Edit: Xia.
Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
Đạo diễn của 《 Mười Hai Năm Phong Trần 》 là Văn Trí, có chút danh tiếng ở trong nước, Tô Lăng vừa mới gọi cơm xong ở căn tin trường đại học thì nhận được cuộc gọi của đạo diễn Văn.
Văn Trí là một người rất hiền lành, khuyết điểm duy nhất có thể là thói quen "Nhìn sắc mặt mà làm việc", nhưng điều này có thể hiểu được, mỗi người đều có quy tắc sống của mình.
Lúc ông ta thông báo cho Tô Lăng đến thị trấn San Hô để quay phim, suýt chút nữa là cô đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay.
Đạo diễn Văn nói: "Chiều nay làm lễ bấm máy rồi ăn cơm cùng nhau, cô có thể đến thị trấn San Hô không?"
Đại đa số các phim truyền hình trước khi bắt đầu bấm máy, vì hy vọng suôn sẽ cùng với rating ở giai đoạn sau sẽ cao nên dâng hương cầu nguyện, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tô Lăng của đời trước chưa từng được ăn bữa cơm này, lúc đó cô nhảy dù xuống đoàn phim, cô cũng không biết mình đã vô tình lấy mất vai Nguyễn Đại của một nữ diễn viên khác.
Mọi người trong đoàn làm phim đều bất mãn với lính nhảy dù như cô nhưng lại không dám đắc tội với Tần Kiêu, chỉ lặng lẽ ở sau lưng cô mà bàn tán.
Khi đó Tô Lăng cứ nghĩ bản thân khó ưa, cuối cùng nữ diễn viên kia dường như bị điên rồi, nói rằng đây là cơ hội duy nhất của cô ta trong suốt bảy năm làm đóng vai người hầu, tiếp đó đẩy cô xuống vách núi.
Lần ấy cô ngã gãy chân, vách núi không sâu, trời bắt đầu đổ mưa. Cô đau đến mức không chịu nổi, thời điểm kia còn là mùa đông, cô sợ mình bị cảm chết ở vách núi, vì vậy cố gắng lê đôi chân vào một hang nhỏ để trú mưa.
Vốn dĩ cô không khó chịu hay buồn bã, cô chỉ đau.
Đau đến chết lặng, cũng rất muốn có thể ngất đi.
Nhưng ngay khi cô thực sự ngất đã nghe thấy có người đang gọi mình.
Sắc mặt Tô Lăng tái nhợt, không có sức lực đáp lại.
Hắn loạng choạng chạy tới, cởi áo khoác ra rồi ôm cô vào lòng.
Tô Lăng chưa từng thấy bộ dáng chật vật như thế của Tần Kiêu, môi mỏng hắn trắng bệch, không còn chút máu nào, so với cô càng giống như người chết hơn.
Lồng ngực hắn lạnh như băng, ý thức của Tô Lăng dần dần mơ hồ.
Cảm giác cuối cùng trong trí nhớ của cô là một giọt nước rơi xuống mắt mình.
Ấm áp, nóng bỏng.
Hóa ra ảo giác sẽ xảy ra khi con người ta quá đau đớn, từ lúc nào thì nước mưa cũng có nhiệt độ?
Sau lần đó, xương chân của cô bị thương, đi đứng khó khăn, nhảy múa còn không được huống chi là đóng phim.
Cô không hận hắn, cũng không hận nữ diễn viên kia, họ đáng thương hơn cô rất nhiều. Cô không hận ai cả.
Chẳng qua cô muốn về nhà mà thôi, cô nhớ tới cây gạo đã nở sau căn phòng cũ của mình.
Đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng Tô Lăng đóng phim.
《 Mười Hai Năm Phong Trần 》 bị Tần Kiêu rút vốn, năm thứ hai cũng không quay tiếp, chẳng ai dám nhắc tới chuyện này nữa, ai cũng không chịu được Tần thiếu nổi điên.
Bản thân Tô Lăng cũng không nhắc lại.
《 Mười Hai Năm Phong Trần 》 là ước mơ đã chết của cô, đồng thời là ác mộng đáng sợ.
Nhưng ngoại trừ bản thân trọng sinh thì chẳng người nào biết chuyện này hết.
Văn Trí thấy cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia thật lâu không nói lời nào, ông ta có chút bối rối, sao lại thế này, người nào được ông ta đích thân gọi điện thoại thông báo mà không muôn phần kích động rồi lập tức đồng ý chứ? Như thế này hơi sai sai, chẳng lẽ cô còn muốn từ chối!
Văn Trí càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, lo sợ giây tiếp theo đầu dây bên kia liền truyền tới âm thanh điện thoại bị ngắt kết nối.
Tuy nhiên, cô gái nhỏ nhẹ nhàng mềm mại hỏi ông ta: "Đạo diễn, đoàn làm phim có ứng cử viên ban đầu không ạ?"
Đạo diễn Văn nói: "Không có, dự định ban đầu là sang năm sau mới casting nhưng bây giờ lại thay đổi, quyết định quay luôn, hiệu quả của cô ở buổi thử vai lần trước không tồi cho nên mới giao nhân vật Tiểu Cửu Lý cho cô."
"Cửu Lý?" Tô Lăng kinh ngạc, không phải Nguyễn Đại sao?
Đạo diễn Văn nghĩ thầm, đúng, Tần thiếu nói Cửu Lý.
Nhân vật Cửu Lý này là phe chính diện, ngây thơ trong sáng, mà Nguyễn Đại lại là phe phản diện, tuy đất diễn nhiều... Mà điều này không quan trọng, mấu chốt là vai Cửu Lý không có cảnh tình cảm.
Tô Lăng biết việc này có quan hệ mật thiết với Tần Kiêu, cô nên từ chối nhưng nhớ đến đôi mắt đục ngầu nhưng mang theo ánh sáng rực rỡ của bà ngoại, cô không có cách nào từ chối được.
Cô có thể chờ cơ hội, song bà ngoại có thể chờ sao?
Tô Lăng quyết định đóng bộ phim này.
Cô từ Nguyễn Đại trở thành Cửu Lý, cũng đã là một sự thay đổi.
Còn một lí do khiến cô quyết định diễn vai này là nếu ngay cả chân cô cũng không giữ nổi thì làm sao cứu được Vân Bố?
Cô trốn tránh đi theo con đường vận mệnh, nhưng Vân Bố lại không thể, cô nàng không biết gì cả.
Tô Lăng không ăn một miếng cơm nào, lập tức lên xe đi tới đoàn phim.
Trường đại học cách thị trấn San Hô năm giờ đi xe, cô không thể để cho người khác phải chờ mình.
Đến lúc thanh toán tiền xe, trên người cô chỉ còn đúng hai đồng xu, thật xấu hổ chết đi được.
Tô Lăng cảm thấy bản thân có lẽ là người trọng sinh khổ sở nhất, thuộc về cái trình người tị nạn, nghèo, quá nghèo.
Trước mắt cô nợ 58 vạn, sau đó còn có tiền mướn hộ lý để chăm sóc và thuốc men cho bà ngoại, tất cả đều đến tay cô.
Tô Lăng thảm thương suy nghĩ, phải bất chấp đóng phim, tốt xấu gì thì... Đoàn làm phim cũng có cơm hộp.
Khi Tô Lăng đến, cũng đã có rất nhiều người tập trung ở khách sạn của thị trấn San Hô, phần lớn đều là người tham gia diễn《 Mười Hai Năm Phong Trần 》ở đời trước, duy chỉ có nữ diễn viên đã đẩy cô là không thấy.
Hiệu ứng bươm bướm thật sự quá vi diệu, đã thế còn mạnh mẽ.
Bởi vì đời trước mọi người trong đoàn phim đều không dám gần gũi Tô Lăng, không thể đánh, không thể mắng, tóm lại cô như hàng cấm, gắn mác không được lại gần, cho nên Tô Lăng không thân thiết với ai cả.
Nhưng hiện tại đã khác, cô mặc một chiếc đầm bước vào, chưa kịp tự giới thiệu thì nữ chính đã đứng dậy, đi về phía cô, đôi mắt toả ra ánh sáng: "Quaooo, á đù á đù!!!"
Tô Lăng ngây người, sau đó nữ chính Vạn Bạch Bạch liền xông tới, xoa đầu cô làm rối hết cả tóc.
Nếu là ở đời trước, bọn họ tránh cô còn không kịp, làm gì có chuyện thế này, Tô Lăng bị Vạn Bạch Bạch xoa đầu tới ngốc. Có một chuyện ở đời trước Tô Lăng không hề biết đó là do cái đùi cô ôm quá lớn nên ngay cả Vạn Bạch Bạch cũng không dám động vào.
Đạo diễn Văn đổ mồ hôi lạnh, nhưng không làm gì cả.
Thân phận hiện giờ của Tô Lăng chỉ là "một sinh viên mới ra mắt", ông không thể cư xử bất thường làm người khác biết cô gái này có kim chủ chống lưng được.
Vạn Bạch Bạch hoàn toàn bị mái tóc dễ thương này bắt sống, con mẹ nó đáng yêu quá đi mất. Bề ngoài Vạn Bạch Bạch vừa xinh đẹp trong trẻo, vừa lạnh lùng nhưng nó không thể ngăn cô ta có một trái tim thiếu nữ.
Cô ta nằm mơ cũng muốn bản thân giống như Tô Lăng.
Tô Lăng luống cuống tay chân đứng đó, trợ lý Vạn Bạch Bạch không nhịn được nữa, vội vàng kéo cô nàng lại: "Chị Vạn của em ơi, đừng quậy nữa, đây là đoàn phim đó."
Tất cả mọi người đều cạn lời... Thanh cao đâu? Lạnh lùng đâu?
Vạn Bạch Bạch cuối cùng cũng dừng lại, Tô Lăng vội vàng tự giới thiệu: "Xin chào các vị tiền bối, em là Tô Lăng, trong phim thủ vai Cửu Lý, mong các vị tiền bối sẽ chỉ bảo nhiều hơn."
Thái độ cung kính, chân thành này đã khiến cho đại đa số người trong đoàn phim có ấn tượng khá tốt về cô.
Còn Vạn Bạch Bạch thì hạnh phúc gần chết, Cửu Lý á! Trong phim, Cửu Lý chính là sư muội ngọt ngào trong lòng nữ chính, mà nữ chính lại là cô ta! Đạo diễn Văn sợ Vạn ảnh hậu sẽ làm chuyện gì đó xằng bậy, người khác không biết nhưng trong lòng ông thì rất rõ, cái vị đang ngồi trên tầng cao nhất của khách sạn kia, nói không chừng là đang theo dõi chỗ này.
Đạo diễn Văn: "Được rồi, được rồi, Vạn Bạch Bạch và Thần Dịch ra ngoài dâng hương, sau đó chúng ta đi chụp ảnh."
Tô Lăng đi cuối cùng, cô đỏ mặt chỉnh lại tóc, cảm thấy có chút xấu hổ, tại sao thái độ của mọi người đối với cô... Không giống với đời trước?
Những thứ này đã chuẩn bị xong từ lâu, buổi tối là tiệc bấm máy.
Bữa tiệc bảy giờ bắt đầu, ngoài mặt là đạo diễn Văn đãi khách, nhưng thật ra...
Vạn Bạch Bạch nghĩ sao nói vậy: "Đạo diễn Văn, đồ ăn của tiệc bấm máy bây giờ đều ngon như vậy á hả, ha ha ha ha ha ha ha, thật hào phóng..."
Văn Trí: "..."
Tô Lăng ngồi ở trong góc, buổi trưa không ăn gì khiến bụng cô đói meo nhưng tốc độ vẫn rất chậm rãi và lịch sự, nhìn rất ngoan, tuổi Tô Lăng không lớn, mọi người xung quanh cũng đặc biệt chăm sóc cô, sợ cô với không với tới, luôn gắp thức ăn cho cô.
Tô Lăng chưa trải qua cảm giác này bao giờ, ngượng ngùng mà cảm ơn mọi người.
Bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu, high đến mức muốn uống rượu, đạo diễn Văn trừng mắt: "Uống cái gì mà uống, sáng mai là bấm máy rồi!"
Thấy đạo diễn nói vậy, mọi người cười ầm lên rồi lại tiếp tục trò chuyện, bỏ qua việc đó.
Thị trấn San Hô rõ ràng sầm uất hơn so với nơi đoàn làm phim của Vân Bố đóng quân, mỗi người đều có một phòng riêng.
Đây là một cổ trấn, bởi vì là lần đầu tiên quay phim ở chỗ như thế này, ăn cơm xong cũng mới chín giờ, rất nhiều người muốn đi dạo.
Đạo diễn Văn xua xua tay: "Chú ý an toàn, gọi trợ lý của mình đi theo, sáng mai ai đến muộn, tôi sẽ đánh gãy chân người đó!"
Mọi người tản ra, Vạn Bạch Bạch vốn dĩ muốn tới tìm Tô Lăng, nhưng lại bị nam chính giữ chặt, bởi vì ngày mai đa phần đều là phân cảnh của hai người nên cần tập với nhau một chút để làm quen. Vạn Bạch Bạch đành phải từ bỏ.
Tô Lăng không có ý định đi ra ngoài chơi, hồi còn ở Đại học, 9 giờ tối tan học thì cô thường đi ngủ trước 10 giờ, vô cùng phật hệ*.
*Phật hệ: sao cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy.
Nếu không phải đời trước xảy ra chuyện, nói không chừng cô có thể sống lâu hơn bất kỳ ai.
Trước kia cô rất sợ Tần Kiêu chạm vào mình nên 8 giờ tối đã lên giường đi ngủ. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc hắn trở về lúc 2 giờ sáng... Vẫn có thể đánh thức cô dậy.
Cô thẻ phòng rồi đi vào thang máy, nhìn nút bấm mới biết khách sạn này tổng cộng có chín tầng. Nhưng mọi người đều ở tầng bảy.
Tô Lăng không nghĩ nhiều, cô vào phòng tắm, dự định sau khi tắm xong sẽ đọc kịch bản một chút.
9 giờ 50 phút.
Có tiếng gõ cửa phòng cô.
Tô Lăng chưa kịp hỏi là ai thì di động đã sáng lên. Trên màn hình chỉ vỏn vẹn hai chữ "Mở cửa".
Dãy số kia rất quen thuộc, trước đó cô còn suy nghĩ có nên cho vào danh sách đen hay không. Tô Lăng bỗng cảm thấy căng thẳng, còn hơi sự sợ hãi, cô cảm giác có chuyện chẳng lành! Người như hắn, làm sao có thể giúp cô không công chứ?
Tô Lăng không dám mở cửa, tiếng gõ cửa bên ngoài không nhanh không chậm tiếp tục vang lên, chuông điện thoại bỗng reo. Tô Lăng bị dọa sợ liền tắt điện thoại.
Kết quả âm thanh tắt máy phát ra từ di động quá lớn.
Tần Kiêu nghe được, không nhịn được cười thành tiếng. Động tác này quả thực... Đáng yêu đến phạm quy.
Tô Lăng lúng túng suýt khóc.
Cô biết mình không thể gạt hắn, vả lại cô hết sức quý trọng thái độ hiện giờ của mọi người trong đoàn phim đối với mình, ngoài mặt cô không thể dính dáng đến Tần Kiêu được, nhưng nếu hắn cứ gõ cửa nữa thì e rằng cả thế giới đều biết mất.
Tô Lăng đang định đi mở cửa, đầu óc chợt "ầm" một tiếng, vội vàng cúi đầu xuống.
Dép của khách sạn đều là loại dép lê, bàn chân của cô đã trắng nõn như ngọc, nay ẩn dưới đôi dép màu xanh đậm lại càng trắng hơn.
Cô sợ người bên ngoài cửa mất kiên nhẫn, luống cuống tới mức toát mồ hôi hột. Mở ngăn tủ kiếm thử, cô tìm thấy một đôi tất, vội vàng mang vào, sau đó đi tới mở cửa.
Tần Kiêu cao hơn cô một cái đầu, cúi đầu nhìn: "Tắt máy? Lá gan lớn nhỉ?"
Cô cuộn tròn ngón chân, làm chuyện xấu bị phát hiện, hai gò má ửng đỏ: "Nó... Nó hết pin."
Tần Kiêu cong môi.
Tại sao ngay cả nói dối cũng không biết vậy? Nhưng hắn không hề tức giận, lần trước hắn "hành" cô như vậy, bây giờ dáng vẻ của cô lại xinh xắn nhỏ nhắn. Ngoan ngoãn động lòng người.
Lòng hắn mềm thành một mảnh.
Nếu tạo hoá có thể thiên vị thì chắc chắn những điều tốt đẹp nhất đều dành cho cô. Thảo nào cô lại chướng mắt hắn.
Tần Kiêu cười nhẹ một tiếng, chướng mắt cũng vô dụng. Ai kêu hắn có tiền, còn là một kẻ vô sỉ.
Hắn nói: "Tô Lăng, biết cảm ơn không?"
Tô Lăng khó hiểu nhìn hắn.
Hắn cười: "Ở trường có dạy hát bài "Lòng biết ơn" không?"
Cô ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt mờ mịt.
Lúc hắn đến gần cô, khẽ cười nói: "Tiểu Cửu Lý, em định báo đáp kim chủ ba ba của mình thế nào đây. Hửm?"