Mị Cốt Thiên Thành

Chương 70.2: Tôn quản sự, cứu ta! (2)




Tô Hồng Tụ vuốt ve bức họa, lẩm bẩm nói nhỏ, đột nhiên trong góc vang lên sột soạt, theo đó có một bóng người đen thui quay sang, mặt không thay đổi tập trung vào Tô Hồng Tụ.
Khoảnh khắc đó, Tô Hồng Tụ gần như cho rằng trong góc đó có quỷ, bị sợ đến tim nàng sắp nhảy ra ngoài.
Yêu quỷ không cùng tộc, không riêng gì người sợ quỷ, yêu cũng sợ.
Nhưng tập trung nhìn vào, trong góc nào phải quỷ gì? Rõ ràng là một nam tử tướng nữ nhân tuyệt mỹ, tuổi còn trẻ xinh đẹp.
Chuyện này... Đây chẳng phải là nam tử nàng nhìn thấy trên đấu giá sao ngày đó sao?
Sao hắn lại ở đây?
Tô Hồng Tụ nhất thời kích động, không để ý nhiều như vậy, xông lên nắm tay nam tử.
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có phải là mẫu thân Sở Dật Đình không, có phải Thục phi không? Sao ngươi biết biến thành nam nhân, còn bị người giam ở đây?”
Giống như đến nơi đến chốn, Tô Hồng Tụ hỏi nam tử một đống lớn vấn đề.
Nhưng nam tử lại chưa trả lời nàng, chỉ đứng trong góc, lạnh như băng nhìn nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, nam tử hơi động đậy, cuối cùng giọng nói khàn khàn vang lên: “Ngươi cuối cùng vẫn đến đây, cũng tốt, vận mệnh đã định, khó tránh khỏi kiếp nạn.”
Tô Hồng Tụ bị lời nam nhân nói hoàn toàn sửng sốt, hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chẳng qua cảm thấy ánh mắt nam nhân này nhìn nàng rất kỳ quái.
Giống như hơi đau đớn, nhưng nhiều hơn là căm hận và thù địch trần trụi.
Lần trước vội vàng gặp mặt chỗ đấu giá, hôm nay dường như mới là lần thứ hai hắn gặp nàng chứ? Hắn cũng không biết nàng mới đúng, tại sao lại dùng ánh mắt thù hận, tức giận như vậy nhìn nàng chằm chằm?
Tô Hồng Tụ trăm mối vẫn không có cách giải, nàng bị ánh mắt sắc bén như đao nhọn của dối phương nhìn khiến cả người không được tự nhiên, không tự chủ lui về sau một bước.
“Tới đây, ngươi tránh xa như vậy làm gì? Không phải ngươi muốn biết, ta có phải Thục phi không? Vì sao ta lại nhốt ở đây sao? Ngươi không tới đây, ta nói cho ngươi biết thế nào.”
Tô Hồng Tụ hoài nghi nhìn ánh mắt lạnh lẽo đối diện, toàn thân bốn phía tản ra khí nam nhân lạnh lẽo nồng đậm, nghĩ thầm, ta không tới, không phải ngươi vẫn có thể nói sao?
Không phải ngươi muốn ta qua, để làm chuyện gì không tốt với ta chứ?
Hoài nghi thì hoài nghi, Tô Hồng Tụ vẫn còn tò mò, nam nhân trước mặt rốt cuộc có phải là mẫu thân của Sở Dật Đình không?
Do dự hồi lâu, Tô Hồng Tụ cẩn thận từng li từng tí bước về phía đối phương.
Nam nhân túm lấy Tô Hồng Tụ, tay lạnh như khối băng chạy trên người Tô Hồng Tụ, khiến Tô Hồng Tụ sợ hãi trong lòng, nhưng nàng lại không có can đảm lên tiếng. Chỉ đành nơm nớp lo sợ, mặc cho đối phương sờ từ trên xuống, rồi lại sờ từ dưới lên, gần như sờ soạng trên dưới toàn thân nàng.
Cuối cùng, tay nam nhân dừng trên khuôn mặt xinh đẹp vô song của Tô Hồng Tụ.
Trong nháy mắt, căm hận và phẫn nộ trong mắt nam nhân gần như muốn phun ra, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, có chút dữ tợn.
“Đã nhiều năm như vậy, ngươi một chút cũng không thay đổi, dáng dấp còn yêu nghiệt như vậy! Khó trách con thỏ nhỏ chết tiệt kia vừa thấy ngươi, đã bị mê hoặc, so sánh với ngày trước, không có chút tiến bộ nào!”
Tô Hồng Tụ như tên hòa thượng lùn hai tấc với tay sờ không tới đầu, nghĩ thầm rốt cuộc hắn đang nói gì?
Đối phương lại vuốt ve, đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Thôi, nếu số mệnh đã định như vậy, xem ra cho dù ta trói buộc con ta lừa con ta cách xa ngươi, đều không có ích! Chỉ có điều ngươi đồ hồ ly tinh đáng chết! Ngươi đừng mơ tưởng hại con ta lần nữa! Ta sẽ chui vào trong thân thể ngươi, nhìn người chằm chằm thời thời khắc khắc, nếu ngươi còn dám tổn thương con ta, lần này ta thà hao hết vạn năm tu vi, cũng muốn đồng quy vu tận với ngươi!”
Nghe đến đó, Tô Hồng Tụ loáng thoáng hiểu ra, nam nhân trước mắt cẳng lẽ là người lưu lại lá thư trong rương sắt? Lời của hắn quả thật giống như đúc trên lá thư kia viết, đều chửi rủa nàng là hồ ly tinh, đều nhắc tới nàng đã từng hại chết con hắn.
Hắn nhất định đã nhận lầm người, năm nay nàng mới vừa vặn năm trăm năm tuổi, yêu khí lưu lại trên lá thư kia tối thiểu đã hơn ngàn năm, sao nàng có thể trở lại ngàn năm trước, khi bản thân mình còn chưa ra đời đi hại người khác?
Hơn nữa, con hắn không phải là Sở Dật Đình sao? Chẳng lẽ hắn còn có nhi tử khác?
Tô Hồng Tụ tò mò trong lòng, không khỏi lại gần thêm bước nữa, nhìn nam tử xinh đẹp kia, hỏi, “Ngươi... Rốt cuộc ngươi đang nói gì? Ta nghe không hiểu, ta chưa từng hại con ngươi, ta vốn không biết hắn.”
Nghe Tô Hồng Tụ nói nàng không hiểu, nam nhân cười ha ha một tiếng, giống như nghe được chuyện gì hết sức buồn cười.
“Ha ha, ta đã sớm nói, ngươi yêu tinh này, vốn không tim không phổi, nhưng con ta cứ không tin, ban đầu con ta và người nọ giành ngươi, nhiều phạm luật Thiên, đã tiêu hao hết linh lực toàn thân đồng quy vu tận với người kia, nhưng ngươi, ngươi lại nói với ta cái gì nghe cũng không hiểu. Buồn cười, ha ha ha, thật sự buồn cười.”
Cái gì nhiều lần phạm luật trời? Cái gì đồng quy vu tận với người nọ? Tô Hồng Tụ như tên hòa thượng lùn hai thước với tay không sờ đến đầu.
Nhìn sắc mặt đối phương càng ngày càng dữ tợn, không khỏi lùi lại sau mấy bước.
“Ngươi sợ sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bóng lưng trong bức tranh khiến cho ngươi cảm thấy giống như đã từng quen biết là ai sao? Tới đây!”
Thấy Tô Hồng Tụ lại bắt đầu lui về sau, nam tử xinh đẹp lộ vẻ không vui, lạnh lùng thốt lên.
Tô Hồng Tụ suy tính liên tục, nhìn sắc mặt đối phương, không giống như đang gạt nàng, lấy can đảm tiến lên một bước.
Một bước nho nhỏ như vậy, nam tử xinh đẹp lập tức đưa tay tóm nàng đến bên cạnh mình.
Tô Hồng Tụ còn chưa kịp thấy rõ đối phương làm gì, đã có một lượng lớn máu tươi theo cổ tay nam tử xinh đẹp rót vào cổ họng của nàng.
Chờ sau khi rót sạch huyết dịch cả người vào thân thể Tô Hồng Tụ, mỹ nam tử dần lộ vẻ mệt mỏi, thân thể càng ngày càng mỏng, dần mơ hồ.
Tô Hồng Tụ ghê tởm, nằm ở cửa nôn khan một trận, vừa định nói gì, đột nhiên một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, thân hình mỹ nam tử lập tức giống như một làn khói xanh, dần bay theo gió nhẹ rồi.
Trước khi bay đi, Tô Hồng Tụ mơ hồ nghe được đối phương nhẹ nhàng nói trong không khí: “Con ta, lần này vi nương nhất định sẽ không để cho nàng mê hoặc con, hại con, dù vi nương bỏ qua thân thể này, hòa làm một thể với nàng, nếu nàng còn muốn hại con, vi nương sẽ đồng quy vu tận với nàng!”
“Ngươi nghe đây! Ngươi hồ ly tinh đáng chết này, con ta đã chết, chết không toàn thây, sáu phần thân xác tan tành của nó đã độ kiếp thành người, ngươi đều biết những người kia. Ta cho ngươi ba năm, trong vòng ba năm, ngươi phải góp thân thể bị tứ tán của con ta.”
“Nhớ kỹ! Ngươi hồ ly tinh chết tiệt này! Bảo vệ tốt thân thể con ta! Đợi ba năm sau ngày tám tháng mười hai, con ta độ hết Thiên kiếp lần này, sẽ được sống lại! Lúc này, nếu ngươi còn dám làm bị thương con ta, kể cả ta hao hết linh lực toàn thân, cũng nhất định muốn đồng quy vu tận với ngươi!”
Nam tử xinh đẹp nói đến đây, đột nhiên ánh mắt mông lung, nhìn ngay phía trước, cười nhạt một tiếng, tự nói một mình: “Trương Thiệu, ngươi đã đến rồi?” Rồi theo đó hóa thành làn khói xanh, hoàn toàn biến mất không thấy.
Tô Hồng Tụ chạy như trốn ra ngoài cửa, nằm sấp ngoài lan can nôn mửa một trận, đáng tiếc đã trễ, những máu kia giống như có linh tính, vừa vào thân thể của nàng, tự dung hợp lại với máu của nàng.
Buổi tối, Tô Hồng Tụ chóng mặt lòng buồn bực, ngủ cực kỳ không yên ổn, vốn không cảm thấy Sở Hiên vào phòng lúc nào.
Nàng lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy thân thể lúc lạnh lúc nóng, nhưng có hai loại máu vừa nóng vừa lạnh lăn lộn trong người, dung hợp lần lượt thay đổi, lại ức chế lẫn nhau.
Tô Hồng Tụ rên rỉ khổ sở ra tiếng, Sở Hiên đang đứng ở đầu giường nàng, thấy mặt nàng lộ vẻ khổ sở, đầu đầy mồ hôi, tay ôm bụng không ngừng lăn lộn, dùng một tay ôm sát nàng từ sau lưng, một tay khác đặt lên bụng nàng, ngay sau đó một luồng nhiệt từ trên tay hắn chảy vào thân thể Tô Hồng Tụ, rát nhanh chóng, cảm giác lạnh lẽo trong cơ thể hoàn toàn bị ấm áp chiếm lấy, chỉ nghe thấy Sở Hiên ở đầu giường nhẹ giọng hỏi: “Người nam nhân trong sương phòng kia, có phải ngươi thả đi không?”
Tô Hồng Tụ toàn thân vô lực lắc đầu, bởi vì thân thể quá đau, khóe mắt không tự chủ rớt ra giọt nước mắt.
Sở Hiên trầm mặc hồi lâu, khom lưng kéo Tô Hồng Tụ vào trong ngực: “Không sao, thả thì để chạy đi. Ngươi làm sao vậy? Có phải đau bụng không?”
Giọng nói hơi mang theo lo lắng của Sở Hiên ở bên tai, lại hết sức êm ái.
Tô Hồng Tụ quả thật cho rằng mình xuất hiện ảo giác, người đứng đầu giường nàng thật sự là Sở Hiên? Sở Hiên không phải luôn lạnh lẽo như băng, giọng nói như máy móc, một chút tình cảm cũng không có sao?
Tô Hồng Tụ ở trong ngực Sở Hiên vô lực gật đầu, bởi vì trên người quá đau, nghẹn ngào, rõ ràng khóc lên.
Sở Hiên hơi nhíu mày, đặt Tô Hồng Tụ xuống giường, xoay người ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng thét như nóng nảy, lại như tức giận của Oanh Oanh: “Thái tử, vạn lần không được, đại hoàn đan này chỉ còn dư lại viên cuối cùng, Lý phi nương nương đã dặn dò, không phải vạn bất đắc dĩ, không cho phép ngài dùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.