “Tôi vợ con nheo nhóc thế này, có chậm một chút cũng là bình thường. Huống hồ Phi Phi cũng luôn muốn chuẩn bị thọ lễ cho mẹ vợ, nhưng tranh chữ bị Âm Âm làm rách tối qua rồi, sáng nay chưa kịp viết vẽ gì, giờ cứ để các con mua quà, tự thể hiện tâm ý của mình.”
Cuối cùng Phi Phi mua một viên đá quý hình cầu, Nhạn Nhạn mua một cây vải tơ, Lâm Mị mua cho Âm Âm một đèn lồng.
Vì dừng lại giữa đường, khi cả nhà đến Hầu phủ cũng hơi trễ giờ một chút. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu được báo là nhà Liễu Vĩnh đến thì ra tận cửa đón, giơ tay bế tiểu Âm Âm, gọi tâm can bảo bối, cười nói: “Vừa rồi có phu nhân khen, nói lần trước đến Liễu phủ, thấy tiểu Âm Âm ngoan ngoãn rất đáng yêu, theo dáng vẻ đấy, đến lúc trưởng thành, chỉ sợ cửa lớn của Liễu phủ phải gia cố thật chắc chắn, nếu không, sớm muộn cũng bị bà mối đạp hỏng.”
Thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chuyện muốn nói riêng với Lâm Mị, Liễu Vĩnh cười một tiếng, dẫn Phi Phi và Nhạn Nhạn đi trước.
Lâm Mị vội vàng bảo Cố nhũ mẫu bế tiểu Âm Âm đi vào trước, đi chậm lại, lặng lẽ nói: “Mẫu thân có chuyện gì muốn nói ạ?”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu gật đầu, kề tai nàng thì thầm: “Hôm nay đến dự thọ yến có mấy phu nhân dẫn theo tiểu thư nhà mình đến, ý tại ngôn ngoại. Con nhớ ứng phó cẩn thận.”
Lâm Mị ngẩn ra, tiểu thư trong kinh thành tất nhiên sẽ không muốn làm thiếp cho Liễu đại ca, vậy nàng phải cẩn thận điều gì?
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị không hiểu, liền cười rồi mới nói: “Bọn họ nhằm vào Phi Phi kìa. mấy cô bé kia đều là khoảng tám chín tuổi, nếu trong lúc chơi đùa, có thể khiến Phi Phi thốt ra lời hứa hẹn nào, đến lúc đấy con định ứng phó sao?”
Lâm Mị lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nói: “Mẫu thân, Phi Phi mới mười tuổi mà!”
“Phi Phi mặc dù mới mười tuổi, nhưng tướng mạo tuấn tú, thông minh dị thường, tương lai nhất định sẽ là Trạng nguyên. Giờ không xuống tay trước, đợi đến khi Phi Phi mười hai mười ba tuổi, chỉ sợ thành trâu chậm uống nước đục.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nửa đùa nửa thật: “Huống hồ, Liễu Vĩnh đang được lòng Hoàng thượng, ai lại không muốn trèo cao?”
Lâm Mị cười nói: “Phi Phi vẫn còn nhỏ, giờ bàn chuyện này vẫn sớm quá.” Không biết từ lúc nào, nhà nàng lại thành đối tượng để người khác trèo cao!
Lúc này, một vị lão phu nhân kéo Phi Phi ngồi xuống bên cạnh, nhìn các cô bé trong đại sảnh một lượt, nửa đùa nửa thật lặng lẽ hỏi: “Phi Phi thích cô nương nhà ai?”
Phi Phi nhìn các cô bé xung quanh một lượt, cười hì hì lặng lẽ trả lời: “Ai cháu cũng thích hết.”
“Ấy, không thể tham lam như thế, chỉ có thể thích một người thôi.” Lão phu nhân nói: “Cháu nói xem cháu thích ai, ta sẽ làm chủ cho cháu.”
“Người cháu thích, chỉ sợ lão phu nhân không làm chủ được.” Phi Phi bầy ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Là ai?” Lão phu nhân không khỏi tò mò .
Phi Phi cười hì hì nói: “Cháu không nói đâu!” Cháu đã mười tuổi rồi, lại cứ dụ như dụ trẻ con ba bốn tuổi, lẽ nào lại thế?
Phi Phi vừa nói, vừa ưỡn ngực, đón nhận ánh mặt của các cô bé trong đại sảnh, ra vẻ phóng khoáng nhấc vạt áo, nghiêm trang oai vệ đi ra khỏi sảnh.
Tiểu Nhạn Nhạn cũng vừa vùng vẫy thoát được ra khỏi nhóm phu nhân, nhìn thấy Phi Phi, vội vàng dừng lại nói chuyện.
Hai anh em đồng thanh: “Haizzz, đẹp trai thật khổ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.